Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sợ Tống Trì từ chối, Lục Nhiễm vội vàng cam đoan: "Chàng bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây, mọi chuyện đều nghe theo chàng, Tống đại nhân, chàng cho ta đi cùng với nhé!" Sau khi nói hết những lời hay ý đẹp, nàng đứng trước mặt Tống Trì nũng nịu.
Tống Trì ngồi xuống, nàng liền xun xoe đến đấm bóp vai cho hắn. Nàng biết những hành động này vô ích với hắn, nhưng để được đến Lục phủ gặp tỷ, nàng không từ thủ đoạn nào.
Tống Trì thấy cuối cùng nàng cũng trở lại vẻ thường ngày, bèn xua tay nói: "Ngày mai, giờ Thìn một khắc (khoảng 7 giờ 30 sáng) gặp nhau ở Ly Diên Lâu."
Coi như hắn đã đồng ý, Lục Nhiễm mừng như điên. Nhưng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng lại: "Thôi, chàng đi một mình đi, ta... ta còn có việc."
Vui mừng quá nên nàng suýt quên mất chuyện mình phải đến phòng tài vụ của tiệm đồ trang sức làm việc. Đó là công việc Giang Nguyên Cửu giới thiệu cho nàng. Nàng không nhờ Giang Nguyên Cửu ra mặt, chỉ mang thư giới thiệu đến làm học việc ở phòng tài vụ.
Ban đầu, nàng nghĩ chỉ cần biết ghi sổ và tính toán là được. Nhưng khi vào làm mới phát hiện có vô vàn quy tắc phức tạp, nào là phải nhớ mã hàng, nguyên liệu, giá cả, chiết khấu... Sau nhiều ngày làm ở phòng tài vụ, nàng mới chỉ tạm làm quen được. Vị sư phụ vốn đã có thành kiến với nàng, giờ lại bỏ bê công việc, e rằng ông sẽ không chịu dạy nàng nữa.
"Ngày mai ta còn phải theo Tần tiểu thư học nữ công." Nàng thường lấy lý do ra ngoài mỗi ngày là để cùng Tần Ngọc Tuyết học nữ công.
Tống Trì vốn không để tâm lắm, nhưng nay nàng lại lấy cớ học nữ công để không đi Lục phủ. Điều này hoàn toàn không giống tính cách của nàng. Ngày hôm qua hắn đã thấy nàng làm túi hương, ừm, thảm không tả nổi, làm sao có thể là thành quả của việc học hành nghiêm túc.
Hắn khẽ nhíu mày, không vạch trần mà chỉ hờ hững nói: "Về nghỉ đi."
Ngày hôm sau, Tống Trì đến nha môn làm việc, nhưng vẫn không yên tâm về Lục Nhiễm. Hắn quay lại Ly Diên Lâu tìm Giang Nguyên Cửu: "Mấy ngày này ngươi cho người theo dõi Lục Nhiễm một chút."
Giang Nguyên Cửu nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh. Cái cặp vợ chồng này thật có tài quấy rầy giấc ngủ.
"Ừm, được." Hắn trả lời qua loa rồi lại ngủ say. Ngủ mãi đến trưa, nhân lúc Lục Nhiễm nghỉ trưa, hắn cho người gọi nàng đến Ly Diên Lâu.
Lục Nhiễm mặc một bộ áo xanh đơn giản, thắt lưng vải, đầu đội mũ quả dưa sáu cánh che kín tóc, chỉ lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, thanh tú. Càng nhìn, Giang Nguyên Cửu càng thấy hối hận.
"Ngày xưa ta... ngày xưa làm sao ta lại..." Đầu óc nóng bừng mà lại dâng nàng cho Tống Trì chứ!
Lục Nhiễm uống trà, thấy hắn lẩm bẩm với bàn cờ, tò mò hỏi: "Đi sai nước cờ à?"
Giang Nguyên Cửu lắc đầu, nhận lấy chén trà Lục Nhiễm đưa: "Tống Trì bảo ta theo dõi nàng. Giờ nàng bị lộ rồi, khi hắn tan triều đến hỏi, ta biết trả lời thế nào?"
Lục Nhiễm biết ngay chuyện này không thể giấu Tống Trì được. Nàng muốn Giang Nguyên Cửu che giấu giúp, nhưng không tìm ra lý do thoái thác nào tốt: "Ngươi thấy nên nói sao?"
"Nói rằng nàng thay hắn đến chơi cờ, uống rượu với ta."
"Ngươi nói vậy, thà cứ mang thẳng xác ta đến trước mặt Tống Trì còn hơn."
Giang Nguyên Cửu nhún vai bất lực: "Thế thì nói gì đây? Nói nàng làm vỡ ngọc bội của hắn, đang cố gắng kiếm tiền để đền lại một cái?"
"Càng không thể nói!" Lục Nhiễm bác bỏ ngay.
Cái này không được, cái kia cũng không xong, Giang Nguyên Cửu hết cách, nằm vật ra chiếc giường La Hán: "Thế nào rồi cũng có ngày ta bị hai vợ chồng các ngươi hành hạ đến chết, chết không nhắm mắt."
Lục Nhiễm vội vàng quay về phòng tài vụ, không thể quản nhiều hơn: "Cứ nói là ta đi theo Tần tiểu thư học nữ công đó là được." Cứ chết cũng không nhận, xem Tống Trì làm gì được nàng.
"Nàng nói sao thì là vậy." Giang Nguyên Cửu như con cá mắc cạn, lười biếng đến mức không buồn giãy giụa.
