
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sở Tuấn đang gọi điện thoại, cúp máy xong, vừa quay đầu lại thì thấy An Noãn dựa vào cửa nhìn anh.
“Dậy rồi à?” Sở Tuấn nói: “Sao không ăn sáng.”
“Ăn chứ, lát nữa ăn.” An Noãn đi đến bên cạnh Sở Tuấn, nói: “Cúc áo của anh cài bị lệch, để em cài lại giúp anh.”
Nói rồi, An Noãn vòng tay ôm eo Sở Tuấn từ phía sau, đưa tay mò ra trước, cởi cúc dưới cùng của áo sơ mi ra.
Sở Tuấn không biết nên khen An Noãn chu đáo hay là khen cô giả tạo.
“Em đứng sau lưng anh, làm sao thấy được cúc áo anh cài bị lệch?” Sở Tuấn không nhịn được nói: “Thực ra em chỉ muốn chiếm tiện nghi của anh…”
“Suỵt…” An Noãn đặt một ngón tay lên môi Sở Tuấn: “Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.”
An Noãn đưa tay sờ sờ cơ bụng dưới lớp áo sơ mi của Sở Tuấn, cảm giác này… cô thỏa mãn cài lại cúc áo.
Bữa sáng ăn ngon thật.
Ha ha!
Sở Tuấn bất lực.
An Noãn là kiểu người chỉ đốt chứ không dập lửa, cô sờ xong, thản nhiên đi ăn sáng.
Trong lòng Sở Tuấn rục rịch, cảm thấy không thể dễ dàng lùi bước, ít nhất không thể tỏ ra quá hèn.
Chuyện trong nhà, không phải gió đông át gió tây thì cũng là gió tây át gió đông. Anh ngẩng đầu, thấy lọ thủy tinh trên bàn.
Bên trong là kẹo mua về, chính là loại kẹo hoa quả mà An Noãn đã ăn trong văn phòng hôm qua, có vị cam, vị dâu, vị nho, vị chuối.
Sở Tuấn chọn một viên vị dâu, khác với vị hôm qua đã ăn.
Viên hôm nay chắc chắn ngọt hơn.
An Noãn đã thỏa mãn ăn sáng.
Ăn xong, uống một ngụm nước, Sở Tuấn nói: “Ăn kẹo không? Vị dâu tây.”
“Được.”
Sở Tuấn bóc giấy kẹo.
An Noãn đã quen thuộc há miệng.
“A…”
Nhưng Sở Tuấn lại không đưa kẹo tới mà thu tay lại, đưa vào miệng mình. Cũng không nuốt, chỉ ngậm trong môi.
“Hửm?” Sở Tuấn nhướng mày, ghé sát lại.
An Noãn nhìn thấy.
Đàn ông quả nhiên có tính hiếu thắng, Sở Tuấn đã học hư rồi.
Sở Tuấn đã dựa sát lại, nhẹ nhàng véo cằm An Noãn, đưa viên kẹo qua.
An Noãn mím môi, cảm thấy một trận miệng khát lưỡi khô.
“Ngọt không?”
“Ngọt…”
“Có phải ngọt hơn viên hôm qua không?”
“Ưm…”
Kẹo vị dâu quả thật ngọt hơn vị cam, ngọt đến mức hơi gắt.
An Noãn cảm thấy, cứ thế này, có lẽ chưa đầy nửa năm họ đã phải kết hôn.
Tốc độ kết hôn này quá nhanh, quá nhanh.
Nhưng bạn trai bạn gái sống chung dưới một mái nhà, lại có cảm tình với nhau mà vẫn giữ được sự kính trọng như khách thật quá khó, hoàn toàn không phù hợp với bản tính con người.
May mà ở gần nên không bị muộn làm.
Việc đầu tiên Sở Tuấn làm khi đến đơn vị là gọi điện đến phòng pháp y, hỏi xem Đổng Tử Oanh đã đến chưa.
Đổng Tử Oanh chưa đến.
Nhưng lần này Đổng Tử Oanh không phải mất tích.
Chuyện hôm qua ồn ào rất khó coi, ảnh hưởng rất xấu, cô ấy đã xin nghỉ mấy ngày, muốn xử lý xong chuyện này rồi mới quay lại làm việc.
An Noãn có chút lo lắng: “Sẽ không có chuyện gì chứ, không biết hôm qua anh cả có tìm được Đổng Tử Oanh không?”
“Cái này em yên tâm, chắc chắn tìm được rồi.” Sở Tuấn nói: “Nếu không tìm được, tối qua anh ấy đã liên lạc với anh rồi.”
Trên thế giới này, trong vạn vạn chúng sinh, người quan tâm đến Đổng Tử Oanh nhất bây giờ có lẽ chỉ có Trạch Sâm.
Lời nói của Sở Tuấn dựa trên sự hiểu biết của anh về Trạch Sâm, nhưng lời này không làm An Noãn yên tâm.
An Noãn nghĩ về biểu hiện trước đây của Trạch Sâm trong chuyện này, lắc đầu.
