Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 609

Trước Tiếp

Vừa thấy mặt Di Nhan, Thanh Vũ đã “ồ” lên một tiếng đầy khoa trương, miệng trêu chọc:

“Yo~ ‘Gia’ người đến rồi à~”

Tiếng “gia” này Di Nhan nghe mà thấy nhức cả tai, biết ngay là tiểu oan gia này đang chọc ghẹo chuyện mình bỗng dưng lòi ra một “nội tôn nữ”.

Hắn đường đường là một thiếu niên trong trắng thuần khiết, làm gì ra được nội tôn nữa nào?!

“Ở đâu ra con gà con lông lá lộn xộn lại vờ vịt làm công?” Di Nhan liếc mắt nhìn Đông Ly Nguyệt, giơ tay định ra tay giết gà dằn mặt.

Đông Ly Nguyệt vừa nhìn thấy Di Nhan liền chết đứng tại chỗ — áp chế huyết mạch quá mạnh mẽ! Nam tử tóc trắng tuyệt mỹ này chắc chắn là đồng tộc, nàng còn chưa kịp mừng đã bị sát ý mãnh liệt không hề che giấu từ hắn dọa đến run cầm cập.

May mà Thanh Vũ tặc lưỡi một tiếng, cắt ngang ý định “thanh trừng nội bộ” của hắn, nếu không con công lông tạp này chắc đã chết không toàn thây rồi.

“Làm gì thế, chuẩn bị đại nghĩa diệt thân hay xóa chứng cứ huyết thống đấy?” Thanh Vũ gõ gõ tay, cười trêu: “Bộ dạng này ta coi như người chột dạ đó nha?”

“Chột dạ cái rắm!” Di Nhan miệng mắng, chân đã sấn tới, muốn chen vào giữa Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên.

Nhưng lần này Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên không nhường hắn, Di Nhan mặt đầy tà khí lẫn oán khí, giở chiêu “phá nồi dìm thuyền”, định ngồi luôn vào lòng Tiêu Trầm Nghiên.

Tiêu Trầm Nghiên: “…”

Thanh Vũ: “…”

Tiêu Hoài Ân & Đông Ly Nguyệt: “…”

Thanh Vũ mắt lẹ tay nhanh, vung chân kéo ghế nhét vào mông Di Nhan.

Di Nhan ngồi vững, hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ đắc ý.

Tiêu Trầm Nghiên lạnh nhạt nhếch môi, nhìn tiểu nữ quỷ nhà mình: “Nàng chiều hắn quá rồi.”

Thanh Vũ ôm trán: “Hắn hói rồi, còn điên hơn, ta không dám đắc tội.”


Vừa nghe đến từ “hói” Di Nhan liền phản ứng, trừng mắt với người trong lòng: “Tiểu oan gia, ta khuyên nàng nên cân nhắc kỹ trước khi nói chuyện!”

Thanh Vũ cười “hiền lành”, chỉ vào tội chứng: “Ta còn chưa hỏi tội ngươi lấy oán trả ơn kìa, con công lông tạp này chẳng phải người cố ý mang tới à?”

“Chiêu này vụng quá rồi đấy, muốn tìm tiểu yêu thì tìm con lớn hơn một chút chứ?”

“Ngươi nói hươu nói vượn gì thế?” Di Nhan nhíu mày, từ lúc xuất hiện đến giờ mặt mày toàn vẻ “lão tử cực kỳ khó chịu”. Nhưng khi biết Đông Ly Nguyệt dám cả gan giành phu quân với quỷ thì… vẻ khó chịu kia lại tan đi phần nào.

Lúc đầu định đuổi “nội tôn nữ” này ra khỏi họ tộc, giờ nhìn lại, thấy cũng được mắt hơn một chút.

“Lông thì có hơi loạn, nhưng gan cũng to đấy.”

Siêu sale bách hóa
Đông Ly Nguyệt vừa kính vừa sợ, được khen một câu lại như có thêm can đảm, vội vàng quỳ rạp xuống đất:

“Vãn bối Đông Ly Nguyệt từ Tổ Châu bái kiến tiền bối! Vãn bối vô lễ xúc phạm bằng hữu tiền bối, nay đã biết lỗi. Xin tiền bối nể tình đồng tộc mà tha cho vãn bối một mạng!”

