
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
An Noãn có chút nghi ngờ.
Không phải không tin vào khả năng thực hành của Sở Tuấn, nhưng anh ta là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, liệu có biết làm việc này không?
“Cái này có gì đâu, còn có việc gì mà anh không biết làm à?” Sở Tuấn trước mặt vị hôn thê của mình nhất định phải biết làm mọi thứ: “Em soi đèn cho anh, xem anh trổ tài cho em xem.”
“Được.” An Noãn bật đèn pin.
Sở Tuấn xách thùng gỗ lên.
Về mặt kỹ thuật Sở Tuấn chắc chắn không thành thạo, có vài chỗ hơi vướng. Nhưng sức lực thì chắc chắn không thiếu.
An Noãn vừa vặn có thể bổ sung cho anh.
An Noãn tuy chưa thực hành qua nhưng trong ký ức có tất cả kinh nghiệm và phương pháp, thế là trở thành người chỉ đạo ngoài sân.
“Đúng rồi, như thế… phải, đúng như thế… Được rồi, kéo lên!”
An Noãn chỉ trỏ từng bước, còn Sở Tuấn thì chăm chú lắng nghe.
Một thùng nước cuối cùng cũng được xách lên.
“Được rồi.” Sở Tuấn xách nước ra: “Mang vào bếp đi, trời lạnh thế này, em không thể dùng nước lạnh để rửa mặt được.”
“Ừm ừm.”
An Noãn dẫn đường vào bếp.
Sở Tuấn đổ cả thùng nước vào nồi.
Trong góc bếp quả thực còn một đống củi chưa dùng hết, may mà không bị ẩm, nhưng cũng không nhiều.
An Noãn đứng bên đống củi nhìn một lúc, nói: “Vậy… nhóm lửa nhé? Em nhóm lửa cho.”
An Noãn nói câu này không mấy tự tin.
Lý thuyết thì điểm tối đa, thực hành thì không điểm.
Dựa vào ký ức, An Noãn tìm ra diêm, lại tìm một ít lá khô, dùng kẹp sắt gắp lên châm lửa để mồi.
Sở Tuấn quả thực chưa từng tự tay làm việc này, lúc này hứng thú ngồi xổm bên cạnh xem An Noãn nhóm lửa, và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhìn một lúc, Sở Tuấn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tuy các bước của An Noãn không có vấn đề gì, khói bay ra, lửa cũng bùng lên.
Tay An Noãn lướt qua đống củi, chọn vài thanh củi có độ dày vừa phải ném vào.
Rất nhanh, lửa đã bùng lên.
“Được rồi.” An Noãn khá đắc ý: “Giờ chỉ cần chờ thôi.”
Đây là lần đầu tiên An Noãn đun bếp củi, tự mình cảm thấy khá mới mẻ.
Lại nhét thêm vài thanh củi to hơn vào.
Lửa càng cháy to hơn.
Nhưng số củi còn lại không nhiều.
Sợ bị ẩm nên trong nhà thường không tích trữ nhiều củi. Nhà có người khỏe mạnh thì tranh thủ đi chặt hoặc nhặt củi. Nhà An Noãn chỉ có hai bố con đều đi làm nên củi thường phải mua. An Noãn có chút lo lắng nhìn vào nồi.
Sở Tuấn cũng có chút lo lắng.
“Em nói xem, số củi này có đủ đun sôi nước không?”
“Chắc là… đủ.” An Noãn nhíu mày nói: “Thực ra nhà em còn một cái bếp than tổ ong có thể đun nước nấu cơm, nhưng than ở nhà cũng hết rồi. Không sao đâu, nếu không được thì em sang nhà hàng xóm mua một ít.”
“Muộn thế này rồi, đừng phiền phức nữa.” Sở Tuấn nhìn vào nồi: “Trên xe chúng ta còn hai chai nước có thể uống. Em chỉ tắm thôi, nước không cần đun sôi, nóng là được.”
Nói cũng đúng, An Noãn cảm thấy mình hơi ngốc.
Đun sôi rồi, không phải lại phải pha thêm nước lạnh vào sao?
“Được, vậy đun vừa đủ nóng là được.” An Noãn nói: “Lau người qua, dùng tiết kiệm một chút cũng đủ.”
“Không cần tiết kiệm, em cứ tắm bình thường là được.”
An Noãn lại nhìn vào nước: “Thế sao đủ?”
“Đủ cho em dùng.” Sở Tuấn cười một tiếng: “Anh thấy trong nhà chính có một cái chậu tắm, anh mang ra giếng rửa cho em rồi xách nước vào phòng cho em.”
Sở Tuấn vào vai khá nhanh.
“Vậy anh thì sao?”
“Anh là đàn ông, tắm thế nào mà chẳng được?” Sở Tuấn chỉ ra ngoài: “Anh ở ngoài dùng nước lạnh tắm.”
