
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sở Tuấn không giải thích anh muốn dải lụa đó để làm gì, dù sao ngày hôm sau An Noãn cũng không thấy anh lấy ra.
Dải lụa đó tạm thời biến mất trong phòng của Sở Tuấn.
Ngày hôm sau, hai người đúng giờ đi làm.
Trang Trí Hiên và Tào Hồng Hà vẫn phải thẩm vấn, nhưng thẩm vấn cả buổi sáng cũng không có đột phá gì mới.
Hỏi đi hỏi lại, lời khai của hai người vẫn giống như trước, không có mâu thuẫn hay sơ hở.
Sắp đến giờ ăn trưa, An Noãn lại xem qua một lượt lời khai của hai người, luôn cảm thấy thiếu trọng điểm.
Cả hai đều rất hợp tác, hỏi gì nói nấy. Nhưng những lời nói ra đều không có gì đột phá. Lật qua lật lại vẫn là những điều đó.
Hoặc là, chuyện này thực sự không liên quan gì đến họ, cả hai đều vô tội.
Hoặc là, hai người đã có kế hoạch từ trước nên mới kín kẽ như vậy.
Người có thể vào Thanh Đại đều rất thông minh. Tội phạm có IQ cao là đáng sợ nhất, có người trong số họ hiểu biết về luật hình sự không kém gì cảnh sát hình sự.
An Noãn nói: “Đội trưởng Sở, em muốn nói chuyện với Trang Trí Hiên.”
Sở Tuấn suy nghĩ một lát: “Được, nhưng tụi em không thể nói chuyện riêng.”
Nếu thẩm vấn thông thường không hỏi ra được gì, để An Noãn đến nói chuyện với anh ta cũng tốt.
“Cái này em đương nhiên biết.” An Noãn nói: “Thực ra cũng không có suy nghĩ cụ thể gì, chỉ là cảm thấy, đổi một thân phận khác để nói chuyện với anh ta một lúc, biết đâu có thể khiến anh ta lơi lỏng cảnh giác.”
“Được.”
An Noãn liền đến nhà ăn lấy hai suất cơm đi tìm Trang Trí Hiên.
Sở Tuấn cũng theo vào nhưng không qua, chỉ ngồi ở bàn cạnh cửa chuyên tâm ăn cơm.
“Anh Tiểu Trang.” An Noãn kéo ghế ngồi cạnh Trang Trí Hiên: “Em lấy cơm cho anh.”
Trang Trí Hiên có chút tiều tụy.
Từ lúc bị nghi ngờ đến giờ, anh ta chắc chắn không được nghỉ ngơi nhiều. Dù buổi tối được cho ngủ nhưng ở trong cục cảnh sát, với tâm trạng này, làm sao có thể ngủ được?
Mệt quá chỉ chợp mắt một lúc, ngủ thì không ngủ say được.
Trang Trí Hiên dụi mắt nhìn rõ là An Noãn, sắc mặt dịu đi một chút.
An Noãn mở nắp hộp cơm cho anh ta: “Không biết anh thích ăn gì, em chọn cho anh mấy món em thích.”
Nem cuốn đậu phụ, trứng hấp thịt băm, cà rốt xào thịt sợi, đậu phụ sốt cay.
Rất phong phú.
Serum chống nắng Vaseline
“Cảm ơn em.” Trang Trí Hiên dùng tay lau mặt, thở dài.
“Đừng khách sáo, cũng không phải người ngoài.” An Noãn đưa đũa cho anh ta: “Nào, ăn nhanh đi.”
Trang Trí Hiên không có khẩu vị, nhưng hôm qua đã không ăn gì, sáng nay cũng không ăn được mấy miếng, lúc này cũng thực sự đói rồi, do dự một lúc liền vội vàng ăn mấy miếng cơm.
An Noãn cũng ăn cơm trước không nói gì, đợi ăn gần xong mới mở miệng.
“Anh Tiểu Trang.” An Noãn nói: “Thực sự không ngờ, lần đầu tiên chúng ta có thời gian nói chuyện tử tế lại là ở nơi này.”
Trang Trí Hiên cười khổ: “Thật ngại quá, không ngờ lúc này lại phải để em chăm sóc anh.”
“Cái này có gì là chăm sóc, chỉ là tiện tay thôi.” An Noãn vừa dọn dẹp hộp cơm trên bàn vừa buột miệng nói: “Anh Tiểu Trang, anh một mình đến Bắc Kinh, những ngày này chắc chắn không dễ dàng gì.”
“Haizz, ai mà dễ dàng chứ, anh còn được xem là may mắn.” Trang Trí Hiên nói: “Lúc mới đến quả thực không quen… Lúc ở quê, thấy cuộc sống cũng khá tốt. Không ngờ bên ngoài lại náo nhiệt đến vậy. Không giấu gì em, anh từng bị chê cười không ít lần.”
“Đúng vậy, thực sự khác với quê mình.” An Noãn thuận theo lời Trang Trí Hiên nói tiếp: “Em mới đến cũng không quen.”