Di Nhan nhướng mày: “Ngươi không nhận ra ta?”

Đông Ly Nguyệt cẩn thận ngẩng đầu liếc nhanh rồi cúi rạp xuống: “Vãn bối… thân phận thấp kém, không nhận ra tiền bối, mong được lượng thứ.”

Bên cạnh, oan chủ Tiêu Hoài Ân đã phản ứng kịp, hét lên:


“Không phải ngươi nói mình là tằng tôn, huyền tôn, nãi tôn….gì gì đó của Di Nhan thần quân à? Thế mà lại lừa người?!”

Tiêu Hoài Ân tuy đầu óc suốt ngày toàn hoa gió trăng tuyết, nhưng không phải là không biết suy nghĩ.

Biết thân phận Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên rồi, đoán ra Di Nhan là ai chẳng phải quá dễ?

Dù gì ngoài vị Di Nhan thần quân kia, còn ai dám chen chân làm “kẻ thứ ba” trước mặt hoàng bá mẫu và hoàng bá phụ?

Tiêu Hoài Ân vừa xấu hổ vừa tức giận — nàng lại bị một con công lông tạp lừa! Bị lừa thôi còn đỡ, con công này còn dám gây họa, kéo nàng chết chung nữa chứ!!

“Ta không có lừa người! Ta vốn là công tộc ở Tổ Châu, chỉ là dòng bên hơi xa chút…” Đông Ly Nguyệt nhỏ giọng, lại đột nhiên cao giọng: “Tính tròn, thì đúng là Di Nhan thần quân là tổ tiên của ta!”

“Lại làm tròn nữa, thì… ngài cũng là tổ tiên của ta thôi!”

Di Nhan: “…”

Thanh Vũ: “Phụt——”

Nàng vỗ tay cười lớn, giơ ngón cái: “Ngươi tính giỏi đấy, tính giỏi như vậy, nội tổ phụ ngươi biết không? Ồ, chắc nội tổ phụ ngươi biết rồi.”

Nàng liếc nhìn Di Nhan đầy ẩn ý.

Đông Ly Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh nhìn đó, theo bản năng nhìn sang Di Nhan… rồi chạm phải ánh mắt âm u đáng sợ của hắn. Con công lông tạp run lẩy bẩy, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở… mái tóc giả xù lông của Di Nhan.

Nàng như bừng tỉnh, môi bắt đầu run rẩy, có lẽ vì sốc quá mà đầu óc loạn hết cả lên, lời trong lòng nói thẳng ra miệng:

“Không… không đến mức xui vậy chứ…”

“Không thể là Di Nhan thần quân được… thần quân là một thân lông trắng thuần khiết cơ mà, sao lại có mái tóc trắng khô như rơm thế kia…”

Trong phòng bỗng chốc yên lặng.

Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên liếc nhau, hai phu thê âm thầm đứng dậy, lùi xa Di Nhan vài bước.

Di Nhan cúi đầu, vai run lên, cổ họng phát ra tiếng cười quỷ dị.

Chớp mắt sau.

Tiếng thét hoảng hốt của nữ tử biến thành tiếng rên thảm của một con chim sụp đổ.

Trong phòng không còn Đông Ly Nguyệt — chỉ còn một con công… trụi lông.


Trụi hoàn toàn, trụi đến mức có thể đem đi hầm canh được rồi.

Thanh Vũ cảm thán: “Công rụng lông chẳng bằng gà, xấu tệ, bảo sao Di Nhan ngươi…”

Di Nhan quay đầu nở nụ cười yêu dị, sát khí bốc lên: “Ta làm sao? Oan gia nàng nói thử xem?”

Thanh Vũ lập tức nuốt lời, giơ ngón cái: “Ngươi là mỹ nhân trời sinh, không thể che giấu được đâu!”

Di Nhan hừ lạnh, phe phẩy quạt lông.

Thanh Vũ thấy vậy liền phất tay với Tiêu Hoài Ân: “Bế bằng hữu ngươi ra ngoài quỳ đi.”

Tiêu Hoài Ân vội vã làm theo, ôm con công trụi lông ra ngoài.

Trong phòng không còn người ngoài, Di Nhan lập tức bắt đầu làm mình làm mẩy.

