
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chẳng mấy chốc Sở Tuấn đã mang bánh vào.
Gia đình chú út đã đổi chủ đề, lại vui vẻ hòa thuận.
Sở Tuấn liếc nhìn An Noãn, trong lòng chỉ thấy vô cùng thoải mái.
Cũng không biết kiếp trước đã làm việc thiện tích đức gì mà có được một vị hôn thê vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà, lại còn thông minh và biết điều như vậy.
Hai người lại ở nhà chú út một đêm.
Sáng hôm sau phải về huyện.
Chú út vốn đã chuẩn bị một số quà nhưng An Noãn chỉ lấy một ít, những thứ còn lại thực sự không tiện nhận.
Ở làng quê, rau củ nhà nông tự trồng, gà vịt tự nuôi, trứng gà vịt đẻ.
Nếu họ về Bắc Kinh trong ngày, những thứ này đều là đặc sản quý, chắc chắn gia đình sẽ thích. Nhưng còn phải đi thêm vài ngày nữa, trên đường còn dự định ghé thăm bạn bè của Sở Tuấn, mấy thứ tươi sống này không thể để lâu, chẳng lẽ mỗi ngày còn phải dừng xe dắt gà đi dạo?
Thế nên đành phải từ chối khéo.
Mười giờ sáng, hai người cuối cùng cũng rời khỏi làng.
An Noãn dựa vào ghế phụ thở dài.
“Sao thế?” Sở Tuấn nghiêng đầu nhìn cô.
An Noãn lắc đầu.
Nói thế nào nhỉ, có cảm giác như cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng cảm giác này không dễ nói, bí mật của cô quá bí mật, định mệnh phải giấu cả đời, dù là người thân thiết nhất cũng không thể nói.
“Không sao.” Sở Tuấn nói: “Dù sao cũng không sống cùng một nơi, sau này nếu em muốn gặp họ anh sẽ đưa em về thăm, nếu không muốn gặp cũng không sao.”
An Noãn cười một tiếng.
Về điểm này Sở Tuấn rất tốt.
Anh tôn trọng mọi lựa chọn của An Noãn.
Bất kể trong chuyện gì anh sẽ cho An Noãn lựa chọn, sẽ cho cô ý kiến, bất kể An Noãn đưa ra lựa chọn gì anh đều sẽ ủng hộ.
An Noãn nghĩ một lát, nói: “Cảm ơn anh.”
“Sao đột nhiên lại cảm ơn anh?” Sở Tuấn ngạc nhiên.
“Chỉ là cảm thấy anh rất tốt.” An Noãn nói rồi thò đầu nhìn quanh.
Trên đường không có ai.
Thế là An Noãn lại gần hôn lên má Sở Tuấn một cái.
Sở Tuấn khó khăn kìm nén nụ cười trên môi.
Dù là một cảnh sát hình sự sắt đá thì cũng sắp biến thành một bộ não yêu đương mất rồi.
Giữa trưa trên đường ăn tạm vài miếng bánh, đến chiều cuối cùng cũng về đến huyện.
Cuối cùng cũng có chỗ để tắm rửa, đi vệ sinh tử tế.
Hai người rút kinh nghiệm từ lần trước vì trễ mà không tìm được chỗ ăn cơm, nên lần này tranh thủ ăn sớm rồi mới về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Sở Tuấn mua bữa sáng, đến gõ cửa phòng An Noãn.
An Noãn vừa ăn vừa hỏi: “Chúng ta có phải đi luôn hôm nay không?”
“Ừm, xem sự sắp xếp của em, thế nào cũng được.” Sở Tuấn nói: “Nếu em muốn ở nhà thêm mấy ngày thì chúng ta ở thêm mấy ngày. Nếu em không muốn ở thì chúng ta đi.”
An Noãn cắn bánh bao nghĩ một lát: “Không ở nữa, đi thôi. Nói thật… tuy nhà em em đã ở mấy năm nhưng lần này về cảm thấy hơi xa lạ.”
“Rất bình thường.” Sở Tuấn rất hiểu: “Từ đơn giản đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến đơn giản thì khó. Đây là lẽ thường tình, cũng là động lực tiến bộ của nhân loại.”
An Noãn cười: “Sở Tuấn, anh thật thực tế.”
Hai người ở bên nhau đúng là chẳng có gì màu mè.
Thích đồ tốt, thích môi trường sống thoải mái, thích đồ ăn ngon, chỗ chơi vui không có gì phải che giấu, người không thích mới có vấn đề.
Vì An Noãn thật sự không muốn ở lại thêm nên hai người quyết định hôm nay sẽ lên đường.
Nhưng cũng không cần quá vội.
Còn phải đến đồn cảnh sát huyện một chuyến, bên trong có đồng nghiệp của bố An. Người lớn tuổi, người trẻ tuổi đều đã từng chăm sóc An Noãn rất nhiều.