An Noãn cố tình không nói về vụ án, hai người cứ thế nói chuyện qua lại.
Có rất nhiều tài năng xuất thân nghèo khó từ nơi khác thi đỗ vào Bắc Kinh như Trang Trí Hiên, đại đa số đều na ná nhau. Nghèo khó, tự ti, nội tâm, cẩn thận. Đại đa số người cần một khoảng thời gian rất dài để thích nghi và hòa nhập.
Trang Trí Hiên cũng vậy.
“Lúc đó tiền không nhiều, ăn cơm cũng không dám gọi thịt.” Trang Trí Hiên cười khổ: “Lúc đó, một bộ quần áo mặc cả năm…”
An Noãn liên tục gật đầu.
Cô tuy chưa từng trải qua những điều này nhưng phim thời đại vẫn xem qua, cũng có thể tưởng tượng được. Nếu không có nhà họ Trạch, nếu cô định ở lại Bắc Kinh, cuộc sống cũng chẳng hơn là bao.
Sở Tuấn không nói không rằng, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, yên lặng lắng nghe hai người trò chuyện.
Cứ thế nói chuyện một lúc lâu.
Lư Thụy Trạch gõ cửa vào.
“Đội trưởng Sở, gia đình nạn nhân đã đến.”
Sở Tuấn đứng dậy: “Được, tôi đến ngay.”
Sở Tuấn vừa đứng dậy, làm Trang Trí Hiên giật mình, lúc này mới sực nhớ ra trong phòng còn có người khác.
Nhưng sự phá vỡ này làm không khí trò chuyện cũng không còn nữa.
Sau đó cũng không nói chuyện được nữa.
Dù có thể nói chuyện tiếp, Trang Trí Hiên cũng đã có sự cảnh giác.
An Noãn liền biết dừng đúng lúc.
Buổi chiều cũng đã nói khá nhiều rồi, tiếp tục thì cũng không còn ý nghĩa.
“Vậy em cũng đi trước đây.” An Noãn nói: “Anh Tiểu Trang, anh nghĩ lại xem còn có khả năng nào khác không, nếu có ý tưởng mới thì nói ngay nhé.”
“Được.”
Trang Trí Hiên nhìn An Noãn rời đi.
Không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
Ra khỏi cửa, Sở Tuấn hỏi: “Gia đình Trương Thiếu Hoa là ai đến?”
“Vợ cũ, con trai, và cả bố mẹ đều đến.”
Đến khá nhanh, tuy họ không ở Bắc Kinh nhưng cũng không xa.
Chủ yếu là bố mẹ Trương Thiếu Hoa ở quê, giao thông không tiện.
Vợ Trương Thiếu Hoa đã thuê một chiếc xe đến đón bố mẹ chồng cũ trước rồi mới đến cục cảnh sát, làm mất một ít thời gian. Nếu không còn có thể đến sớm hơn.
Vợ của Trương Thiếu Hoa tên là Mai Mạn Đồng, con trai tên là Trương Nhiên. Bố mẹ chồng đều sống ở quê, tóc đã hoa râm.
Vốn dĩ nhà có người qua đời là một chuyện rất đau buồn. Nhưng khi bước vào, bốn người lại có ba trạng thái khác nhau.
Bố mẹ Trương Thiếu Hoa rất đau buồn, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, từ lúc nghe tin đến giờ đã ngất hai lần, lúc này trạng thái rất tệ, dìu nhau đi, vừa lau nước mắt vừa bước về phía trước.
Con trai Trương Thiếu Hoa còn nhỏ, trông chỉ khoảng 8, 9 tuổi, đối với cái chết có sự hiểu biết nhất định nhưng không hiểu sâu sắc. Hơn nữa sau khi Trương Thiếu Hoa và Mai Mạn Đồng ly hôn, con trai đã được Mai Mạn Đồng đưa đi, liên lạc với bố không nhiều, tình cảm cũng không sâu đậm, cậu bé có chút ngơ ngác bị mẹ dắt theo. Không có biểu cảm gì.
Nếu nói hai trạng thái này đều rất bình thường thì trạng thái của Mai Mạn Đồng lại rất không bình thường.
Giống như lúc cô ấy nhận được thông báo về cái chết của Trương Thiếu Hoa đã không nhịn được cười phá lên, lúc này cô ấy cũng ở trong trạng thái như vậy.
Tinh thần sảng khoái, mặt mày hớn hở, cố gắng kìm nén sự vui mừng, chỉ thiếu điều xách theo một chiếc radio đi khắp phố phường bật bài “Những ngày tươi đẹp”.
An Noãn cũng đã từng gặp nhiều gia đình nạn nhân, nhưng trạng thái của Mai Mạn Đồng cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Không biết nhân phẩm của Trương Thiếu Hoa tồi tệ đến mức nào, để vợ cũ hận đến tận xương tủy, dù đã chết cũng muốn đào mộ quật xác.
Sở Tuấn nói: “Lư Thụy Trạch, đưa người đi nhận thi thể trước.”