Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 243

Trước Tiếp

“Đương nhiên là huyện Đông Lai.” Sở Tuấn nói: “Anh biết em không muốn chuyển hộ khẩu ngay, anh tôn trọng ý muốn của em. Nhưng bây giờ chuyện công việc đã được đẩy lên sớm hơn, nên dù em không vội chuyển hộ khẩu, việc điều động công tác cũng phải xử lý. Công việc trước đây của em ở nhà máy may vẫn chưa chính thức nghỉ việc đúng không?”

“Cái đó thì không sao.” An Noãn nói: “Ban đầu em xin nghỉ phép nửa tháng để đến Bắc Kinh xử lý chuyện hôn ước. Nhưng sau đó tạm thời không định về nữa nên đã gọi điện cho nhà máy nói rồi, coi như đã nghỉ việc.”

An Noãn xử lý việc nghỉ việc rất dứt khoát, vốn dĩ dù không ở bên Sở Tuấn cô cũng không có ý định quay lại nhà máy may.

Giờ tâm tư của cô đều đặt vào đội hình sự. Nếu thật sự không được, cô sẽ nghĩ đến hướng khác, kiếm tiền chắc cũng không thành vấn đề. Cùng lắm thì làm ăn, buôn bán gì đó.

“Vậy em vào làm ở cục cảnh sát cũng phải về quê lấy giấy chứng nhận.” Sở Tuấn nói: “Hơn nữa, quan trọng nhất là anh cũng muốn đến nhà em một chuyến Nói ra thì đáng lẽ phải đi từ lâu rồi, bấy lâu nay là anh đã sơ suất.”

Về chuyện này, Sở Tuấn có chút hối hận.

Ông cụ Trạch đã bảo anh đến huyện Đông Lai tìm An Noãn hỏi cưới từ lâu nhưng Sở Tuấn không muốn, cứ tìm đủ lý do để trì hoãn.

Nếu ngay từ đầu mà nghe lời ông nội đến huyện Đông Lai tìm vợ có khi bây giờ đã kết hôn rồi.

“Được, được…” An Noãn đành nói: “Vậy thì đi thôi. Em cũng phải về dọn dẹp một chút, sau này một thời gian dài sẽ không về, em muốn cho thuê căn nhà ở quê chứ để không thì phí quá.”

Tiền thuê nhà tuy không được bao nhiêu nhưng ít nhiều cũng là tiền. Ruồi tuy nhỏ cũng là thịt, không thể lãng phí.

“Được, vậy em muốn lái xe về hay đi tàu hỏa?”

Lái xe hơi xa, nhưng hai người có thể thay nhau lái, cũng không sao.

Đi tàu hỏa thì thoải mái hơn, nhưng đến nơi lại không có xe, đôi khi sẽ bất tiện.

An Noãn nghĩ một lát: “Vẫn là lái xe đi. Quê em giao thông không thuận tiện lắm, tàu cũng không đến thẳng, xuống tàu còn phải chuyển xe buýt. Tốt hơn hết là lái xe, tiện chủ động sắp xếp thời gian.”

“Được.”

Hai người lại bàn bạc một chút.

Một khi đã lái xe về thì chắc chắn phải mua chút quà.

Tuy bố mẹ An Noãn đều không còn, cô cũng không có anh chị em ruột nhưng không phải không có một người thân nào.

Bà con cô bác hai bên vẫn có, lần này đưa Sở Tuấn về chắc chắn phải đi thăm các cậu, chú, cô, không thể đi tay không được.

Thay quần áo xong hai người ra ngoài mua đồ.

An Noãn bẻ ngón tay tính toán, xem có những người thân nào cần đi lại, cần tặng quà, cần thăm hỏi. Tuy không phải quá thân nhưng lễ nghĩa cần có vẫn phải có. May mà cô có ký ức của cơ thể này, nếu không thì sẽ rất phiền phức.

Sở Tuấn bèn lấy một tờ giấy ghi lại, vừa viết vừa nói: “À phải rồi, đợi lúc chúng ta kết hôn…”

“Hửm?”

An Noãn ngẩn người.

Chủ đề có phải đi hơi xa rồi không?

 

Chỉ là về quê thăm họ hàng một chuyến, sao lại kéo đến chuyện kết hôn?

“Anh nói là lúc chúng ta kết hôn.” Sở Tuấn nói: “Em muốn mời họ hàng ở quê lên Bắc Kinh hay là ở Bắc Kinh tổ chức một lần rồi về quê tổ chức một lần nữa.”

Sở Tuấn nghĩ rất chu đáo.

Quả nhiên, hôn lễ không thể qua loa, một khi đã bắt đầu thì không thể bỏ dở giữa chừng.

