Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 154

Trước Tiếp

An Noãn giật mình: “Em tưởng bây giờ chúng ta tránh mặt hắn ta, còn muốn gặp nữa sao?”

Đây là cái gì, biết rõ trong núi có hổ mà vẫn cứ đi vào?

“Ha.” Sở Tuấn cười một tiếng: “Hôm qua anh cắt đuôi, em không nghĩ là anh sợ nhà họ Ngạc đấy chứ?”

“Cũng không phải.”

An Noãn không phải vì giữ thể diện cho Sở Tuấn mà nói vậy, cô thực sự nghĩ vậy.

Trước đây Sở Tuấn đã nói với cô về nhà họ Ngạc với vẻ mặt không mấy coi trọng. Hơn nữa lần gặp ở hộp đêm, sự nhún nhường của Ngạc Gia Vinh rất rõ ràng. Người như Ngạc Gia Vinh, nếu không phải thật sự không địch lại được, sao có thể bị ăn một chai rượu vào đầu mà vẫn nói lời mềm mỏng?

Dẫn theo một đám đàn em mặt mày dữ tợn mà đại ca lại cúi đầu trước người khác, đây là mất mặt đến mức nào.

Người giang hồ, thể diện còn lớn hơn cả trời.

Sở Tuấn nói: “Anh không quan tâm đến anh em nhà họ Ngạc, sở dĩ hôm qua anh cắt đuôi bọn họ chỉ đơn giản là muốn tránh phiền phức ở đầu sóng ngọn gió. Bọn họ có không ít tay chân, bám theo sau làm phiền em cũng là một chuyện khá bực mình.”

Những kẻ đó đều là côn đồ vô công rồi nghề, hôm nay tạt cho em một xô nước, ngày mai nhét cho em hai con chuột chết, thật kinh tởm.

Loại chuyện như vậy, dù có bị bắt thì cùng lắm cũng bị giam vài ngày, chúng chẳng bận tâm.

“Anh nói đúng.” An Noãn nói: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó tránh, đúng là không cần thiết.”

“Đúng vậy. Anh đã cho người liên lạc với Ngạc Bình Thành, hẹn hắn ta gặp mặt nói về chuyện này. Anh nghĩ hắn ta không ngốc đến mức không đồng ý.”

Sở Tuấn lái xe vào trường, dừng lại.

Hôm nay là thứ 7, học sinh nghỉ học, trường học yên tĩnh.

“Xuống xe đi, đừng căng thẳng.” Sở Tuấn nói: “Làm từng việc một, buổi sáng hôm nay chúng ta đến đây để thi, đừng nghĩ đến Lương Như, cũng đừng nghĩ đến Ngạc Bình Thành.”

“Được.”

Sở Tuấn đã báo trước với lãnh đạo nhà trường, chủ nhiệm giáo vụ và mấy giáo viên đang đợi sẵn.

Họ rất khách khí, nhưng có lẽ trong lòng không hoàn toàn tin tưởng lời Sở Tuấn nói, rằng một cô gái mới tốt nghiệp lớp 5 như An Noãn lại có thể làm bài thi cấp 2, cấp 3.

Họ chỉ đơn giản là nể mặt Sở Tuấn mà thôi.

“Đội trưởng Sở.” Chủ nhiệm Ngu tiến lên: “Lâu rồi không gặp.”

“Chào thầy, chủ nhiệm Ngu.” Sở Tuấn đưa tay ra bắt tay ông: “Hôm nay nghỉ lễ, lại phải làm phiền chủ nhiệm Ngu và các thầy cô, vất vả rồi.”

Sau một hồi chào hỏi.

Sở Tuấn giới thiệu An Noãn.

“Đây là vị hôn thê của tôi.” Sở Tuấn bây giờ đã có thể quang minh chính đại giới thiệu An Noãn: “Cô ấy hồi nhỏ vì một số vấn đề, chỉ học hết lớp 5 tiểu học rồi nghỉ học. Nhưng cô ấy rất ham học, tự học hết chương trình cấp 2. Như thầy cũng biết, bây giờ rất nhiều đơn vị tuyển dụng đều yêu cầu bằng cấp, nên chúng tôi bàn với nhau, muốn cô ấy thi lấy bằng chính quy.”

Nước tẩy trang
“Tốt, tốt.” Chủ nhiệm Ngu nói: “Người trẻ thích học là điều tốt, dù bao nhiêu tuổi, học tập không bao giờ là sai. Nếu đồng chí An đã tự học hết sách giáo khoa cấp 2, vậy tôi đã chuẩn bị một bộ đề thi lớp bảy, cô làm thử xem?”

An Noãn hôm nay cố ý ăn mặc chỉn chu.

Rất trẻ trung, rất ngoan ngoãn, rất văn nhã. Nhìn là biết con nhà lành.

Nhưng mọi thứ cuối cùng vẫn phải xem thành tích.

