Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 125

Trước Tiếp

Sở Tuấn theo ông cụ Trạch về phòng.

An Noãn cũng nói: “Dì, anh cả, cháu cũng lên lầu trước đây. Cháu về dọn một ít đồ, tối nay tụi cháu định chuyển qua đó ở.”

“Hôm nay đã chuyển?” Mẹ Sở sững người một lúc, ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Ông cụ Trạch và Sở Tuấn đã vào phòng rồi, cửa cũng đã đóng.

“Vâng, sáng mai còn phải đi làm.” An Noãn nói: “Tối nay ngủ ở đó, sáng mai có thể ngủ thêm một tiếng.”

Ước muốn giản dị nhất của An Noãn là được ngủ nhiều hơn, không có tạp niệm.

Đơn giản, thuần khiết như vậy, khiến mẹ Sở không nói được gì.

Nói nhiều thì lại thành ra bản thân mình quá phức tạp.

Một người, cho dù trong lòng nghĩ nhiều đến đâu, nhưng nếu muốn giữ gìn hình tượng của mình, thì nhiều chuyện không thể làm, nhiều lời không thể nói.

Mẹ Sở chính là một người hay mâu thuẫn như vậy.

Bà đã duy trì hình tượng này bao nhiêu năm, không muốn trở thành một bà mẹ chồng ác độc. Hơn nữa bà không thể hoàn toàn kiểm soát Sở Tuấn, biết đâu Sở Tuấn thật sự quyết tâm ở bên An Noãn, xé rách mặt, sau này sẽ khó qua lại.

“Được, vậy cháu đi dọn đi.” Mẹ Sở nói: “Nếu có thiếu gì cứ ghi một danh sách để dì Vương đi mua.”

“Vâng, cảm ơn dì

An Noãn cũng lên lầu dọn dẹp quần áo.

Ông cụ Trạch gọi Sở Tuấn vào phòng, nói một hồi.

Một lúc sau mới được thả ra.

Lúc rời đi, lên xe, An Noãn tò mò hỏi: “Ông nội đã nói gì với anh vậy?”

Sở Tuấn khẽ cười: “Em đoán xem.”

“Để em đoán…” An Noãn nghĩ một lát: “Ông nội chắc chắn là đã răn đe anh rồi, phải không?”

“Không giấu được em.” Sở Tuấn cũng không giấu: “Ông nội bảo anh phải chú ý, trước khi kết hôn phải có chừng mực, không được vượt quá giới hạn. Biết đâu sau này hai chúng ta không thành, không thể làm hỏng danh tiếng của em. Lại biết đâu…”

Sở Tuấn không nói tiếp.

An Noãn đang nghe, không khỏi hỏi tiếp: “Biết đâu cái gì?”

Sở Tuấn không nói.

An Noãn nhìn kỹ.

Sở Tuấn lại có chút đỏ mặt.

Nước tẩy trang
An Noãn chỉ ra một cách sắc bén: “Sở Tuấn, anh đỏ mặt rồi.”

Thế là mặt Sở Tuấn càng đỏ hơn.

May mà trời đã tối, ánh sáng yếu nên không rõ ràng.

“Anh đỏ mặt làm gì?” An Noãn kỳ lạ: “Ông nội còn nói gì nữa?”

Sở Tuấn ngừng một lúc, nói: “Ông nội nói, biết đâu hai chúng ta không nhịn được làm gì đó thì nhanh chóng kết hôn, bảo anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Ông nội nghĩ rất chu đáo, tốt nhất là trước khi kết hôn phải giữ lễ, biết đâu thật sự không giữ được thì phải chịu trách nhiệm, cũng không mất mặt một người đàn ông. Người trẻ mà, ai cũng từng trẻ, ông hiểu, ông thông cảm.

Về đến căn hộ ba phòng ngủ đã là 10 giờ 30, Sở Tuấn giúp An Noãn mang đồ vào, nhưng cũng không cần vội dọn dẹp.

“Cứ lấy quần áo thay ra trước là được.” Sở Tuấn nói: “Hôm nay khá muộn rồi, nghỉ trước, có thời gian thì từ từ dọn.”

“Được.” An Noãn vừa dọn vừa hỏi: “À đúng rồi, anh buổi sáng thích ăn gì. Em thấy trong bếp có đủ thứ, sáng mai em làm bữa sáng cho anh.”

“Thật à?” Sở Tuấn vô cùng bất ngờ: “Noãn Noãn, em không giống người thích nấu ăn.”

“Không thích nhưng cũng không ghét, thi thoảng làm một bữa thì được.” An Noãn nói: “Nhưng tay nghề không thể so với dì Vương, em chỉ biết làm một số món cơ bản. Bữa sáng thì có thể nấu mì, nấu cháo hoặc cơm chiên gì đó. Phức tạp hơn thì em chịu.”

An Noãn đếm trên đầu ngón tay những món mình biết làm.