“Anh cả của anh là con cưng của trời, năng lực rất mạnh nhưng con người không phải mặt nào cũng kiên cường như nhau. Có người trong sự nghiệp xuôi chèo mát mái nhưng trong tình cảm lại chùn bước.” An Noãn nói: “Em thấy anh cả trong chuyện tình cảm hơi thiếu sót.”
An Noãn tuy không ưa Trạch Sâm lắm nhưng dù sao cũng là anh trai của Sở Tuấn.
Cô trước nay luôn yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Đã chấp nhận Sở Tuấn, cũng sẵn lòng dành cho Trạch Sâm sự tôn trọng lớn nhất.
Đương nhiên tôn trọng không phải là chịu đựng thiệt thòi.
Nên khi Trạch Sâm không chấp nhận thiện ý của cô, cô cũng sẽ giương móng vuốt, cào cho một phát tóe máu.
Dù trong lòng có chút không yên nhưng dù sao cũng là hai người trưởng thành, không thể lúc nào cũng phải nhìn thấy, sờ thấy, quản dưới mí mắt được.
Sở Tuấn nói: “Nếu ban ngày không liên lạc được, tan làm mình đến đó một chuyến.”
“Được.” An Noãn nói: “Vậy em đến thư viện đây, có việc gì anh tìm em.”
Sở Tuấn gật đầu, nhét vào túi cô hai viên kẹo.
Một viên cho An Noãn, một viên cho Chu Niệm Xuyên.
Từ khi An Noãn thường xuyên ở trong thư viện, Chu Niệm Xuyên cũng mập lên không ít, gần đây lại bắt đầu khôi phục lại việc rèn luyện thể lực đã lâu không làm.
An Noãn đang đọc sách trong phòng sách đến 11 giờ 30, xem giờ, nghĩ Sở Tuấn sắp đến gọi đi ăn trưa thì Lư Thụy Trạch lại chạy tới.
“Tiểu An.”
“Anh Lư.” An Noãn thấy sắc mặt anh ta không đúng: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lư Thụy Trạch nói: “Có phải cô có một người đồng hương ở Đại học Thanh Đại tên là Trang Trí Hiên không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Cô mau đến đây, đồng hương của cô xảy ra chuyện rồi.”
Trang Trí Hiên mấy hôm trước đi công tác, tính thời gian thì chắc vừa mới về. Sao lại xảy ra chuyện?
Ở trường đại học có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa còn liên lạc đến cả cục cảnh sát?
An Noãn vội nói với Chu Niệm Xuyên một tiếng rồi theo Lư Thụy Trạch đến đội cảnh sát hình sự.
Sở Tuấn đang sắp xếp gì đó với Giang Tiếu Ngu, thấy cô thì gật đầu.
An Noãn vội đi qua.
Đợi Sở Tuấn sắp xếp xong.
“Chuyện gì vậy, anh Lư nói Trang Trí Hiên xảy ra chuyện?”
“Đúng vậy.” Sở Tuấn nói: “Có người chết rồi, bây giờ nghi ngờ Trang Trí Hiên là hung thủ, chúng ta phải lập tức đến đó một chuyến.”
An Noãn giật mình.
Đó là khuôn viên trường đại học, lại còn là trường đại học danh tiếng, sao lại xảy ra án mạng?
“Trước đây Trang Trí Hiên từng gọi điện cho em, anh biết anh ta là đồng hương của em, em có muốn đi cùng không?”
“Đi đi đi.” An Noãn vội nói: “Biết đâu em giúp được gì?”
Sở Tuấn gọi An Noãn đến, đã có cân nhắc xem có nên đưa cô đi không.
An Noãn không phải đi gây rối mà là thực sự có thể giúp sức. Hơn nữa năm sau An Noãn muốn tham gia kỳ tuyển dụng nhân viên điều tra hình sự của cục, chuyện bằng cấp cứ tạm gác lại, có thêm kinh nghiệm thực tế tại hiện trường còn hơn bất cứ thứ gì. Hơn hẳn việc suốt ngày ngồi trong thư viện.
Vì vậy Sở Tuấn quyết định, chỉ cần An Noãn không nói “anh ta không thể là hung thủ” thì sẽ đưa cô đi cùng.
May mà An Noãn không nói.
Cô rất khách quan, cô không nói gì cả.
Án mạng trong trường đại học có ảnh hưởng rất xấu, cấp trên rất coi trọng.
Xuống lầu, An Noãn rất tự giác nói: “Đội trưởng Sở, em lái xe, để mọi người tiện thảo luận vụ án.”
Không hiểu sao Sở Tuấn lại cảm thấy, nếu An Noãn không làm nhân viên điều tra hình sự được, làm tài xế chắc chắn không vấn đề gì, dù sao tay lái của cô đúng là không chê vào đâu được.
An Noãn từng đến trường tìm Trang Trí Hiên lấy sách một lần, lần thứ hai đi con đường này đã quen đường thuộc lối.