
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sau khi An Noãn và Tào Hồng Hà từ trong phòng ra, trạng thái của Tào Hồng Hà đã tốt hơn một chút.
Cô ấy đã cất tiền đi.
Những khổ nạn đã xảy ra, không ai có thể quay ngược thời gian. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là lựa chọn có lợi nhất cho quãng đời còn lại.
Đây không phải là ích kỷ mà là nỗ lực để sống tốt hơn.
Sau khi tiễn Tào Hồng Hà, An Noãn nói với Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, em muốn đưa Trang Trí Hiên về trường, lần này anh ấy cũng gặp tai bay vạ gió, thật xui xẻo. Trước đó anh ấy còn giúp em mà lần này em lại chẳng giúp được gì.”
Sở Tuấn nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác.
“Anh đi cùng em.” Sở Tuấn nói: “Đúng lúc cũng gần giờ tan làm, chúng ta đưa Trang Trí Hiên về trường, tiện mời anh ấy ăn một bữa ở gần trường. Đây là người quen hiếm hoi của em ở Bắc Kinh, anh cũng muốn làm quen với anh ấy một chút.”
“Được.”
An Noãn rất vui.
Lần này dù Trang Trí Hiên thấy hơi uất ức nhưng mọi chuyện đã sáng tỏ, anh ta thực sự vô tội, cũng nhẹ nhõm hẳn.
Anh ta đương nhiên sẽ không có bất kỳ lời oán trách nào với Sở Tuấn và An Noãn, không phải họ oan uổng anh ta, chỉ là công việc mà thôi. Hơn nữa ở cục cảnh sát hai ngày nay, An Noãn còn mang cơm cho anh ta, xem như đã chăm sóc trong khả năng của cô.
“Không cần đưa anh về.” Trang Trí Hiên nói: “Anh tự bắt xe về là được.”
“Không chỉ là đưa anh về, còn muốn mời anh ăn một bữa cơm.” An Noãn cười: “Lần trước anh tìm cho em nhiều sách như vậy, đã nói là sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn anh mà.”
Trang Trí Hiên có chút ngại ngùng nhưng cũng không tiện từ chối ý tốt của An Noãn.
Ra đến xe, Sở Tuấn nói sẽ ghé qua căn hộ một chút.
Anh lên lầu một chuyến rồi xách xuống mấy cái hộp.
An Noãn thấy lạ: “Sở Tuấn, anh lấy thứ gì vậy?”
“Một chút tấm lòng gửi tặng thầy Trang.” Sở Tuấn nói.
Trang Trí Hiên nghe vậy vội vàng từ chối.
“Chỉ là một chút tấm lòng, không đáng bao nhiêu tiền.” Sở Tuấn nói: “Tôi nghe Noãn Noãn nói anh là anh trai hàng xóm thời thơ ấu của cô ấy, từ nhỏ đã rất chăm sóc cô ấy. Trước đây anh đến Bắc Kinh chúng ta cũng không quen biết. Bây giờ đã quen rồi, sau này nếu có khó khăn gì đều có thể tìm tôi. Tôi ở Bắc Kinh cũng quen biết một số người.”
Sở Tuấn nói vậy rất khiêm tốn, anh nào chỉ là quen biết một số người, anh quen biết rất nhiều người.
Trang Trí Hiên khách sáo một hồi.
Trong xe tràn ngập không khí đoàn kết, thân thiện.
Sau đó Sở Tuấn lái xe đưa Trang Trí Hiên về trường rồi cả ba ghé vào một quán ăn gần đó do Trang Trí Hiên giới thiệu.
Lần này Trang Trí Hiên cũng được xem là bị một phen hoảng sợ, cũng nên ăn uống chút để trấn tĩnh lại.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Trang Trí Hiên không có nhiều tiền, lại biết là Sở Tuấn mời nên cũng không tìm nơi đắt tiền, thế là dẫn họ đến một quán ăn nhỏ mà anh ta và đồng nghiệp thường lui tới.
“Tối nay tôi mời.” Sở Tuấn lúc vào cửa đã nhắc lại một lần nữa: “Thầy Trang đừng khách sáo với tôi, cứ gọi món tùy ý.”
An Noãn liên tục gật đầu.
Thực ra nên là cô mời nhưng Sở Tuấn muốn trả tiền thì cứ để anh trả, không giành làm gì.
Trang Trí Hiên cũng không khách sáo, gọi 7, 8 món, bày ra một bàn.
Mấy người ngồi xuống, Trang Trí Hiên hỏi: “Đội trưởng Sở có uống rượu không?”
Ăn cơm mà, chỉ ăn cơm thì luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, uống một chút rượu sẽ có không khí hơn.
An Noãn ngay lập tức nói: “Các anh cứ uống, em lái xe.”
