Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 135

Trước Tiếp

“Noãn Noãn.” Sở Tuấn nói: “Em cũng về trước đi, đừng lo, nếu không có gì bất ngờ, bọn anh có thể về ngay trong đêm.”

An Noãn đang định đồng ý, nghĩ lại rồi nói: “Em đi cùng các anh đi, có lẽ không chỉ là vấn đề vũ lực.”

Nếu là Kỳ Vũ Thi, Sở Tuấn tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nhưng An Noãn mở lời, Sở Tuấn lại có chút do dự.

An Noãn không phải là người không biết nặng nhẹ, cô muốn đi theo sẽ không phải vì hóng chuyện, chắc chắn là cảm thấy mình có ích.

Sở Tuấn trầm ngâm một lát: “Được, em đi cùng đi.”

Nếu Đổng Tử Oanh thật sự ở hiện trường, nếu xảy ra chuyện gì, tốt nhất là có một nữ đồng chí ở đó. Dù quan hệ giữa Đổng Tử Oanh và An Noãn không tốt lắm nhưng so với Kỳ Vũ Thi, Sở Tuấn luôn cảm thấy An Noãn phù hợp hơn.

Cô biết cách khuyên giải, còn Kỳ Vũ Thi thì quan tâm quá sẽ rối, quá tình cảm. Lỡ như đến lúc đó chỉ biết ôm đầu khóc, lại nói thêm một hai câu không phù hợp, ngược lại càng thêm phiền phức.

Ngay lập tức, Sở Tuấn lái xe chở An Noãn, lão Triệu dẫn theo mấy cảnh sát lái một chiếc xe khác, hối hả đi đến huyện An Đa.

Trên xe, An Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm thăm thẳm.

“Haizz.” An Noãn thở dài: “Hy vọng Đổng Tử Oanh may mắn một chút.”

Sở Tuấn nhíu mày, giờ này trên đường không có mấy người, xe lao vun vút. Lão Triệu lái xe cũng rất giỏi, bám sát theo sau.

Sở Tuấn trước đây đã từng đến huyện An Đa, dù không thể biết cụ thể một làng nào đó nhưng đường vào huyện sẽ không sai. Đến huyện, tìm người của đồn cảnh sát huyện rồi đến làng của nhà Tòng Diệu Khánh.

Làng của họ tên là làng Tòng Gia, người họ Tòng chiếm gần một nửa.

Sở Tuấn dù không phải một mình một ngựa, thậm chí trên người có súng, nhưng ở nơi như vậy, chuẩn bị kỹ càng hơn cũng là điều nên làm. Dù sao họ là cảnh sát, không phải thổ phỉ, đối mặt với một nhóm dân làng, dù có súng cũng không thể tùy tiện sử dụng, điều này sẽ khiến họ rất bị động.

An Noãn vẫn luôn khá lý trí, nhưng câu nói vừa rồi lại rất cảm tính.

Có cảm giác như phó mặc mọi thứ cho số phận.

Sở Tuấn nhất thời không biết trả lời câu này thế nào.

Im lặng một lúc anh mới nói: “Noãn Noãn.”

“Hửm?”

“Thực ra, vốn dĩ anh định an ủi em vài câu.”

“Gì cơ?”

Sở Tuấn nói: “Dù quan hệ giữa em và Đổng Tử Oanh không tốt nhưng anh biết em sẽ không vì quan hệ cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc. Đối với việc cứu cô ấy em đã hết lòng hết sức.”

“Đương nhiên rồi, dù không phải là Đổng Tử Oanh, là người khác, cũng như vậy thôi.”

“Anh biết.” Sở Tuấn nói: “Kết quả của chuyện này có thể không phải là kết quả tồi tệ nhất nhưng có thể sẽ có tiếc nuối. Noãn Noãn, làm cảnh sát, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với nhiều mặt tối hơn người khác, vốn dĩ anh sợ em sẽ buồn sẽ không chấp nhận được.”

 

Sở Tuấn biết quá nhiều trường hợp như vậy.

Càng là người lương thiện, chính nghĩa, càng không thể chịu được sự đen tối của nhân tính.

Dù là người không quen biết, nhìn thấy người vô tội chịu khổ cũng sẽ khiến người ta rất khó chịu.

Huống hồ lần này lại là người quen, nếu Đổng Tử Oanh đã bị ép động phòng với Tòng Diệu Khánh, đợi họ đến nơi, cảnh tượng nhìn thấy sẽ rất thảm khốc. Anh sợ An Noãn sẽ không vượt qua được rào cản tâm lý.

“Vốn dĩ?” An Noãn tìm ra từ khóa: “Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không muốn an ủi em nữa à?”

“Cũng muốn, nhưng anh cảm thấy em bình tĩnh hơn, mạnh mẽ hơn anh tưởng.”

An Noãn thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn về phía Sở Tuấn.

“Bây giờ anh cảm thấy em máu lạnh?”

