Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 109

Trước Tiếp

Ăn sáng xong, lên xe.

An Noãn lật qua lật lại hộp bánh nhỏ.

“Sao vậy?” Sở Tuấn nói: “Em chắc là thích ăn món này, lúc nãy thấy em ăn miếng thứ hai… ăn mà cười tủm tỉm.”

“Em thích nhưng vị hơi đơn điệu, nếu thêm một chút trái cây thì tốt hơn.” An Noãn nói: “Em biết làm bánh, đợi khi bận xong em sẽ tự tay làm bánh cho anh ăn.”

Nấu cơm nấu canh An Noãn không có sở thích cũng không có tài năng.

Làm bánh ngọt, bánh tart, bánh quy nhỏ, An Noãn là một người thợ lành nghề.

“Được.” Sở Tuấn nói: “Nhưng ở nhà không có lò nướng gì cả, đợi khi bận xong anh sẽ đi mua cùng em.”

“Được.”

Vụ án phải phá, cuộc sống cũng phải sống.

Hai người vào cục cảnh sát, dừng xe rồi mở cửa xuống.

An Noãn nói: “Anh qua trước đi, em đến thư viện nói vài câu với chú Chu.”

“Được.”

Sở Tuấn đi trước, lúc An Noãn đi về phía thư viện, vừa hay gặp Kỳ Vũ Thi, Kỳ Vũ Thi vừa nhìn thấy cô liền nói: “Tiểu An, bộ quần áo này của cô đẹp thật, chắc đắt lắm nhỉ.”

“Ừm, cũng tạm.”

An Noãn cười qua loa.

Cô và Kỳ Vũ Thi vốn dĩ là mối quan hệ không tốt không xấu, mới quen nhau vài ngày, là đồng nghiệp ở văn phòng mà thôi.

Gặp nhau thì chào một tiếng, ngoài ra không có gì khác.

Nhưng Kỳ Vũ Thi và Đổng Tử Oanh quan hệ rất tốt, nếu không thì hôm đó cũng không phải là cô ấy đến tìm Sở Tuấn truyền lời.

Sau đó Đổng Tử Oanh tỏ tình thất bại.

Con người có một tâm lý kỳ lạ, Đổng Tử Oanh tỏ tình thất bại, với tư cách là bạn thân, Kỳ Vũ Thi tất nhiên sẽ đau lòng. Cô ấy cảm thấy bạn thân của mình cái gì cũng tốt, thích ai cũng xứng.

Nhưng Đổng Tử Oanh lại bị từ chối.

Đó là lỗi của ai?

Không phải lỗi của Đổng Tử Oanh, cũng không phải lỗi của Sở Tuấn, chỉ có thể là lỗi của An Noãn.

Giống như trong các bộ phim ngắn, sau khi nữ phụ bị nam chính lạnh nhạt, 10 lần thì hết 8, 9 lần sẽ đi tìm nữ chính gây sự chứ không phải đi tìm nam chính.

Lúc này Kỳ Vũ Thi nhìn thấy An Noãn, không nhịn được mà châm chọc cô vài câu.

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Cũng không đến mức xé rách mặt nhưng có những lời không nói không thoải mái.

Thế là Kỳ Vũ Thi nói: “Tiểu An, cô đúng là số tốt. Vừa đến Bắc Kinh đã tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy, sau này theo đội trưởng Sở chẳng phải là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao.”

Lời này nói ra không mấy hay ho.

An Noãn dừng bước, quay đầu nhìn cô ấy.

Kỳ Vũ Thi bị An Noãn nhìn có chút bất an.

“Đồng chí Kỳ, chị muốn nói gì có thể nói thẳng, không cần vòng vo.” An Noãn nói: “Chuyện chị muốn nói có phải là chuyện mà tôi đang nghĩ không?”

Sắc mặt Kỳ Vũ Thi khẽ biến.

Chuyện này là bí mật, đến nay chưa có người thứ năm biết.

Một khi bị biết, Đổng Tử Oanh sẽ rất khó xử.

May mà An Noãn không nói thẳng ra.

“Đồng chí Kỳ, trong chuyện đó tôi mới là nạn nhân? Chị xem trên đầu tôi suýt chút nữa là mọc cỏ rồi. Tôi không tính toán không có nghĩa là tôi sai. Tôi là người ngoại tỉnh, điều kiện của tôi không tốt nhưng những gì tôi ăn, tôi dùng, tôi mặc đều là của bạn trai tôi. Anh ấy không có ý kiến, tôi nghĩ chị cũng không có tư cách có ý kiến.”

Trước đây Kỳ Vũ Thi thấy An Noãn luôn hòa nhã.

Chân ướt chân ráo đến, không hòa nhã sao được.

Nhưng lần này lại có chút lạnh lùng cứng rắn.

“Đồng chí Kỳ.” An Noãn nói: “Chị không vừa mắt tôi, có thể coi như không thấy, nhưng đừng ở trước mặt tôi mỉa mai, nói bóng nói gió. Tôi đây lòng dạ hẹp hòi, không chịu được uất ức gì đâu. Làm ầm lên không tốt cho ai cả.”

Kỳ Vũ Thi lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh phản đòn của An Noãn, bị nói đến mức cứng họng.

Suy cho cùng, cô ấy và Đổng Tử Oanh không có lý.

