Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 181

Trước Tiếp

Trạch Sâm vội hỏi: “Là sao?”

“Dễ thôi.” An Noãn nói: “Trừ phi là bố mẹ sắt đá, còn không thì trong cuộc đấu tranh giữa bố mẹ và con cái, phần thắng luôn thuộc về con cái. Một khóc, hai quậy, ba dọa treo cổ, chiêu này áp dụng đâu cũng hiệu quả.”

Vẻ mặt Trạch Sâm có chút khó xử.

An Noãn nghiêm túc nói với Sở Tuấn: “Anh cũng nghe cho kỹ vào, biết đâu sau này dùng đến.”

Sở Tuấn gãi gãi mặt, cảm thấy mình vừa được chỉ điểm.

Ngược lại, Trạch Sâm có vẻ rất nghiêm túc: “Cụ thể hơn thì sao?”

“Cụ thể là… bán thảm, sau đó tùy tình hình cụ thể mà ứng biến.”

“Bán thảm…” Hai anh em nhìn nhau.

An Noãn bổ sung: “Chiêu bán thảm này chỉ có hiệu quả với người thương anh thôi. Chỉ cần không thảm đến chết thì cứ thảm hết mức có thể. Khi bố mẹ đột nhiên nhận ra, nếu không chấp nhận con dâu thì đến cả con trai cũng sắp mất, họ sẽ thỏa hiệp. Thực ra cách này không được tử tế cho lắm, nên tiền đề là anh phải chắc chắn rằng tình cảm giữa anh và người ấy bền chặt hơn vàng, sống chết không rời. Nếu không, đó vừa là vô trách nhiệm với bố mẹ, vừa là vô trách nhiệm với người mình yêu.”

Sở Tuấn như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Quả nhiên chân lý thường rất đơn giản, chẳng có mưu mẹo gì phức tạp, đến cuối cùng vẫn là đấu bằng lương tâm.

Người mềm lòng chắc chắn sẽ thua.

Chỉ là thua người nhà không phải chuyện gì mất mặt, đây không phải thắng thua thực sự mà tất cả đều là tình yêu.

Dùng chút thủ đoạn nhỏ với người nhà cũng không phải chuyện gì nham hiểm, chỉ là làm nũng mà thôi.

“Anh hiểu rồi.” Sở Tuấn nói: “Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

An Noãn chống cằm nhìn anh.

“Anh chuẩn bị thế nào?”

Sở Tuấn nói: “Tình hình của chúng ta tuy không giống anh trai nhưng chưa đến lúc kết hôn cũng không nói trước được, lỡ như… vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn.”

An Noãn tò mò: “Anh có ý tưởng gì không?”

“Giống như em nói, một khóc hai quậy ba dọa treo cổ, đơn giản nhất là quỳ. Một tiếng đồng hồ không được thì một ngày, một ngày không được thì hai ngày, tốt nhất là chọn lúc thời tiết xấu, mưa tuyết gì đó. Đều là con ruột, anh không tin họ nỡ nhìn anh chết ở ngoài. Noãn Noãn, nếu có ngày đó, em không cần quan tâm anh, anh có thể xử lý được.”

Đúng là “trẻ nhỏ dễ dạy”, An Noãn giơ ngón cái khen Sở Tuấn.

“Anh nắm được tinh túy rồi đấy.” An Noãn nói: “Anh cả, anh học được gì chưa?”

An Noãn đã nhìn ra.

Tính cách của hai anh em này hoàn toàn khác nhau.

Trong chuyện tình cảm, Sở Tuấn là người dũng cảm tiến về phía trước nên mới ngay lập tức đòi danh phận, muốn xác định quan hệ, muốn sống chung, đoán chừng nói tiếp anh sẽ yêu cầu kết hôn sớm.

 

Nhưng Trạch Sâm thì khác.

Trạch Sâm ở phương diện này không mạnh mẽ như vậy.

Hôm nay, Trạch Sâm nghe một lời còn hơn đọc sách 10 năm.

Anh ta trầm ngâm ăn thêm một bát cơm.

Dù vẫn đau đầu, nhưng không còn đau đến mức hoang mang rối loạn như lúc nãy nữa.

Ăn cơm xong, Sở Tuấn rót cho Trạch Sâm một tách trà.

“Anh.” Sở Tuấn hỏi: “Anh rốt cuộc có suy nghĩ gì về Đổng Tử Oanh, còn thích không?”

“Thích.”

“Thích đến mức nào?”

“Rất thích.” Trạch Sâm một hơi uống cạn tách trà.

Hai ngày nay uống rượu nhiều quá, uống trà cũng mang tư thế hào sảng như uống rượu. Sau đó nóng đến mức muốn lè lưỡi.

Lại vì có An Noãn ở đây, không muốn quá mất mặt nên nín đến mức mặt cũng méo xệch.

“Vậy em nói cho anh một tin.” Sở Tuấn nói: “Chiều nay, có người đến cục cảnh sát gây rối. Là em trai của Đổng Tử Oanh từ quê lên, kéo một đám người đến trước cửa vừa khóc vừa lăn lộn…”

Trạch Sâm lập tức đứng bật dậy.

