Phản Đòn Ngọt Ngào

Chương 2

Trước Tiếp

Thẩm Chiêu nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi: “Đợi anh hoàn thành xong dự án này thì sẽ cùng em đi nghỉ mát.”

“Không cần đi nghỉ.” Tôi chạm vào cằm anh ta, “Tối nay về ăn cơm với em được không?”

“Tối nay…” Anh ta mở tay nhìn lịch trình, “Tối nay có một bữa tiệc, anh sẽ cố gắng kết thúc sớm để về với em.”

“Được rồi.”

Nhưng anh ta vẫn thất hứa, đây không phải lần đầu gần đây.

Tôi ngồi trong nhà hàng, gọi điện cho Thẩm Chiêu.

Lần đầu tiên anh ta nghe máy, giọng anh ta thấp và mang vài phần áy náy: “Tửu Tửu, anh có thể cần thêm một chút thời gian.”

“Được thôi, em đợi anh.”

Lại thêm một giờ nữa trôi qua.

Tin nhắn gửi đi không có hồi âm, một lúc sau, Thẩm Chiêu gọi lại cho tôi.

“Xin lỗi Tửu Tửu, có thể muộn thêm chút nữa được không?”

Bàn bên cạnh đã thay đổi hết đợt khách này đến đợt khách khác.

Có một đạo lý là, việc gì cũng không nên quá ba lần.

Tôi nhẹ nhàng hỏi lại: “Thật sự không thể về được sao?”

Giọng anh ta mang vài phần say nhưng vẫn cố thấp giọng dỗ dành tôi: “Còn một chút việc phải xử lý, anh sẽ nhanh chóng.”

“Thôi được rồi.” Tôi thở dài thất vọng, dịu dàng nói, “Chỉ là một bữa ăn mà thôi, cũng không quan trọng lắm, anh uống ít rượu và về sớm nhé.”

Thẩm Chiêu cảm thấy có lỗi: “Ngày mai anh không đi làm, anh sẽ dành thời gian cho em.”

Tôi đáp lại một cách thờ ơ: “Ừ, nghe theo anh sắp xếp.”

Hà Mẫn có một tài khoản Weibo với hàng triệu lượt người theo dõi.

Cô ấy vừa đăng một trạng thái mới, một bức ảnh chụp một mình, người đẹp cầm ly rượu, vẻ mặt lười biếng đối diện với ống kính.

Chú thích viết: “Người phụ nữ thông minh thì sẽ hiểu rằng, đàn ông không phải là con chó bị xích ở bên cạnh mình.”

Bên dưới là hàng loạt lời khen ngợi.

Tôi cười khẩy.

Thẩm Chiêu đã nói dối tôi. Rõ ràng là Hà Mẫn vừa mang về một hợp đồng lớn cho công ty nên tối nay họ đang tổ chức ăn mừng.

Anh ta có thể chọn giải thích với tôi, cũng có thể đưa tôi tới cùng tham gia. Nhưng Thẩm Chiêu lại không chọn cái nào.

Anh ta chắc vẫn nghĩ tôi không biết, nhưng từ khi anh ta bắt đầu có những biểu hiện khác lạ thì tất cả hành động của anh ta, tôi đều nắm rõ trong tay.


Hôm nay là sinh nhật của tôi thì tất nhiên là không nên trôi qua một cách buồn bã như vậy.

Tôi lật tìm trong danh bạ WeChat rồi gửi một tin nhắn: “Em bé, nhận đơn đi.”

Đối phương trả lời ngay: “Có luôn, chị ơi.”

Tôi rời khỏi nhà hàng và gửi vị trí hiện tại: “Đi ăn cùng chị nhé, tiện thể mang theo một chiếc bánh kem.”

“Có mấy người ăn bánh?”

Tôi nói: “Chị và em, hôm nay là sinh nhật chị.”

Nửa tiếng sau, Linh Dương Chi đã tới nơi, mang theo một chiếc bánh kem nhỏ và một bó hoa rực rỡ.

Anh ấy có một khuôn mặt tuấn tú nổi bật, chỉ cần đứng đó thôi cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Trước Tiếp