Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 74

Trước Tiếp

Sở Tuấn kinh ngạc: “Cô uống vodka mạnh như vậy à?”

“Ờ…” An Noãn xua tay: “Không để ý.”

Lúc đó cảm thấy cần phải uống gì đó liền tùy tiện rót một ly nhỏ. Cô cũng không am hiểu gì về rượu, uống vào miệng mới thấy cay, lúc đó cũng không thể nhổ ra được.

Rượu tự mình rót, vẻ ngầu tự mình tạo, chết cũng phải chống đỡ.

Sở Tuấn nhìn mặt An Noãn dần đỏ lên, có chút lo lắng.

“Cô không phải là dị ứng cồn chứ? Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Không sao, tôi không dị ứng cồn.” An Noãn gạt tay Sở Tuấn ra: “Chỉ là vừa rồi uống hơi vội, tôi dựa một lúc là được.”

An Noãn chỉ cảm thấy một cơn nóng bừng, đưa tay kéo cổ áo.

Quần áo thời đại này đều khá kín đáo, cúc áo trên cổ đều cài đến cúc cuối cùng. Lúc này cảm thấy hơi chật, An Noãn nghĩ, cởi một hai cúc ra sẽ thoải mái hơn.

Nhưng vừa kịp kéo ra một cúc đã bị Sở Tuấn ấn lại.

“Cô làm gì vậy?” Sở Tuấn nhìn thấy bộ dạng này còn hoảng hơn cả An Noãn, vội vàng cài lại: “Tôi đi vắt khăn lau mặt cho cô, cô cứ dựa vào đó đi.”

“Được.”

May mà lần trước cô đến quán bar không uống rượu, xem ra là đúng.

Tửu lượng của cơ thể này thật sự không tốt, không nói là một ly đã gục nhưng uống nhiều dễ xảy ra chuyện.

An Noãn dựa vào sofa, nhìn Sở Tuấn bận rộn.

Anh gọi phục vụ mang canh giải rượu, rót cho cô một ly nước rồi lại đi lấy một chậu nước, vắt một chiếc khăn.

“Nào, tôi lau cho cô.” Sở Tuấn đặt chiếc khăn lên mặt An Noãn.

Chiếc khăn lạnh buốt, lập tức làm người ta hạ nhiệt, thoải mái hơn nhiều.

An Noãn không nhịn được thở ra một tiếng nhẹ.

Sở Tuấn cảm thấy mình cũng hơi nóng.

Phục vụ mang canh giải rượu đến, gõ cửa.

“Vào đi.”

Khi phục vụ đẩy cửa ra ngoài, cửa không đóng chặt, để lại một khe hở.

“Nào, ăn canh giải rượu đi.” Sở Tuấn bưng bát lên.

An Noãn đưa tay ra nhận nhưng bị né tránh.

Nước tẩy trang
Sở Tuấn nghĩ, với tình trạng này của An Noãn, bát canh này chắc chắn sẽ có một nửa đổ lên sofa.

“Tôi đút cho cô.”

Sở Tuấn đưa canh giải rượu đến miệng An Noãn, rất cẩn thận.

May mà sáng nay lúc ra ngoài đã định qua đêm ở đây nên đã mang theo quần áo để thay. Nếu không làm ướt làm bẩn cũng khá phiền phức.

An Noãn mở miệng uống hai ngụm.

Không ngờ Sở Tuấn lại là một người chăm sóc người khác cẩn thận như vậy, cô rất hài lòng, cũng rất hưởng thụ, không hề giãy giụa.

Tại sao phải giãy giụa chứ, lùi một vạn bước, chuyện này cũng không có gì.

Thật ra hai người hiện tại đang ở trong tình huống khá mờ ám: nam nữ độc thân ở riêng, An Noãn dựa vào sofa, Sở Tuấn ngồi nghiêng bên cạnh, khoảng cách rất gần, rõ ràng là không hợp lẽ thường.

Nhưng vì có thêm một tầng quan hệ đã đính hôn và một tầng quan hệ yêu đương không chính thức nên mối quan hệ giữa hai người lại có một sự ngầm đồng ý có thể lại gần nhau.

Sở Tuấn là một người rất có chừng mực, với các đồng nghiệp nữ, bạn bè nữ khác đều sẽ chú ý giữ khoảng cách. Nhưng với An Noãn hình như không quá chú ý.

An Noãn cứ thế để Sở Tuấn đút, từng ngụm, từng ngụm, ăn hết canh.

“Thế nào, đỡ hơn chút nào không?” Sở Tuấn nói: “Bây giờ là hai rưỡi, cô ngủ một lúc đi. Nếu tối dậy được thì đi ăn cơm với Hướng Hạo Nhiên và bạn bè cậu ta. Nếu không dậy được thì cứ ngủ, tôi đi một mình, bảo người mang cơm tối đến phòng cho cô.”

Phải nói rằng, người làm việc giỏi thì chăm sóc người khác cũng khéo léo.

Nếu Sở Tuấn muốn chăm sóc một người sẽ rất chu đáo.

“Được.”

An Noãn đáp một tiếng, định đứng dậy.

Nhưng tình trạng say rượu là, lúc không động thì không sao, vừa động là trời đất quay cuồng.

An Noãn lảo đảo, bị Sở Tuấn ôm lấy eo, lại ngồi xuống.

