
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sở Tuấn có chút mệt mỏi, day day mi tâm.
“Cả hai người đều đã hỏi, câu trả lời cơ bản khớp nhau.” Sở Tuấn nói: “Tuy nói là yêu đương nhưng Thịnh Tầm Tuyết căn bản không coi Phùng Bang Huy là bạn trai của mình, ngay cả tên cũng là giả. Hơn nữa còn yêu cầu giữ bí mật. Có thể nói, trong mối quan hệ này, Thịnh Tầm Tuyết chỉ coi Phùng Bang Huy như một… bạn tình.”
Hợp thì tụ, không hợp thì tan.
An Noãn nói: “Vậy việc Thịnh Tầm Tuyết đề nghị chia tay, hai anh em Phùng Bang Huy có tức giận vì xấu hổ không, có vì yêu mà sinh hận không?”
“Không, vì họ không thiệt thòi.” Sở Tuấn nói: “Qua lại nửa năm nay, Phùng Bang Huy ngoài việc lúc đầu bỏ ra một chút tình cảm, ngoài ra không có gì khác, lần cuối cùng còn mang tâm lý chột dạ. Nên họ không hận Thịnh Tầm Tuyết, ngược lại còn có tâm lý trốn tránh. Hơn nữa, mỗi lần họ gặp mặt đều là đi thẳng vào vấn đề chính. Không có những yêu hận tình thù dưới gốc cây đào.”
Phân xác người yêu treo trên cây đào, đây là thứ tình yêu và hận thù cháy bỏng và méo mó đến mức nào.
Tuyệt đối không thể hờ hững như vậy được.
An Noãn thở dài một hơi.
“Vậy à, vậy manh mối này coi như đứt. Uổng công một phen.” An Noãn nhìn trời: “Bây giờ làm sao?”
Thực sự đã hơi muộn rồi.
Bây giờ đã là 2 giờ sáng.
Về nhà mất một tiếng, rồi tắm rửa, ngủ không được bao lâu.
Sở Tuấn nói: “Nghỉ sớm đi, ngày mai họp, mọi người sắp xếp lại suy nghĩ.”
Tốn chín trâu hai hổ mới bắt được nghi phạm, rồi thẩm vấn, phát hiện không phải.
Đây là chuyện thường tình, Sở Tuấn đã quen rồi, An Noãn cũng khá quen. Tuy phiền muộn nhưng không thể tránh khỏi.
Làm gì có chuyện chính xác đến mức, bắt một người là đúng một người?
Sở Tuấn bảo mọi người về, tranh thủ còn ngủ được chút, anh cũng cầm túi: “Chúng ta cũng đi thôi.”
An Noãn vội vàng theo sau.
Lên xe, cài dây an toàn, không quên hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Về nhà sao?”
“Không về nhà, mất thời gian quá, về đến nơi nghỉ chưa được hai tiếng.”
“Vậy chúng ta đi đâu, tìm một nhà nghỉ gần đây sao?”
Không phải là không được, nhưng không có quần áo thay.
An Noãn nghĩ, chắc là phải mang một bộ quần áo để trong văn phòng của Sở Tuấn. Bây giờ tuy là tháng 9 nhưng ban ngày nhiệt độ vẫn khá cao, lại chạy đi chạy lại, nếu buổi tối không tắm rửa thay quần áo vẫn không thoải mái.
Thực ra người thời đại này không có chấp niệm phải tắm rửa thay quần áo mỗi ngày. Vì không tiện.
Nhưng An Noãn không được, đã quen với việc mỗi tối tắm rửa thay quần áo rồi mới ngủ, một ngày không tắm luôn cảm thấy mình không sạch sẽ.
“Không cần tìm nhà nghỉ.” Sở Tuấn nói: “Nhà nghỉ không có quần áo thay.”
Không về nhà, cũng không đến nhà nghỉ?
An Noãn đang thấy lạ thì Sở Tuấn nói tiếp: “Anh có một căn nhà ở gần đây.”
“À? Ở đâu?”
“Rất gần, 5 phút đi xe.”
An Noãn tò mò: “Anh có nhà ở gần đây, sao vậy, là mua để tiện cho công việc sao?”
“Coi như là vậy.”
Đồ nhà giàu đáng ghét, An Noãn rủa thầm trong bụng.
“Anh có nhà gần đơn vị, cũng chưa nghe anh nhắc đến. Sao anh còn mỗi ngày lái xe lâu như vậy về nhà cũ?”
Sở Tuấn giải thích: “Có gì lạ đâu, anh cả anh không phải cũng có nhà khác sao? Nhưng vì ông nội ở nhà nên anh cố gắng về nhà, có thể ở cùng ông nhiều hơn. Nhà bên này có người dọn dẹp cố định, nếu anh làm thêm quá muộn, lười chạy đi chạy lại thì sẽ qua đó.”
“Thật tốt.” An Noãn chân thành nói: “Thật tốt.”
Sở Tuấn cười một tiếng.
Đúng là rất tốt.