Tống Trì tan triều đến Ly Diên Lâu tìm hắn, hắn liền làm theo lời Lục Nhiễm dặn: "Phu nhân ngươi ra khỏi Tống phủ thì đi thẳng đến Tần phủ. Trên đường có ba người đàn ông nhìn trộm nàng. Nàng còn nói chuyện với một bà lão bên đường, lén lút liếc trộm tam thiếu gia nhà quan Trương kế bên Tống phủ."
Hắn kể rất chi tiết, cứ như thể thật sự đã theo dõi Lục Nhiễm vậy.
Tống Trì hơi nheo mắt lại, vẫn đoán ra tên khốn này phản bội. Hắn không ở lại Ly Diên Lâu, trực tiếp quay về Tống phủ.
Để Tống Trì tin chắc nàng thật sự đi học nữ công với Tần Ngọc Tuyết, sau bữa tối, Lục Nhiễm cố tình mang một chiếc túi tiền vào phòng hắn.
"Phu quân, đây là nô gia làm cho phu quân."
Ánh mắt Tống Trì rời khỏi cuốn sách, dừng lại trên chiếc túi tiền trong tay nàng. Trên đó thêu hình kỳ lân, đường thêu tinh xảo, nhìn không giống được làm từ tay nàng. Hắn đặt cuốn sách xuống, ngồi ở chiếc giường La Hán: "Ương Hồng."
Nghe hắn đột nhiên gọi Ương Hồng, Lục Nhiễm chột dạ, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi. Ương Hồng là đồng phạm, tự nhiên cũng sợ hãi, vừa bước vào cửa đã cúi đầu: "Đại thiếu gia."
"Đi lấy kim chỉ đến đây. Cái túi thêu kỳ lân này ta không thích lắm, bảo nàng thêu lại một cặp uyên ương cho ta."
Lục Nhiễm thầm kêu: "Xong rồi." Ương Hồng cũng lắc đầu theo: "Quả thật xong rồi."
Thấy Ương Hồng quay lưng đi ra ngoài, Lục Nhiễm cũng định đi theo, Tống Trì gọi nàng lại: "Đi đâu?"
"Ta đi xem kim chỉ còn đủ không."
"Không cần, nếu không có thì bảo Ương Hồng đến biệt viện mượn. Biệt viện không có thì đến Tần phủ mà mượn." Hắn muốn xem Lục Nhiễm có thể thêu ra được thứ gì ngay trước mặt hắn: "Lại đây, ngồi đi."
Lục Nhiễm rón rén bước đến, ngồi đối diện Tống Trì trên chiếc giường La Hán. Ương Hồng cũng mang kim chỉ đến, đặt tất cả vào một chiếc rổ tre, đủ màu đủ loại.
Lục Nhiễm kêu khổ không ngừng.
Tống Trì thấy nàng mãi không động tay, cầm cuốn sách lên, liếc nhìn nàng: "Sao? Không dám làm à?"
Lục Nhiễm mặt dày lắc đầu, nhớ lại những gì Ương Hồng đã dạy, vụng về cầm lấy kim thêu, bắt đầu xỏ chỉ và cắt vải. Nhưng nàng thực sự không có hoa tay, dù chỉ là những mũi khâu cơ bản, nàng vẫn thường xuyên đâm kim vào tay mình.
Tống Trì đọc sách, thỉnh thoảng lại nghe tiếng nàng đau đớn hít vào. Hắn dời mắt khỏi cuốn sách nhìn nàng: "Ngươi theo Tần tiểu thư học nữ công, hay là học cách đâm vào tay?"
Đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu nói thật, nếu cứ ngồi như vậy suốt đêm, e rằng ngón tay nàng sẽ nát bươm mất.
Tống Trì ném cuốn sách xuống, sắc mặt khó coi: "Về nghỉ đi."
Lục Nhiễm cúi đầu, lặng lẽ thu dọn kim chỉ. Nàng nghĩ, nếu cứ bị Tống Trì truy hỏi mãi thế này, có lẽ nàng chỉ còn cách thẳng thắn.
Không ngờ hôm sau Tống Trì lại không về phủ. Một tiểu sai của Bộ Hộ đến báo lời, nói là hắn đi Lạc Hà, ngày mai mới về. Lục Nhiễm tối qua đã bị dọa mất nửa cái mạng, hôm nay định mai sẽ đến phòng tài vụ một chuyến nữa rồi nghỉ hẳn. Sau đó nhận tiền công rồi đi mua ngọc bội, nếu thiếu thì mượn Giang Nguyên Cửu một ít.
Sau mấy ngày dốc lòng học, công việc ở phòng tài vụ của Lục Nhiễm cũng đã trôi chảy hơn. Vị sư phụ già từ chỗ mắng nàng ba lần một ngày, nay đã liên tục khen ngợi.
Vài người sư huynh thấy nàng đều đỏ mắt ganh tị. Nhất là đại sư huynh Bàng Bưu. Ngay từ khi Lục Nhiễm mới đến, hắn đã cực lực bài xích, luôn lo sợ nàng sẽ thay thế vị trí của mình. Giờ thì hắn đã nuôi lòng hận thù, tìm mọi cách để gài bẫy Lục Nhiễm.
Nhân lúc sư phụ già ra ngoài thu sổ sách, Bàng Bưu tìm đúng cơ hội. Hắn lấy cớ đau bụng, bảo Lục Nhiễm thay hắn lên quầy làm hóa đơn, còn mình thì lén lút vòng ra nhà kho để giở trò.