Biết không nhiều nhưng không sao, Sở Tuấn tìm đối tượng không cần đối phương làm bà nội trợ, dù không đi làm thì có thể làm bà chủ gia đình toàn thời gian. Bên căn hộ ba phòng ngủ cũng có người đến dọn dẹp vệ sinh định kỳ. Lúc định chuyển vào Sở Tuấn cũng đã nói có thể để dì giúp việc mỗi ngày đến nấu ăn.

“Biết khá nhiều đó.” Sở Tuấn nói “Thế này đi, bữa sáng chúng ta không tự làm, nếu em không muốn ăn ngoài, anh sẽ nhờ dì giúp việc qua làm, như vậy em có thể ngủ thêm một chút. Anh biết em buổi sáng khó dậy, không cần thiết vì bữa ăn mà dậy sớm.”

An Noãn rất cảm động.

Chỉ riêng điều này, cô cảm thấy Sở Tuấn là một người có thể cùng chung sống cả đời.

Sở Tuấn tiếp tục: “Nếu em muốn tự tay làm chút đồ ăn, chúng ta có thể làm bữa tối. Bên cạnh có chợ rau, chúng ta có thể tan làm đi mua rau rồi về cùng nhau nấu cơm.”

Hai người bàn qua bàn lại, bàn một hồi thì bỗng nhiên cùng lúc dừng lại.

Giống như vợ chồng đang tính chuyện sinh hoạt hằng ngày vậy.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng.

“Được.” An Noãn nhanh chóng nói: “Vậy cứ quyết định vậy đi, em đi ngủ đây.”

Hai người nhìn nhau, mỗi người quay đầu vào phòng mình.

Trong không khí có một thứ gì đó mơ hồ, mỏng manh, đầy ám muội.

Về phòng đóng cửa, An Noãn sờ sờ mặt mình.

Cô cảm thấy ông cụ Trạch suy nghĩ cũng không phải không có lý, nam nữ đơn độc cùng ở dưới một mái nhà, lại có cảm tình với nhau, đúng là rất khó có thể “bình yên vô sự” ở chung được nửa năm.

Chỉ coi nhau như bạn cùng phòng, đúng là thử thách bản tính con người.

Bản tính con người không phân biệt nam nữ.

Dù Sở Tuấn là một chính nhân quân tử cô cũng không dám chắc chắn điều gì.

An Noãn đi tắm một cái, lấy lại bình tĩnh.

Lần này cô có chuẩn bị, mang theo đồ ngủ, thay đồ xong rồi lấy khăn lớn lau tóc, cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Xem đồng hồ cũng không sớm, liền định dựa vào giường đọc sách một lúc rồi ngủ.

Không ngờ vừa nằm xuống Sở Tuấn đã đến gõ cửa.

“Anh thấy em chưa tắt đèn, ngủ chưa?” Sở Tuấn nói: “Chưa ngủ thì có chuyện muốn nói với em.”

“Chưa ngủ.”

Sở Tuấn liền mở cửa vào.

Sở Tuấn cũng đã tắm xong, tóc còn nhỏ nước.

Anh cũng đã thay một bộ đồ ngủ, nhưng ở nhà mặc khá tùy tiện, hai cúc không cài, để lộ một mảng ngực.

Rất bắt mắt.

An Noãn thật muốn ký với anh một thỏa thuận không được ăn mặc hở hang ở nhà, nhưng xét đến việc họ là bạn trai bạn gái, đây cũng là phúc lợi bình thường của mình, vẫn quyết định không mở miệng.

“Sao vậy?” An Noãn kéo chăn lên: “Còn có chuyện gì sao?”

“Chuyện đi học của em.” Sở Tuấn nói: “Không phải em nói với anh muốn lấy một cái bằng cấp sao?”

“Đúng đúng đúng.” An Noãn lập tức có tinh thần: “Em chính là muốn có một cái bằng cấp nhưng tôi không làm qua loa, em có thể đi thi, nhất định sẽ thi đỗ, không đi cửa sau.”

“Anh biết, anh tin em, anh cũng không thể mua một cái bằng cấp để lừa người.” Sở Tuấn nói: “Là thế này, anh đã liên lạc với mấy trường, vì xét đến việc trước đây em chỉ học hết lớp 5, vẫn là phải tuần tự tiến lên.”

An Noãn có chút thất vọng, vẫn nói: “Không phải bắt em học từ lớp 6 lại chứ?”

“Cũng không cần.” Sở Tuấn nói: “Anh đã tìm một trường cấp hai, cuối tuần anh sẽ đưa em qua đó, trường sẽ kiểm tra trình độ hiện tại của em xem có thể vào lớp nào. Nếu em thi tốt có thể vào thẳng lớp 9, không cần tham gia học tập hàng ngày nhưng phải tham gia mỗi kỳ thi. Nếu thi đỗ em có thể tiếp tục tự học. Nếu thi không đỗ thì phải đi học.”

 

Trước Tiếp