Nếu An Noãn làm bài thi tệ hại, hôm nay mặt mũi của Sở Tuấn có lẽ cũng chỉ đủ để các thầy cô nói năng đừng quá khó nghe mà thôi.

Ngay lập tức, An Noãn ngồi vào bàn.

Một tờ đề thi toán được trải ra.

Mấy giáo viên cũng không khách sáo, sợ rằng Sở Tuấn đang tìm cách đi cửa sau, để thể hiện sự công chính, liền đứng luôn cạnh An Noãn, giám sát cô làm bài.

Mấy tờ đề thi này đều do giáo viên trong trường ra, trên thị trường không có, không sợ bị lộ đề trước, không sợ An Noãn đã từng xem qua.

Sở Tuấn không lo lắng, ngồi trên ghế sofa bên cạnh đọc báo.

Anh đã xem An Noãn làm bài thi vô số lần nên không hề lo lắng.

Thi đại học anh không dám nói, nhưng cấp hai đối với An Noãn là chuyện nhỏ.

An Noãn viết roạt roạt, không hề vấp váp.

Một tờ đề thi nhanh chóng được làm xong.

Các giáo viên đứng bên cạnh, lúc đầu còn mỗi người một suy nghĩ, nhưng chỉ cần xem cô làm được nửa đề thì tất cả đều thống nhất quan điểm.

Sở Tuấn làm việc quả nhiên đáng tin, An Noãn không phải đến để qua loa cho có.

Bài làm sạch sẽ, tốc độ làm bài rất nhanh, tỷ lệ đúng cũng rất cao.

Đây tuyệt đối không phải trình độ lớp 5 tiểu học, Sở Tuấn nói An Noãn tự học hết chương trình cấp 2 không phải là nói bừa.

An Noãn hôm nay như học thần nhập thể, làm hết bộ đề này đến bộ đề khác, bài văn quá tốn thời gian nên để làm sau, các môn khác cứ thế nối tiếp nhau.

Cô có kiên nhẫn, các thầy cô cũng có kiên nhẫn.

Khi làm đến nửa tờ đề thi thứ hai, tờ đề thi toán đầu tiên đã được chấm xong.

99 điểm.

Có một lỗi tính toán, vẫn hơi căng thẳng nên nhìn nhầm.

Sở Tuấn ở bên cạnh liếc qua, nghĩ chắc chắn là vì sáng nay An Noãn ăn sáng còn thừa nửa cái lòng đỏ trứng. Nếu không sẽ không mất một điểm này.

Suốt một buổi sáng An Noãn đã làm 7 tờ đề thi.

Hai tờ đầu tiên làm hết.

Những tờ sau, các thầy cô cũng thấy quá vất vả, trực tiếp khoanh một số câu hỏi tiêu biểu trên đề để An Noãn làm.

“Làm xong rồi.” An Noãn viết chữ cuối cùng, đặt bút xuống, vẩy vẩy tay: “Thầy xem giúp ạ.”

Chủ nhiệm Ngu bên cạnh cầm lấy tờ đề thi cuối cùng xem, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Đồng chí Tiểu An, cô thật sự chỉ học đến lớp 5 tiểu học thôi sao?” Vẻ mặt chủ nhiệm Ngu không thể tin được: “Những thứ khác đều là tự học?”

“Vâng.” An Noãn nói: “À… thầy Ngu, những thứ khác em không dám nói, nhưng đề thi cấp hai em đều có thể làm được, nếu các thầy không tin, em có thể làm mấy đề thi lớp 9.”

Làm đề thi cấp hai được điểm tối đa, đây không phải chuyện gì ghê gớm.

Nhưng tự học mà có thể làm bài thi như vậy, năng lực học tập này rất đáng nể.

Là giáo viên, thấy người ham học liền cảm thấy rất vui.

Thầy Ngu nhìn đồng hồ: “Đồng chí An đã viết cả buổi sáng rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Hay là thế này, chúng ta đi ăn trưa, nghỉ ngơi một chút, chiều lại làm tiếp.”

“Đúng là nên ăn cơm rồi.” An Noãn đứng dậy: “Để em mời các thầy cô một bữa, ngay quán ăn gần cổng trường thôi ạ.”

Sở Tuấn rất hiểu chuyện.

Anh chẳng thiếu tiền, nên càng dễ đối nhân xử thế.

Các thầy cô từ chối một hồi không từ chối được liền cùng nhau đi ăn.

Cũng không đi xa, chỉ tìm một quán ăn ngay cổng trường, đặt một phòng riêng, gọi mấy món xào, một chai rượu ngon và hai chai nước ngọt cho cô giáo.

“Noãn Noãn.” Sở Tuấn nói: “Anh phải uống một chút với các thầy cô, lát nữa em lái xe, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề.” An Noãn đồng ý ngay: “Xe này em lái được, nhưng anh cũng uống ít thôi.”

“Được.”

Sở Tuấn rất vui, anh cảm thấy đi ra ngoài với An Noãn rất tốt.

Hôm nay rất có thể diện.

Trước Tiếp