“Sao có thể?” Sở Tuấn nắm lấy bàn tay An Noãn đang đặt bên cạnh: “Em không hề máu lạnh, em rất lương thiện. Mạnh mẽ và lương thiện không mâu thuẫn mà bổ sung cho nhau. Anh muốn nói, Noãn Noãn, em sẽ trở thành một nhân viên điều tra hình sự xuất sắc, xuất sắc hơn anh có thể tưởng tượng.”

Một nhân viên điều tra hình sự xuất sắc không chỉ cần kiến thức phong phú, khả năng quan sát nhạy bén, mà còn cần có một trái tim mạnh mẽ.

An Noãn gật đầu.

Hai giờ sau, xe chạy vào huyện An Đa.

Giang Tiếu Ngu đã liên lạc với cục cảnh sát huyện, xe dừng ở cửa, Sở Tuấn xuống xe xuất trình giấy tờ liền có người ra đón.

“Chào đội trưởng Sở.” Người đàn ông đưa tay ra bắt tay Sở Tuấn: “Tôi là Liêu Lâm, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát huyện An Đa.”

“Chào đội trưởng Liêu.” Sở Tuấn nói: “Nói ngắn gọn, bây giờ tình hình bên đó thế nào rồi?”

Liêu Lâm nói: “Đội trưởng Sở lên xe rồi nói, tôi dẫn các anh qua đó trước.”

“Được.” Sở Tuấn nói: “Lên xe của tôi.”

An Noãn lập tức từ ghế phụ xuống: “Đội trưởng Liêu, anh ngồi đây.”

Để Liêu Lâm ngồi ở ghế phụ, vừa dễ dẫn đường, vừa tiện nói chuyện với Sở Tuấn.

An Noãn chui vào hàng ghế sau.

Liêu Lâm cũng không dài dòng, vào ghế phụ: “Cứ đi thẳng, lát nữa rẽ tôi sẽ báo trước.”

Vừa đi vừa nói chuyện, không làm lỡ việc nào.

Xe chạy đi, Liêu Lâm nói: “Đội trưởng Sở, hai giờ trước chúng tôi nhận được điện thoại của phó đội trưởng Giang, biết được tình hình ở làng Tòng Gia. Tình hình phó đội trưởng Giang nói chúng tôi rất coi trọng, đội trưởng Lưu của chúng tôi đã lập tức dẫn người đến đó.”

An Noãn tim chùng xuống.

Cảm giác lạnh lẽo tràn về.

Họ đã không ngừng nghỉ chạy xe hai tiếng đồng hồ, nhưng khi họ rời đi, Giang Tiếu Ngu đã gọi điện qua đây rồi, xem thái độ của Liêu Lâm, việc liên hệ rất suôn sẻ.

Bên này cũng hiểu, cứu người như cứu hỏa, là chuyện phải tranh thủ từng giây.

Vì vậy sau khi cúp điện thoại, đội cảnh sát hình sự đã do đội trưởng dẫn đội lập tức tìm đến.

Có địa chỉ chi tiết đến làng, có tên người chính xác, người địa phương muốn tìm nhà Tòng Diệu Khánh là chuyện quá đơn giản.

Từ huyện đến làng Tòng Gia không xa lắm, lái xe cũng chỉ nửa tiếng, nếu khâu tìm người thuận lợi, bây giờ người chắc đã được đưa về rồi.

Nhưng rõ ràng là không.

Đã xảy ra chuyện rồi.

Quả nhiên, Liêu Lâm nói: “Nửa tiếng trước, đội trưởng của chúng tôi dùng điện thoại của làng gọi về, nói rằng, nạn nhân các anh muốn tìm, đồng chí nữ tên Đổng Tử Oanh, quả thật ở nhà Tòng Diệu Khánh, nhưng cô ấy đã mất tích.”

“Mất tích?”

An Noãn không nhịn được ngả người về phía trước.

“Sao lại mất tích?”

“Tình hình cụ thể tôi bây giờ cũng không chắc, vì biết các anh sẽ đến nên tôi ở lại cục đợi các anh, phụ trách dẫn các anh qua.” Liêu Lâm nói: “Nhưng anh yên tâm, đội trưởng Lưu đã dẫn người tìm kiếm xung quanh rồi, nếu người còn trong khu vực chắc chắn sẽ tìm được.”

Sở Tuấn trầm giọng nói: “Làm phiền các anh rồi.”

Xe nhanh chóng rẽ vào con đường làng nhỏ, đường rất khó đi, gập ghềnh.

Liêu Lâm nghe tiếng động đó mà thấy xót.

“Đường làng khó đi, đội trưởng Sở, xe của anh về chắc phải sửa rồi.”

Liêu Lâm thực ra muốn nói là, biết thế đã đi xe của đội họ, xe đó rẻ, chịu được. Xe của Sở Tuấn dù không phải của anh ấy nhưng xóc như này cũng khiến người ta đau lòng thay.

Trước Tiếp