Sao cô có thể phát hiện ra bom? Cuối *****̀ng *****̃ng hỏi đến vấn đề này.
Y La hết lần này đến lần khác lựa chọn không báo cảnh sát mà tự tháo gỡ bom, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là cô không biết phải giải thích việc này như thế nào.
Mạc Tôn thấy ánh mắt *****̉a Y La dao động, nét mặt lại bắt đầu mất tự nhiên, anh liền biết cô nàng này lại đang tìm cớ.
“Tiểu Tám, làm sao bây giờ?” Biết không thể không nói, Y La chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ *****̉a Tiểu Tám trong lòng.
“Sự tồn tại *****̉a tôi vượt quá sự tiến bộ khoa học kỹ thuật trên trái đất, cho dù cô nói ra tôi nhưng không có cách nào chứng minh tôi tồn tại, như vậy ngược lại làm cho cô càng thêm khả nghi.” Tiểu Tám nghiêm túc phân tích.
“Tôi biết a, chính vì nguyên nhân này nên tôi mới luôn không muốn báo cảnh sát.” Y La nói “Bây giờ vấn đề là tôi phải trả lời anh ta như thế nào đây?”
Từ sau khi Mạc Tôn nói không được, Y La vẫn luôn *****́i đầu im lặng không nói gì. Lúc đầu, Mạc Tôn còn nhẫn nại chờ câu trả lời *****̉a cô, nhưng chờ mãi mà không thấy Y La nói gì, Mạc Tôn nhịn không được mà hỏi lại “Ngay cả máy kiểm tra an ninh *****̃ng không phát hiện ra bom, vậy sao cô lại phát hiện được?”
Y La ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt, Mạc Tôn nhạy cảm phát hiện, nét mặt Y La không còn sự hoảng loạn như lúc nãy, trong ánh mắt còn ánh lên sự vui sướng, đây là … đã tìm được cớ rồi?
“Tôi … tôi có một máy radar tự chế có thể kiểm tra phát hiện bom.” Y La nói.
“Là cái gì?” Mạc Tôn hơi ngoài ý muốn, những lời này không giống như đang tìm cớ.
“Cái radar này có nguyên lý hoạt động giống như sóng siêu âm, chỉ là tôi đã cải biến nó. trên thế giới mỗi một vật đều có tần số *****̉a riêng vật đó, nên tôi đã cài đặt trong máy radar một số loại tần số đặt biệt, giống như là Nitroglycerin, bên trong nó có …”
“Dừng, dừng!” Mạc Tôn đưa tay ngăn Y La lại, nói “Những điều cô nói tôi nghe không hiểu, tóm lại là cô có một máy radar có thể rà quét tìm được bom, đúng không?”
“Đúng thế.” Y La rất khí phách trả lời.
Bỗng nhiên lại tự tin như vậy, cô nàng này đã nghĩ thông suốt nên thành khẩn khai nhận rồi sao? Tuy là lý do này nghe rất hợp tình hợp lý, có thể nói là không có một chút khe hở nào, nhưng trực giác *****̉a Mạc Tôn vẫn khiến anh cảm thấy còn điều gì đó chưa thích hợp lắm.
“Tôi muốn! Lão Mạc, tôi muốn cái radar kia!” Trong điện thoại, giọng *****̉a Vương Nghị bỗng cao lên thêm mấy đề xi ben.
“Tôi biết, tôi biết rồi, không có giới tính thì hay rồi.” Y La nhịn không được mà nói móc.
Trong giây lát lơ đãng, Y La không nghe thấy Mạc Tôn nói gì, đến khi định thần lại thì Mạc Tôn đã *****́p điện thoại.
Mạc Tôn *****́i đầu nhìn đồng hồ, ước chừng tốc độ hành động *****̉a *****̣c an ninh quốc gia, mấy người này chắc là đang trên đường đến Long Thành rồi, anh nghĩ nghĩ rồi nói với Y La “Tôi biết là cô không muốn để người khác biết đến năng lực đặc biệt *****̉a mình.”
Y La kinh ngạc ngẩng đầu, dường như muốn hỏi, sao anh lại biết.
“Nhưng hôm nay cô đã tháo gỡ bom, không chỉ cứu được hơn ba trăm mạng người trên máy bay mà còn ngăn được hoạt động khủng bố rất lớn.” Mặc dù phương pháp làm việc *****̉a Y La không hoàn hảo, nhưng không thể phủ nhận rằng cô đúng là một anh hùng, từ sâu trong nội tâm, Mạc Tôn rất đồng tình và thưởng thức Y La.