“Lần sau cô đừng uống rượu nữa.” Sở Tuấn đau đầu: “Nếu muốn uống một chút cũng chỉ có thể uống khi có tôi ở đây, nếu không thì không yên tâm chút nào.”

“Ừm…” An Noãn đáp một tiếng, rồi đổi giọng: “Hửm?”

Tại sao phải uống khi có Sở Tuấn ở đây? Sẽ có cảm giác an toàn hơn sao?

“Đừng động đậy, tôi bế cô đi nghỉ.”

Sở Tuấn cúi người xuống, một tay đỡ eo An Noãn, một tay đỡ vai cô.

Đột nhiên, An Noãn nói: “Khoan đã.”

“Sao vậy?”

An Noãn nói: “Anh có… bế tôi bằng một tay được không?”

Sở Tuấn ngẩn ra: “Ý gì?”

“Chính là ý trên mặt chữ.” An Noãn say rượu, nảy ra một ý nghĩ bất chợt: “Một tay, có bế được không?”

Trước khi xuyên không cô đã xem quá nhiều phim ngắn.

Nam chính bế nữ chính bằng một tay, tay kia xách túi, cảnh tượng vô cùng đẹp.

Đột nhiên muốn thử một chút.

An Noãn thật sự có chút say rồi, sau khi say, ý nghĩ lại đặc biệt nhiều.

“Tôi thì không có vấn đề gì, với cân nặng này của cô, bế hai người cũng được.” Sở Tuấn nói: “Nhưng bế bằng một tay cô phải ôm lấy cổ tôi để giữ trọng lượng của mình. Cô có ôm nổi không?”

An Noãn bị hỏi khó, đây quả thực là một vấn đề.

Từ khi Sở Tuấn quen An Noãn, cô luôn tỏ ra bình tĩnh và lý trí, hiếm khi có lúc mơ màng lại còn tùy tiện nói bậy như thế này, trông cũng khá thú vị.

Sở Tuấn cũng không vội nữa, nhìn An Noãn nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

“Hay là thử một chút?” Sở Tuấn đột nhiên muốn trêu An Noãn: “Thử xem.”

Sở Tuấn lại gần hơn, hơi cúi đầu xuống, để tiện cho An Noãn đưa tay ra.

An Noãn lúc say rượu đặc biệt hào phóng, đưa tay ra ôm lấy cổ Sở Tuấn.

“Ôm chặt vào, đừng để ngã.” Sở Tuấn đưa tay ra vòng qua chân An Noãn, hơi dùng sức.

Bế một An Noãn, đối với anh quả thực nhẹ như không.

An Noãn có thể cảm nhận được lưng mình rời khỏi sofa, rồi, chỗ cổ tay vừa xoa dầu thuốc lúc nãy lại đau, không ôm nổi nữa.

“Ối không được.” An Noãn vội vàng nói: “Mau đặt xuống…”

Người say rượu thường nặng hơn, lại còn chúi người xuống. Sở Tuấn đang trong quá trình dùng sức bế người lên, không có chỗ nào để chống đỡ, bị An Noãn kéo liền bổ nhào về phía trước.

May mà trong lúc khẩn cấp Sở Tuấn đã đưa tay ra chống vào thành sofa sau lưng An Noãn nếu không thì đã đè bẹp cô rồi.

An Noãn ngả người ra sau, Sở Tuấn lao về phía trước.

Hai người lập tức ở rất gần nhau, chỉ xa hơn một chút so với lúc ở vườn hoa trong bữa tiệc tối hôm đó.

“Tôi…”

An Noãn há miệng, nhất thời không biết nói gì.

Hôm nay cô có tô một chút son hồng nhạt, Sở Tuấn nhìn, chỉ cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn, trong chốc lát không phân biệt được rốt cuộc ai mới là người say.

Tối nay không lái xe, vừa rồi trong bữa tiệc gia đình anh cũng đã uống vài ly.

Chút rượu đó đối với anh không là gì nên cũng không để ý. Bây giờ xem ra, hình như hơi men đến hơi muộn.

“Suỵt… chóng mặt thì đừng nói chuyện.” Sở Tuấn khẽ chạm môi An Noãn, vừa định nói gì thì cửa bị đẩy ra.

Có người vào.

Không phải là phục vụ, phục vụ sẽ không vào mà không gõ cửa.

Sở Tuấn đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thấy Hướng Hạo Nhiên và vài người bạn đang đứng ở cửa sững sờ nhìn họ.

“Sao các cậu đến sớm vậy?”

Sở Tuấn ngẩn ra, đưa tay kéo tấm chăn bên cạnh phủ lên người An Noãn.

“Ừm, ai đến vậy?”

An Noãn vẫn còn hơi mơ màng, nghiêng đầu nhìn qua vai Sở Tuấn xem ai ở cửa.

Nhưng An Noãn bây giờ quần áo tóc tai rối bù, dáng vẻ xốc xếch, không tiện để người khác nhìn thấy.

Sở Tuấn nhanh chóng quấn người cô lại: “Anh đưa em về phòng nghỉ trước, nghỉ một lát rồi tính sau.”

An Noãn không phản ứng kịp đã bị Sở Tuấn bế lên.

Vẫn là ôm công chúa nhưng không phải là ôm công chúa bằng một tay, có chút tiếc nuối.

“Cô ấy say rồi, lát nữa hãy nói.” Sở Tuấn bế An Noãn lên, quay người đi vào phòng ngủ

Trước Tiếp