“Sát Sát~ nàng thật vô lương tâm, loại rượu giả chết tiệt đó làm ta hói luôn rồi!!”

“Ca ca tốt~ ngươi chẳng có đức gì cả, chưa tới một tháng mà tóc ta rụng tới rụng lui!!”

Hắn giận quá, giật phắt tóc giả xuống, lộ cái đầu sáng bóng, cả người oán khí ngút trời.

Thanh Vũ nhìn đầu hắn xong, quay phắt đi, hít sâu một hơi, hai nắm đấm siết chặt, vài giây sau nàng bắt đầu nghĩ lại hết chuyện đau lòng cả đời để khỏi bật cười.

Bút Tiểu Viên bên cạnh còn dữ hơn, há miệng nhét hẳn hai nắm tay vào mồm, ngăn không cho tiếng cười thoát ra.

Chỉ có Tiêu Trầm Nghiên là vẫn giữ vững bình tĩnh.

Hắn nhìn tóc hai bên đầu Di Nhan, nhàn nhạt nói: “Còn chưa rụng hết mà.”

Di Nhan chỉ vào đỉnh đầu: “Lão tử thà rụng hết còn hơn!”

Ai lại hói ở chính giữa đầu trước chứ? Dù là tuyệt thế mỹ nhân cũng không gánh nổi quả đầu này!

Tiêu Trầm Nghiên: “Chưa qua một tháng, thi pháp lại cũng vô ích.”


“Gì mà chưa qua tháng! Hai người các ngươi ở nhân gian tới ba năm rồi còn gì! Ta tính thử…” Di Nhan lôi bàn tính ra bấm: “Ba mươi sáu! Hai người nợ ta ba mươi sáu tháng!”

Tiêu Trầm Nghiên: “Ngươi còn cần bàn tính sao?”

Huynh liếc nhìn đầu trọc lóc của Di Nhan, như bừng tỉnh điều gì, gật đầu.

Không nói gì nhưng sát thương vô cùng.

Như thể đang bảo: trí thông minh cũng rụng theo tóc luôn rồi.

Hai bên chuẩn bị gây chiến…

Thì Thanh Vũ đột nhiên kêu “á” một tiếng, ôm bụng bật dậy, động tĩnh quá lớn khiến hai người kia giật mình.

“Sao thế, trời sập à?” Di Nhan giật mình.

Tiêu Trầm Nghiên lập tức ôm lấy Thanh Vũ, cau mày, lo lắng hỏi: “Nàng sao rồi?”

Thanh Vũ nghi hoặc xoa bụng: “Ta cảm giác trong bụng có thứ gì đó… đang ngọ nguậy.”

Di Nhan buột miệng: “Có giun đũa à?”

Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên cùng trừng hắn.

Di Nhan cười gượng: “Sát Sát nàng đâu phải Diệu Pháp, có ăn bậy gì đâu, sao bụng lại có thứ gì được…”

Giọng hắn khựng lại.

Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ cũng nhận ra điều gì, hắn đặt tay lên bụng nàng, ánh mắt ngày càng rạng rỡ.

Cùng lúc đó, địa phủ bỗng rung chuyển dữ dội, đất trời chấn động.

Quỷ Đế và Diêm Vương các nơi đều hoảng sợ.

“Sao thế? Động đất à?!”

“Không phải Sát Sát gặp chuyện chứ?!”

Chúng quỷ sắc mặt nghiêm trọng.

Bắc Phương Quỷ Đế bước ra, nhíu mày nhìn sâu vào Phong Đô, ban đầu sững sờ, rồi nở nụ cười vui mừng.

Chúng quỷ cũng cảm nhận được dị biến — từ sâu trong Phong Đô trào ra một luồng sinh khí mạnh mẽ. Sinh khí và tử khí đan xen, tưởng như mâu thuẫn với địa phủ nhưng lại dung hòa một cách hoàn mỹ.


Nam Phương Quỷ Đế và các lão quỷ trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Cảnh tượng này… sao thấy quen quá vậy…”

“Lần trước Phong Đô trào sinh khí là khi nào ấy nhỉ?”

Bắc Phương Quỷ Đế không nhịn được nhếch môi: “Là khi Sát Sát chào đời.”

“Địa phủ chúng ta… có hỷ rồi!!”

Trước Tiếp