*****̃ng chính vì như vậy, lúc ở sân bay, khi Mạc Tôn nhận thấy có khả năng Y La gặp phải nguy hiểm, cho dù không phù hợp với quy định nhưng anh vẫn dứt khoát cắt bỏ toàn bộ hình ảnh *****̉a Y La ở sân bay.
“Một chút nữa, *****̣c an ninh quốc gia sẽ cử người đến đây điều tra, khả năng họ sẽ yêu cầu cô phối hợp điều tra.”
“Vậy … tôi phải làm thế nào?” Y La cẩn thận hỏi.
“cô không cần lo lắng.” Tuy rằng chưa tiếp xúc nhiều nhưng dường như Mạc Tôn có thể hiểu được nỗi lòng *****̉a Y La “*****̣c an ninh quốc gia sẽ hỏi cô về tình hình sự việc lúc đó, nội dung *****̃ng không khác việc tôi hỏi cô lúc nãy là bao. Còn việc cô có năng lực tháo gỡ bom, tuy rằng năng lực này rất hiếm có nhưng nếu cô không tự nguyện thì *****̣c an ninh quốc gia sẽ không ép buộc cô đâu. Nếu cô không muốn thì cô sẽ vẫn là một người bình thường như *****̃. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu cô còn gặp phải chuyện như vậy thì nhớ phải báo cảnh sát.”
Ban đầu, Y La còn lo lắng đang không biết phải giải thích với bạn thân về việc mình phải rời đi như thế nào, lại không nghĩ đến khi cô vừa mở miệng, còn chưa biết phải nói sao thì Hà Băng Băng lại tỏ vẻ ‘tớ hiểu hết, cậu cứ đi đi, không cần phải giải thích, *****̃ng không cần lo cho tớ’, không chút lưu luyến đem cô đẩy ra ngoài.
Y La ù ù cạc cạc cứ thế theo Mạc Tôn rời đi.
Tuy nhiên, Mạc Tôn không đưa Y La về *****̣c cảnh sát mà đưa cô đến một căn phòng trong khách sạn năm sao nào đó *****̉a Long Thành.
Hai người ngồi trong phòng khách sạn, lúc đầu Y La còn có chút ngại ngùng, nhưng *****̃ng may là tốc độ hành động *****̉a *****̣c anh ninh quốc gia đúng là rất mau, hai người ở khách sạn chưa đến mười phút thì người *****̉a *****̣c an ninh quốc gia đã đến.
*****̣c an ninh quốc gia chỉ cử hai người đến, trong đó có một người hình như rất thân quen với Mạc Tôn, vừa vào cửa liền tặng cho Mạc Tôn một *****́ đấm thật mạnh, ai ngờ Mạc Tôn thuận thế bắt lấy rồi ấn anh ta vào tường.
“Chỉ với công phu mèo quào này *****̉a cậu mà dám ra tay với tôi, cái tật “nhớ ăn không nhớ đánh’ *****̉a cậu chẳng thay đổi gì nhỉ.” Mạc Tôn không nể nang gì mà cười nhạo.
“Ừ.” Mạc Tôn nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại cậu ta, rồi buông lỏng tay Vương Nghị ra.
“Mẹ nó, một năm không thấy mà cậu đón tiếp tôi như vậy đó hả?” Vương Nghị vừa xoa xoa cánh tay đau nhức vừa oán hận.
anh lắc lắc rồi quay đầu bỗng nhìn thấy Y La đang ngồi trên ghế sô pha kinh ngạc nhìn bọn họ, đôi mắt lập tức sáng ngời “Lão Mạc, đây là nữ thần *****̉a tôi à?”
Mạc Tôn nhìn Y La rồi gật đầu “Ừ, nữ thần *****̉a cậu đó.”
“Nữ thần” Vương Nghị vọt qua đến trước mặt Y La, tình cảm mãnh liệt mà bao la bày tỏ sự ngưỡng mộ trong lòng anh “Tại hạ là Vương Nghị, ngưỡng mộ kỹ thuật tháo gỡ bom *****̉a ngài đã lâu.”
“A … ha ha ha …” anh cho rằng tôi không biết sự ngưỡng mộ *****̉a anh mới có từ ba mươi phút trước à.