Nhà của Sở Tuấn quả nhiên ở rất gần, lái xe mấy phút là đến, xe vào khu dân cư, lên lầu.
Đây là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.
Sở Tuấn mở cửa vào, bật đèn.
Bên trong trang trí đơn giản, phóng khoáng, đúng là phong cách của Sở Tuấn.
Sở Tuấn mở cửa một phòng: “Đây là phòng ngủ chính, tối nay em ở đây. Bên trong có phòng tắm, sữa tắm dầu gội đầu gì cũng có.”
An Noãn ngó đầu vào xem.
“Anh không phải có mấy phòng sao, phòng ngủ chính là anh ở, em ở phòng khách là được rồi.” An Noãn nói rồi đi ra ngoài.
Sở Tuấn một tay nắm lấy cô.
“Em cứ ngủ ở đây.” Sở Tuấn nói: “Anh ngủ phòng bên cạnh.”
“Không cần…”
An Noãn chưa nói xong đã bị Sở Tuấn cắt ngang: “Nhà này của anh người trong đội cảnh sát hình sự đều biết. Thỉnh thoảng làm thêm quá muộn hoặc có tình huống đặc biệt, mấy tên nhóc đó cũng đến ở, nhưng đều ở phòng khách. Em muốn ngủ giường từng có mấy tên đó nằm qua hay là ngủ giường chỉ có mình anh từng nằm?”
An Noãn bị hỏi đến cứng họng.
Tuy cô không phải là người ưa sạch sẽ nhưng đúng là thấy hơi kỳ kỳ.
Giường có đàn ông khác từng nằm, chưa chắc chăn ga gối đệm đã được thay, đúng là hơi ngại.
Với Sở Tuấn thì không cần tính toán nhiều, là bạn trai bạn gái, đã từng ngủ chung một giường rồi.
“Vậy được rồi, vậy em ngủ bên này.” An Noãn chỉ chỉ: “Muộn rồi, chúc ngủ ngon.”
“Được, tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
Sở Tuấn nói rồi đi vào phòng.
“Buổi tối em có cần thay quần áo không?” Sở Tuấn nói: “Trước đây cũng không nghĩ sẽ đưa em đến đây nhanh như vậy, ở đây anh không có quần áo nữ. Hay là em cứ mặc tạm của anh.”
Sở Tuấn mở tủ quần áo.
Anh thỉnh thoảng ở đây, trong tủ quần áo có đủ quần áo bốn mùa, tất vớ, q**n l*t gì cũng có đủ.
Bây giờ trời nóng, quần áo mặc cũng mỏng, quần jean không cần thay mỗi ngày, chỉ có áo sơ mi và đồ lót cần thay. Đây đều là đồ mỏng, bây giờ giặt xong phơi lên, sáng mai chắc cũng khô rồi.
Chỉ là mặc lúc ngủ buổi tối thôi mà.
“Được, vậy em mượn anh một bộ quần áo.” An Noãn nói rồi lấy xuống một chiếc áo thun ngắn tay.
Quần áo của Sở Tuấn chất lượng đều rất tốt, có vài món là hàng hiệu khá đắt, có vài món là đồ may đo riêng không có thương hiệu.
“Được.” Sở Tuấn nói: “Nếu không thấy rộng, em có thể mặc luôn, quần áo bẩn thay ra không cần giặt, cứ để trong phòng vệ sinh. Ngày mai dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp… Còn cái này cho em…”
Sở Tuấn cúi người lấy ra một cái hộp từ ngăn kéo dưới tủ quần áo.
“Đây… cái này cũng cho em.”
An Noãn nhận lấy xem.
Ừm…
Có chút ngượng ngùng.
“Cái này là mới, lúc anh mua hơi nhỏ nên tiện tay để trong ngăn kéo. Em có thể mặc…” Sở Tuấn cũng cảm thấy hơi ngượng, mặt hơi đỏ, buông một câu: “Em yên tâm đi, đã giặt rồi.”
Rồi anh liền bỏ chạy.
“Anh cũng đi ngủ đây, em ngủ sớm đi.”
Cạch một tiếng, cửa đóng lại.
An Noãn từ từ mở hộp ra.
Bên trong là mấy chiếc q**n l*t nam màu đen.
Cũng không ngờ, kiếp này lại có trải nghiệm mới lạ như vậy.
Nhưng có mặc còn hơn không có, An Noãn do dự một lúc giữa việc không mặc và mặc q**n l*t nam, cuối cùng vẫn khuất phục.
Nếu ở nhà mình đóng cửa kéo rèm, ngủ thế nào cũng được, nhưng đây là nhà của Sở Tuấn, Sở Tuấn ở ngay phòng bên cạnh, tuy anh cũng không xông vào giữa đêm nhưng vẫn cảm thấy hơi khó xử.
Hai mươi phút sau, An Noãn mặc áo thun, quần ngủ, và q**n l*t của Sở Tuấn… lăn vài vòng trên chiếc giường lớn thoải mái rồi ngủ thiếp đi.