Tiếc là thời này không có dịch vụ lái xe hộ, nếu không cô cũng có thể uống một chút.
Cũng không uống nhiều, Sở Tuấn gọi hai chai bia cho có không khí.
Ngay lúc đó mấy người liền vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện.
Trang Trí Hiên không tiện hỏi Sở Tuấn những chuyện quá riêng tư nên chuyển sang một việc mà anh ta vẫn quan tâm:
“Tiểu An, trước đây em nói muốn thi, kết quả sao rồi?”
“Rất tốt.”
An Noãn rất đắc ý, ngay lập tức kể lể về thành tích huy hoàng của mình.
Trang Trí Hiên nghe cũng rất kinh ngạc, nghe một lúc, cũng nghiêm túc hỏi: “Em có nghĩ đến chuyện thi đại học không? Thi vào trường bọn anh chẳng hạn?”
Nhưng đã bị An Noãn dứt khoát từ chối.
Bữa cơm kéo dài đến 9 giờ tối, ăn uống no nê.
Trang Trí Hiên về trường trước, Sở Tuấn nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đưa thầy Trang vào trường, lát nữa đi bộ ra lấy xe, coi như để tiêu cơm.”
“Được.”
Cảnh sắc quanh trường khá đẹp, hai người nắm tay nhau dạo bước, vừa đi vừa trò chuyện, cũng xem như một buổi hẹn hò.
Dạo này cả hai đều bận, không có nhiều thời gian cho thế giới riêng của hai người.
An Noãn còn đỡ, đối với một chàng trai trẻ tuổi mới có bạn gái như Sở Tuấn thực ra còn khó chịu hơn.
May mà anh có đạo đức cao thượng và bản lĩnh kiềm chế, nếu không thì An Noãn đúng là nguy hiểm thật.
Đưa Trang Trí Hiên vào trường, hẹn khi nào có thời gian sẽ gặp lại, hai người liền đi về.
Chín giờ rưỡi, người trên đường đã thưa thớt, hai người không đi trên đường lớn, chỉ men theo lề đường, cố ý chọn những chỗ tối tăm, vắng người.
Thực ra Sở Tuấn uống không nhiều nhưng đi một lúc lại cảm thấy mình hơi choáng, liền dựa đầu vào vai An Noãn.
Nhưng anh lại cao hơn An Noãn cả khúc, có cảm giác như một chú chó lớn đang cố tình làm nũng.
Bạn trai làm nũng thì phải làm sao, đành phải dỗ dành thôi.
An Noãn vừa cố bước đi, vừa quay đầu lại định dỗ, nhưng không ngờ đúng lúc Sở Tuấn cũng quay sang, khiến môi chạm môi, nếm được vị rượu nhàn nhạt.
Sở Tuấn khá đắc ý, còn chưa thỏa mãn, liền chồm về phía trước.
“Anh…” An Noãn che miệng mình: “Anh đừng làm bậy, lát nữa em cũng không lái xe được đâu.”
Chuyện kiểu một trong hai người yêu uống rượu, hôn nhau, rồi cả hai bị kiểm tra nồng độ cồn, chắc Sở Tuấn chưa từng nghe.
Sở Tuấn dùng cái đầu không quá say của mình nghĩ một lát, cảm thấy hình như có chút hợp lý, thế là rất bất lực từ bỏ những suy nghĩ này kia.
Lái xe thật phiền phức, hay là sau này thuê tài xế?
Hai người cứ thế đi về phía trước, đột nhiên phía sau có tiếng la hét.
Có người đuổi nhau chạy tới.
Cả hai cùng ngoái đầu nhìn lại.
Sở Tuấn là cảnh sát, ở ngoài gặp chuyện bất bình có nghĩa vụ phải can thiệp.
Nghe tiếng, có cả nam lẫn nữ, tiếng bước chân của khoảng bốn năm người.
Nếu là có đám côn đồ uống say bắt nạt cô gái nhỏ, chuyện này anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Sở Tuấn lúc nãy còn đang choáng váng, lập tức tỉnh táo lại, men say tan biến hết.
Quả nhiên có mấy người chạy về phía này, người chạy phía trước rất nhanh, dù ánh trăng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái.
“Cứu mạng…”
Cô gái phía trước vừa chạy vừa la.
Những người đuổi theo phía sau cũng đang la.
“Đừng chạy, đứng lại…”
Khu vực này tuy không thể nói là hoang vắng nhưng không có nhiều người, cô gái này sắp bị đuổi kịp.
Sở Tuấn đứng yên tại chỗ, nhưng quay sang nói với An Noãn: “Em tránh ra một chút.”
Đối phương đông ngườ, nhưng Sở Tuấn không để tâm lắm. Chỉ là An Noãn không biết đánh nhau, nên tránh xa để đảm bảo an toàn.