“Thế không được…”
Đây đâu phải mùa hè, tắm nước lạnh sao được?
Nhưng An Noãn chưa nói xong đã bị Sở Tuấn bịt miệng.
“Không sao đâu.” Sở Tuấn nói: “Mới tháng mấy chứ, không lạnh. Mùa đông anh đi làm nhiệm vụ ngoài trời còn từng xuống sông nữa kìa, sức khỏe bạn trai em không kém thế đâu.”
An Noãn vẫn có chút do dự.
Sở Tuấn nói tiếp: “Nhưng…”
An Noãn lập tức nói: “Nhưng sao?”
“Nhưng trong sân không có gì che chắn, em không được nhìn trộm anh tắm đâu.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Nữ lưu manh cũng sẽ bị bắt đấy.”
An Noãn không nói nên lời.
“Anh yên tâm đi.” An Noãn nói: “Em thề với mặt trăng, tuyệt đối không nhìn trộm anh tắm.”
Hơn nữa trong sân còn không có đèn, nhìn trộm được cái gì chứ?
“Được rồi, vậy anh tin em nhé.”
Sở Tuấn nghiêm túc gật đầu.
Nước đun gần xong, anh múc từ nồi vào thùng gỗ rồi xách vào phòng An Noãn.
Lại rửa sạch chậu gỗ ở ngoài mang vào.
“Nước vừa ấm, em mau tắm đi.” Sở Tuấn đổ nước xong, đứng dậy kiểm tra rèm cửa.
Nhưng cũng không sao, ngoài sân không có ai khác, chỉ có mình anh. Rèm cửa có kín hay không, dù sao anh cũng không nhìn trộm.
Tuy nước còn ấm nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn hơi lạnh, An Noãn nhanh chóng tắm xong. Đứng dậy lau khô, thay quần áo sạch.
Trong nhà còn quần áo cũ của cô nhưng khi mở tủ chọn vài bộ cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Trước đây là không có cách nào nên đành phải mặc. Bây giờ có quần áo của mình rồi, không muốn mặc quần áo của người khác nữa. Tuy là quần áo của chính cơ thể này nhưng đối với An Noãn dù sao cũng là của người khác.
“Sở Tuấn.” An Noãn quấn khăn tắm gọi.
“Anh đây, sao thế?”
“Anh lấy giúp em quần áo, em quên lấy. Ở trong vali ngoài phòng khách ấy. Quần áo ở nhà dạo này không phơi, hơi khó chịu.”
“Được, đợi chút.”
Sở Tuấn tìm một lúc, gõ cửa.
An Noãn trốn sau cửa, chìa một tay ra lấy quần áo rồi vội vàng đóng cửa lại.
Không hổ là người đàn ông có thể gọi điện hỏi vợ của bạn bè về những điều cần chú ý trong kỳ kinh nguyệt của bạn gái, còn có thể lái xe đi lấy băng vệ sinh và nhờ người nấu nước đường đỏ.
Quần áo Sở Tuấn lấy cho An Noãn thật sự đầy đủ.
Áo lót, q**n l*t, đồ ngủ đầy đủ cả, chỉ thiếu giớ.
Sở Tuấn ở ngoài nói: “Em còn cần lấy gì nữa không?”
An Noãn vội nói: “Hết rồi, hết rồi, đủ rồi.”
“Vậy anh cũng đi tắm đây.”
“Được, anh nhanh lên, đừng để bị cảm lạnh.”
Sở Tuấn cầm khăn và xà phòng ra sân.
An Noãn mặc quần áo trong phòng, nghe tiếng nước ào ào bên ngoài, đột nhiên tự nói với mình.
“Mình là người theo thuyết vô thần, sao lại bị ràng buộc bởi lời thề nhỉ?”
Nghĩ vậy, An Noãn lập tức thấy lòng nhẹ nhõm.
Dù sao cũng có chút chột dạ, cô rón rén đi đến bên giường, vén rèm lên một khe, mở cửa sổ ra một chút, lén nhìn ra ngoài.
Sở Tuấn đang tắm trong sân.
Trong sân không có đèn nhưng trên trời có trăng.
Nhìn rõ thì cũng không rõ lắm, chỉ thấy một hình bóng mờ ảo trong bóng tối.
Tuy rốt cuộc cô cũng không thấy rõ lúc Sở Tuấn tắm có mặc quần áo hay không nhưng quần áo ướt cũng sẽ dính vào người, nên mặc hay không cũng không ảnh hưởng.
Thật là cảnh đẹp trần gian, nhìn là đã no mắt.
An Noãn nhìn liền mấy cái mới hài lòng kéo rèm lại.
Không còn sớm nữa, ngày mai còn đầy ắp việc, An Noãn định nhanh chóng trải giường gấp chăn, tối nay cũng phải nghỉ ngơi sớm.