Trong cục của họ, thực ra cũng từng có chuyện tương tự.

Người vợ ở quê mà lãnh đạo cưới từ những năm đầu, vì lý do nào đó mà vẫn ở dưới quê. Sau này mới lên Bắc Kinh khó tránh khỏi không hòa hợp với thế giới phồn hoa này. Đặc biệt là khi lãnh đạo còn trẻ, có năng lực, tiền đồ vô lượng, sẽ có người nghi ngờ.

Lúc đó, bất kể trong lòng nghĩ gì, ít nhất bề ngoài cũng phải đứng về phía vợ.

Không ai dám công khai đứng về phía tiểu tam.

Chỉ cần danh chính ngôn thuận, thì sẽ luôn đứng thế bất bại.

An Noãn nói xong liền rời đi.

Đang bận, không rảnh dây dưa với với Kỳ Vũ Thi.

Nhưng chuyện này lại đến tai Sở Tuấn.

Lúc An Noãn về đội cảnh sát hình sự liền bị Sở Tuấn gọi vào.

Sở Tuấn đóng cửa lại.

“Sao vậy?” An Noãn cảm thấy kỳ quặc: “Có chuyện muốn nói với em à?”

“Lúc nãy Kỳ Vũ Thi có gây khó dễ cho em không?”

“Sao anh biết?” An Noãn ngạc nhiên: “Anh có mắt ở khắp nơi à?”

Thời đại này không có camera ở khắp mọi nơi.

Sở Tuấn nói: “Có người thấy em và Kỳ Vũ Thi nói chuyện ở cầu thang, không nghe thấy hai người nói gì nhưng nói vẻ mặt không được tốt. Cô ta và Đổng Tử Oanh quan hệ tốt, anh đoán, có phải là vì chuyện của Đổng Tử Oanh mà gây sự với em không?”

Quả nhiên không hổ là đội cảnh sát hình sự, khả năng suy luận này thật tuyệt vời.

An Noãn giơ ngón tay cái cho Sở Tuấn.

“Đoán khá chuẩn, có lẽ là bộ quần áo hôm nay của em đã kích t/hích chị ta. Anh càng xuất sắc, chị ta càng cảm thấy em không xứng.”

Sắc mặt Sở Tuấn khẽ biến, vừa định mở miệng đã bị An Noãn bịt miệng lại.

“Không sao đâu.” An Noãn nói: “Em không để bụng, anh cũng không cần ra mặt vì em.”

“Thật sao? Anh sợ em chịu ấm ức, là do anh làm bạn trai chưa đủ tốt.”

Sở Tuấn có chút do dự.

Từ chuyện ở quán bar lần trước, An Noãn đã có thể nhận ra.

Sở Tuấn không phải là người sẽ để người của mình chịu thiệt, hôm đó mấy người gây sự với cô, từng người một đều bị anh trả đũa.

“Thật. Sở Tuấn, em là một người có tâm lý vững vàng.” An Noãn nói: “Chỉ cần anh kiên định đứng về phía em, mọi lời đồn thổi, mưa to gió lớn em đều có thể bình thản đối mặt, không làm em tổn thương chút nào.”

Từ khi cô đồng ý với Sở Tuấn đã biết những lời lẽ này là không thể tránh khỏi.

Kỳ Vũ Thi không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Nhưng không sao, An Noãn không quan tâm.

“Nhưng…” An Noãn véo má Sở Tuấn: “Nếu một ngày anh thay đổi em sẽ dứt khoát rời đi, không gì có thể giữ em lại.”

Con đường dù khó đi đến đâu cũng có thể đi, nhưng mục tiêu một khi biến mất sẽ trở nên vô nghĩa.

“Anh hiểu.” Sở Tuấn đưa tay nắm lấy tay An Noãn: “Anh sẽ không thay đổi.”

An Noãn gật đầu.

“Còn nữa. Nếu cần cứ nói với anh, không cần khách sáo.”

“Đó là đương nhiên.” An Noãn cong mắt cười: “Có bạn trai không sai vặt, em không ngốc đến thế đâu.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc, cắt ngang những bong bóng màu hồng trong văn phòng.

Sở Tuấn nhận điện thoại.

“Ừm, đúng… anh chờ một chút.”

Sở Tuấn cầm điện thoại nói: “Tìm em đó.”

“Tìm em?”

An Noãn nhất thời không phản ứng kịp.

“Đúng, tìm em đó.” Sở Tuấn nói: “Anh ta nói anh ta tên là Trang Trí Hiên.”

“Ồ, là tìm em.” An Noãn vội vàng nhận điện thoại: “Anh Tiểu Trang.”

“Tiểu An, chào em.” Trang Trí Hiên ở bên kia nói: “Anh đã tìm sách cho em rồi, em xem khi nào tiện, anh mang qua cho em.”

“Không cần, không cần.” An Noãn vội vàng nói: “Để em đến lấy, anh cho em địa chỉ cụ thể, có thời gian em sẽ đến lấy. Anh đi xe buýt qua không tiện đâu, em có xe, em qua đó nhanh hơn.”

“Được.”

Trang Trí Hiên đọc một địa chỉ cụ thể, An Noãn vội vàng lấy giấy bút ghi lại.

Trước Tiếp