Xe dừng trước cửa đồn cảnh sát.
An Noãn nhảy xuống.
Còn chưa kịp nhảy lần thứ hai đã nghe Sở Tuấn từ phía sau xuống xe nói: “Noãn Noãn, trước đây em nói rất nhiều kiến thức về điều tra hình sự em đều học ở đây, từ các đồng nghiệp của chú?”
Bước nhảy thứ hai của An Noãn chưa kịp bật lên đã khựng lại. Cả người cứng đờ.
Chết rồi, quên mất chuyện này.
Trước đây để biện minh cho sự quen thuộc của mình với các kiến thức điều tra hình sự cô đều dùng văn phòng của bố làm vỏ bọc.
Bây giờ tốt rồi, đến tận nơi rồi.
Cũng không biết lát nữa Sở Tuấn có hỏi thêm không, nếu hỏi không phải sẽ lộ tẩy sao?
Sở Tuấn nói xong không nghe thấy An Noãn trả lời, anh nhìn qua liền thấy vẻ mặt An Noãn có chút không ổn.
“Sao thế?” Sở Tuấn vội nói: “Không khỏe à?”
Trí não của An Noãn rất tốt nhưng thể chất bình thường. Tối hôm kia trên núi bị mưa, Sở Tuấn luôn lo cô sẽ bị ốm, sốt.
“Không có.” An Noãn mơ hồ nói: “Chỉ là có chút… nhớ cảnh xưa.”
Sở Tuấn cứ tưởng cô nhớ bố, an ủi nắm lấy tay cô.
“Tuy chú không còn nhưng ông dưới suối vàng có biết nhất định sẽ yên lòng.”
“Ừm.”
An Noãn miễn cưỡng cười một tiếng.
Nếu bố An dưới suối vàng có biết có lẽ sẽ rất đau lòng. Nhưng chuyện này cô cũng không thể làm gì.
Vào đồn cảnh sát, đến văn phòng của bố An.
An Noãn chuẩn bị một số quà, cũng không có gì quý giá, chỉ là đồ ăn thức uống, một số đặc sản từ Bắc Kinh mang về.
Phùng Hướng Văn đang ngồi trong văn phòng, nghe tiếng bước chân ngẩng đầu lên.
“Tiểu Noãn.” Phùng Hướng Văn ngạc nhiên nói: “Em đến rồi à?”
“Em đến thăm mọi người.”
Phùng Hướng Văn vui vẻ đi tới.
“À phải rồi, sáng nay anh đi ngang qua nhà em, nghe dì hàng xóm nói nhà em định cho thuê.”
“Đúng vậy.” An Noãn nói: “Chuyến này em về Bắc Kinh, có lẽ lâu lắm mới về. Nhà bỏ trống lãng phí nên em muốn cho thuê.”
Sắc mặt Phùng Hướng Văn thoáng trầm xuống.
“Cũng phải, nếu em kết hôn chắc chắn sẽ ở lại Bắc Kinh.”
Quan niệm “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó” đã ăn sâu vào tiềm thức. Vì vị hôn phu của An Noãn ở Bắc Kinh, cô tất nhiên phải theo về đó.
“Em đi chuyến này, sau này chúng ta gặp nhau không biết là chuyện của lúc nào nữa.” Phùng Hướng Văn thở dài: “Tiểu Noãn, anh muốn nói chuyện riêng với em vài câu, có tiện không?”
An Noãn gật đầu.
Sở Tuấn nói: “Vậy hai người nói chuyện, anh đi vệ sinh một chút.”
“Được.”
Sở Tuấn đi ra ngoài, An Noãn lúc này mới nói: “Anh Phùng, sao thế? Có chuyện gì anh cứ nói.”
Ánh mắt của Phùng Hướng Văn thu lại từ bóng lưng của Sở Tuấn: “Tiểu Noãn, chúng ta quen nhau nhiều năm rồi, trong lòng anh luôn coi em như em gái. Bây giờ chú An không còn, em lại càng là em gái của anh.”
An Noãn cười một tiếng.
Trong ký ức của cô Phùng Hướng Văn quả thực là một người anh trai.
“Em đến Bắc Kinh chưa đầy một tháng, trước đó hai người cũng chưa gặp.” Phùng Hướng Văn nói: “Anh không có ý nói hai người không hợp, nhưng anh thấy xe anh ta lái, quần áo anh ta mặc… điều kiện nhà anh ta rất tốt đúng không?”
Dù An Noãn có khiêm tốn đến mấy, cũng không thể mở mắt nói dối.
“Ừm, rất tốt.” An Noãn nói: “Tốt hơn những gì em từng nghĩ.”
“Vậy hai người có hợp không?” Phùng Hướng Văn có chút lo lắng: “Anh sợ em bị lừa.”