“Tử Oanh sao rồi?”

Sở Tuấn thở dài: “Bị chính em trai mình dẫn người đến khơi lại vết sẹo, anh nói xem có thể thế nào. Nhưng cũng may, Noãn Noãn mắng cho em trai cô ấy một trận, trong lòng cô ấy chắc cũng khá hơn một chút. Nhưng lúc này vẫn cần người an ủi.”

“Anh đi xem cô ấy.” Trạch Sâm bước nhanh đến bàn, cầm lấy chìa khóa xe.

“Anh, đợi đã.” Sở Tuấn nắm lấy cánh tay Trạch Sâm: “Anh, anh suy nghĩ kỹ rồi hẵng đi.”

“Anh đã nghĩ rất kỹ rồi.”

“Vậy em đưa anh đi, anh uống nhiều rồi, không thể lái xe.”

An Noãn vội nói: “Anh cũng uống rượu rồi, anh cũng không lái xe được. Để em, em lái xe.”

Trạch Sâm lúc này lại tỏ ra khá lý trí.

“Không cần, anh có tài xế.” Trạch Sâm nói: “Tài xế ở ngay tòa nhà bên cạnh, gọi anh ấy đưa anh đi. Hai người… đi hẹn hò đi.”

Trạch Sâm xua tay.

Đường tình của anh ta giờ đang gập ghềnh, nhìn thấy cặp đôi trẻ mặn nồng chỉ thấy trong lòng nghẹn lại. Thôi đừng để họ đưa đi, kẻo trên đường lại phải ăn “cẩu lương”.

Trạch Sâm vội vội vàng vàng rời đi.

An Noãn nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“Đi.” Sở Tuấn đột nhiên loạng choạng một cái.

“Sao vậy?” An Noãn vội đỡ lấy anh.

“Chắc là lúc nãy uống rượu hơi vội.” Sở Tuấn day trán: “Đầu đột nhiên hơi choáng.”

“Choáng đầu? Lúc nãy anh cũng đâu uống nhiều, rượu ở chỗ anh cả không phải là rượu giả chứ?” An Noãn có chút nghi ngờ cầm chai rượu trên bàn lên.

Hai người cùng nhau uống nửa chai, không thể coi là nhiều, còn lâu mới đến mức say.

“Không biết.” Sở Tuấn cúi đầu, hơi khom người, áp mặt vào má An Noãn.

Mặt Sở Tuấn hơi nóng, mặt An Noãn thì không.

An Noãn hiểu ra rồi, Sở Tuấn đây không phải uống nhiều, cũng không phải say, mà là mượn men say giở trò lưu manh.

“Anh…”

An Noãn vừa nghiêng mặt, không ngờ Sở Tuấn cũng vừa lúc quay mặt qua, hai người chạm vào nhau.

Mặt An Noãn đỏ ửng, đang định lùi lại thì Sở Tuấn đã đưa tay giữ lấy gáy cô.

“Đừng động, hơi choáng, để anh dựa một chút.” Sở Tuấn nói lí nhí, người càng dán sát lại gần.

Chẳng giống say rượu chút nào.

Đây mà là dựa một chút sao, Sở Tuấn nói chuyện thật là khiêm tốn.

An Noãn đưa tay ôm lấy eo Sở Tuấn, cái eo này ôm thật thích, vừa gầy vừa săn chắc.

Ôm rồi lại sờ sờ, nắn nắn. Có một sự thôi thúc muốn luồn tay vào trong áo, sờ lên lưng anh.

Chẳng biết từ lúc nào hai người đã đến bên tường, Sở Tuấn một tay mở ra đỡ sau đầu An Noãn, một tay ôm eo cô.

Trong phòng chỉ còn tiếng thở d/ốc khó kìm nén.

Thanh âm này đặc biệt ẩn chứa sóng ngầm cuộn trào.

Sở Tuấn cọ lên cằm, cổ, xương quai xanh của An Noãn, truyền đến cảm giác đau nhói nhẹ.

An Noãn nghe tiếng thở khó nhịn của Sở Tuấn bên tai, đột nhiên nhớ đến một câu.

Có người hôn như diễn kịch, có người hôn như khúc dạo đầu… Sở Tuấn tối nay, sao lại hung hãn nồng nhiệt đến thế, lẽ nào bị cuộc nói chuyện lúc nãy kích thí/ch, hay là do uống chút rượu?

Rượu, uống nhiều thì mềm như bún.

Nhưng uống một chút tuyệt đối là lửa cháy đổ thêm dầu, càng cháy càng dữ dội.

Đột nhiên cảm thấy eo mình lạnh toát, An Noãn từ trong cơn nóng bỏng hoàn hồn lại.

“Đừng.” An Noãn vội thu tay lại, giữ chặt vạt áo.

Tay Sở Tuấn có chút không yên phận, đã luồn vào trong áo ở eo cô.

Bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm nóng nơi eo, cả người An Noãn cứng đờ.

Sở Tuấn cũng giật mình bừng tỉnh.

 

Trước Tiếp