Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 637

Trước Tiếp

Thời gian trôi qua, nháy mắt đã năm trăm năm trôi qua trên nhân gian, tam giới cũng hòa bình yên ổn.

Dân chúng nhân gian an cư lạc nghiệp, duy chỉ có các Thần tộc trên tam thập lục trùng thiên và một vài kẻ không phải người là không vui vẻ.

Sau khi Dạ Du và Hách Hồng Anh thổ lộ tâm ý, hai người liền thành đôi. Chỉ là… người và quỷ này lại “chơi bời quá trớn”, hoán đổi giới tính xong, đến nay vẫn chưa chịu đổi lại.

Ngay cả Thanh Vũ nhìn thấy bọn họ cũng phải cảm thán một câu:
“Biết chơi thật đấy!

Thực tế, không phải Dạ Du và Hách Hồng Anh không muốn đổi lại, mà là Di Nhan vẫn chưa quay lại.

Hắn đã chạy đến đầu bên kia của dòng sông thời gian để “tận hiếu”, trước khi đi đã gây không ít chuyện.

Ví dụ như ở tam thập lục trùng thiên hiện tại.

Thái Nhất đau đầu đến mức phải trốn vào trong cung của Thiên hậu.

Mục Ngạo Tuyết rót một tách trà cho ông, trêu ghẹo nói: “Trốn vào chỗ ta cũng chẳng ích gì, người tới cáo trạng còn đông không đếm xuể kia kìa.”

Thái Nhất vừa xoa ấn đường vừa nói:
“Nếu ta đánh gãy chân nghịch tử kia, Ngạo Tuyết nàng có đánh ta không?”

Mục Ngạo Tuyết cười không đổi: “Ông nghĩ sao?”

Thái Nhất buồn bã nhìn thê tử mình: “Nó giờ cũng là Thái tử rồi đấy. Vậy mà chẳng lo chính sự, suốt ngày chạy đi đòi nợ khác gì bọn vô lại lưu manh dưới nhân gian?”

“Có nợ thì phải trả? Vân Tranh thay Di Nhan đi đòi nợ từ các vị thần thì có gì sai đâu?”


Mục Ngạo Tuyết thản nhiên nói: “Nếu thật sự không chịu nổi thì ông trả luôn số nợ cho nhi tử, nó cũng không cần đi đòi nợ nữa.”

Thái Nhất lặng lẽ uống trà không nói gì.

Không phải không muốn trả, mà là… thật sự không trả nổi.

Một đồng bạc cũng có thể làm khó anh hùng, mà chuyện này, dù là Thần tộc cũng chẳng ngoại lệ!

Hai người uống trà, Thái Nhất đột nhiên cảm thấy mắt phải nháy liên hồi, ông ấn vào mắt phải, nói: “Không biết sao ta lại có cảm giác không lành, chẳng lẽ Vân Tranh lại cãi nhau với vị thần nào rồi?”

Mục Ngạo Tuyết nhíu mày, cũng đặt tách trà xuống: “E là không phải Vân Tranh rồi…”

Một bóng người vội vã bước vào, chính là Phù Dao thần nữ, hiện giờ nàng đã thăng chức thành Xuân Thần, là thần quan bên cạnh Mục Ngạo Tuyết.

“Bẩm nương nương, vừa nãy địa phủ truyền tin lên, nói là hai vị tiểu thần tôn đã bỏ nhà ra đi rồi.”

Thái Nhất và Mục Ngạo Tuyết đều đứng dậy, “Cả hai đều bỏ nhà đi?”

Thái Nhất nghi hoặc:
“Vạn Tượng bỏ nhà đi còn có lý, nhưng Sâm La sao lại cũng theo ca ca nó?”

Shopee tech zone
Vạn Tượng và Sâm La chính là hai tiểu hài tử song sinh của Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên, cũng là hai vị tiểu thần tôn duy nhất của tam giới hiện tại.

Phù Dao cung kính đáp: “Nói là Hoàng đế bệ hạ tức giận phạt Vạn Tượng tiểu điện hạ. Tiểu điện hạ không phục, liền dẫn Sâm La tiểu điện hạ bỏ trốn.”


Phù Dao nói đến đây, dừng lại một chút: “Lúc đó… Sâm La điện hạ còn đang ngủ trưa.”

Thái Nhất và Mục Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên đúng như dự đoán.

Ngoại tôn nữa thì là một tiểu cô nương ngoan ngoãn trầm tĩnh, còn ngoại tôn thì đúng là một con khỉ con nghịch ngợm nhảy nhót suốt ngày.

Dẫn muội muội đang ngủ bỏ nhà ra đi, đúng là việc nó làm được!

“Thêm nữa, Vạn Tượng tiểu điện hạ khi bỏ đi còn để lại thư, nói là…” Phù Dao dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói là muốn đến gặp Phạn U bệ hạ cáo trạng.”

Nghe đến cái tên “Phạn U”, Mục Ngạo Tuyết và Thái Nhất liền trầm mặc.

Ngày trước Thanh Vũ từ trong Thời Kính ra đi, đã từng hẹn với Phạn U sẽ gặp lại.

Nhưng đến nay, Vạn Tượng và Sâm La đã chào đời mà Phạn U vẫn chưa trở lại, hòn đá nhỏ vẫn chỉ là hòn đá nhỏ.

Thái Nhất vò trán thở dài: “Đang yên lành sao A Nghiên lại đánh nhi tử? Đánh nhi tử không phải là việc mà tiểu A Vũ thường làm sao?”

Phù Dao im lặng đưa lên một cuốn nhật ký nhỏ.

“Đây là cuốn nhật ký của Vạn Tượng tiểu điện hạ, Hoàng đế bệ hạ vô tình nhìn thấy, không nhịn được nên đã dùng gia pháp…”

Thái Nhất mở ra xem, thấy trong cuốn nhật ký, nét chữ non nớt của đứa trẻ viết rằng:

— Ta có một phụ thân tốt, nhưng phụ thân ta thường xuyên chết…

Thái Nhất và Mục Ngạo Tuyết: “Thường xuyên…chết?”

Hai người bọn họ đâu có hay, hiền tế nhà mình lại chết đi sống lại nhiều lần như vậy!

 

Trước Tiếp