Sở Tuấn nói tiếp: “Nếu muốn đón họ hàng ở quê em lên thì xác định trước số lượng, anh có thể bao một chiếc xe khách đến đón. Tiện thể còn có thể đưa họ đi dạo một vòng Bắc Kinh.”

An Noãn nghĩ mà thấy rùng mình.

“Em chưa nghĩ xa như vậy. Nhưng giờ anh đã nói thì cũng không cần phiền phức thế đâu. Ở đây tổ chức theo ý bên anh là được. Còn về quê thì mình chỉ cần tìm dịp mời họ ăn một bữa cơm là được.”

Coi như là… tiệc lại mặt?

Sao cũng được, An Noãn không quá quan tâm đến phương diện này. Dù sao cô cũng không phải là chủ nhân của cơ thể này, những người thân đó cũng không phải là người thân thật của cô. Chủ nhân cũ của cơ thể này đối với những người thân đó cũng không có tình cảm sâu đậm huống chi là cô.

“Cũng được, nghe theo em.” Sở Tuấn cất tờ giấy vào túi: “Đi thôi, đi mua đồ. Tối nay chúng ta ăn ngoài, nếu ăn xong sớm thì đi xem phim? Mấy hôm nay mệt quá, thư giãn một chút.”

“Không xem phim.” An Noãn nói: “Chúng ta đi mua lò nướng, bột mì các thứ đi, em muốn tự làm bánh kem. Bánh kem em làm chắc chắn ngon hơn của Hứa Tương mua.”

Trước đây An Noãn đã nói mình biết làm bánh kem nhưng vẫn chưa có thời gian.

“Được.”

Sở Tuấn nói: “Anh dọn dẹp cái bàn bếp này cho em để lò nướng, dù sao chúng ta cũng ít nấu nướng, không cần dùng chỗ rộng như vậy.”

Hai người hăng hái lên kế hoạch.

“Được.” An Noãn vui vẻ vỗ tay: “Cứ quyết định vậy đi, sau này tất cả bánh sinh nhật của người nhà em bao hết.”

Hai người hăng hái ra cửa.

Công việc dù vất vả đến đâu, cuộc sống cũng phải có chút ngọt ngào thư thái, nếu không, cứ khổ mãi, ngày tháng này biết sống sao.

Dành cả một buổi chiều, dù An Noãn đã ngăn cản nhiều lần nhưng họ vẫn mua không ít đồ, nhét đầy cốp sau.

Ban đầu Sở Tuấn nghĩ chỉ cần một cái lò nướng, thêm ít bột mì là đủ.

Đến khi mua thật mới phát hiện, ngành nào cũng không đơn giản như vậy.

Ngoài lò nướng, bột mì còn cần rất nhiều thứ khác.

Trứng, men, đường bột, khuôn và các dụng cụ khác, còn có hoa quả.

An Noãn nói cô muốn làm bánh kem hoa quả.

Về nhà An Noãn bắt đầu xắn tay áo lên, không giấu được vẻ hào hứng.

“Em làm bánh, anh phụ em nhé.” An Noãn nói: “Làm một cái bánh kem bơ hoa quả để trong tủ lạnh, mai mang về nhà cũ.”

Đi xa như vậy, chắc chắn phải về nhà cũ nói một tiếng.

Ông cụ Trạch còn chuẩn bị một số thứ để họ mang về, có thứ cho họ hàng của An Noãn, có thứ cho người trong làng. Ông từng ở làng một thời gian, ngoài ông cụ nhà họ An cũng có một số người bạn khác.

Sở Tuấn cũng xắn tay, cởi áo khoác, định đeo tạp dề nhưng nghĩ lại thôi, vào bếp giúp một tay.

Chẳng mấy chốc mùi thơm ngọt ngào đã từ bếp bay ra.

Cuộc sống mà, làm sao có thể sống với ai cũng giống nhau.

Sáng hôm sau An Noãn mang theo chiếc bánh kem hoa quả đầu tiên mình làm trong đời này về nhà cũ.

Dì Vương tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đi vòng quanh chiếc bánh mấy vòng.

“Tiểu An, đây là cháu làm à, tay nghề cháu giỏi thế? Sau này dạy dì nhé, dì cũng muốn học làm bánh kem, còn muốn làm chút bánh quy nữa… Tự làm tốt cho sức khỏe hơn mua ngoài.”

Chuyện này có vấn đề gì đâu, An Noãn vui vẻ đồng ý.

Ông cụ Trạch biết sáng nay họ sẽ đến, lại cho người mua mấy hộp bánh kem nhỏ mà An Noãn trước đây thích ăn, họ chất đồ ông cụ chuẩn bị lên xe rồi lên đường.

Trước Tiếp