
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chu Lê được nắm tay đi mua trà sữa. Một hàng dài những người đứng xếp hàng, nhiều người lén nhìn về phía họ, hơi nóng từ lòng bàn tay lan tỏa lên mặt cô. Anh nhìn cô một cái thật sâu, rồi buông tay.
“Người đông, em cẩn thận một chút.”
“Ừm, cảm ơn.”
Đám đông chen chúc, hơi nóng vẫn không tan. Mua xong trà sữa, họ ra khỏi cửa hàng và tiếp tục đi dọc theo con phố, khoảng cách giữa hai vai dần dần gần lại khi những người qua lại ngày càng đông.
“Trước đây bọn mình chưa từng đi xem phim ở rạp với nhau, có phải không?” Triệu Thầm không thích uống thức uống vừa ngọt vừa ngấy như trà sữa, nhìn Chu Lê ôm cốc trà sữa uống mấy ngụm, như thể vừa rồi anh không cho cô uống nước vậy.
“Ừ, vì nhà anh có thể xem phim.” Anh là người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, thiết bị âm thanh hình ảnh ở nhà không thua kém gì rạp chiếu phim. Khi ở bên anh, cô dường như chưa bao giờ xem phim bên ngoài.
“Anh cảm thấy em không thích đi ra ngoài với anh cho lắm.” Triệu Thầm nói.
Chu Lê nhớ lại, cô quả thực không thích đi đến những nơi đông người với anh, cô nhìn xung quanh một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Anh cười nhẹ: “Vậy mình đi nhanh một chút?”
Chu Lê lắc đầu, trong rạp chiếu phim cũng có khá nhiều người, đi nhanh chẳng qua là bị một đám người khác nhìn.
Đi qua quảng trường nhỏ, Chu Lê thấy một cô gái đang bán vòng tay. Cô bị thu hút ánh nhìn, anh hỏi: “Mình qua xem thử?”
Chu Lê gật đầu, anh lại vô thức nắm lấy tay cô. Lần này, trái tim của Chu Lê không còn đập mạnh như trước, cô cũng lười tránh thoát, cứ như vậy bị nắm tay dẫn đến sạp hàng nhỏ.
Trên nền vải nhung đen, có một đống hạt ngọc mà Chu Lê không nhận ra, đủ màu sắc rất đẹp mắt. Cô gái nhìn họ thêm vài lần: “Trai đẹp gái xinh có muốn mua vòng tay không? Ở đây có sẵn, cũng có thể tự làm DIY nữa.”
“Có thích cái nào không?” Triệu Thầm hỏi.
Chu Lê thấy cái nào cũng đẹp, chọn mãi không biết trả lời thế nào. Anh nói: “Anh làm cho em một cái nhé?”
Chưa đợi Chu Lê trả lời, anh đã bắt đầu hành động. Chu Lê một tay cầm trà sữa, ban đầu có chút bối rối, sau đó cùng anh ngồi xuống trước sạp hàng, hòa mình vào con phố nhộn nhịp.
“Cái này có thích không?” Anh cẩn thận chọn hạt ngọc.
“Đẹp.” Cô do dự, “Nhưng màu này có phù hợp với em không?”
Anh nhìn vào mắt cô: “Em không tin vào gu thẩm mỹ của anh sao?”
“……” Chu Lê với gu thẩm mỹ còn ở mức cơ bản, cô không nói gì thêm, sau mười mấy phút đã có được một chiếc vòng tay độc nhất vô nhị trên thế giới.
Gần đến giờ chiếu phim, Triệu Thầm thanh toán xong kéo tay cô nhanh chân đi về phía rạp chiếu phim. Cô vẫn không thể ngừng nhìn chiếc vòng tay treo trên cổ tay, đều là màu sắc rất bình thường và hạt ngọc cũng rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại sao lại đẹp đến vậy?
Triệu Thầm lấy vé xong, thấy cô vẫn dán mắt vào chiếc vòng tay, cười hỏi: “Thích không?”
Cô nghiêm túc trả lời: “Thích lắm.”
Bộ phim rất hay, nhưng chưa đến kết thúc thì trong rạp đã vang lên tiếng nức nở. Tuyến lệ của Chu Lê dường như luôn có chút vấn đề, mặc dù trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.
Xem xong phim, trong lòng cô cảm thấy nặng nề, Triệu Thầm nhận ra tâm trạng của cô không tốt, mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn đưa cô về khách sạn.
Về đến khách sạn, Chu Lê mất một chút thời gian để ‘thu dọn’ cảm xúc, nhờ vậy mới thoát ra khỏi cái kết bi thảm của bộ phim.
Cô ôm gối ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn ngắm cảnh đêm của thành phố quen thuộc, điện thoại không ngừng rung lên, là bạn bè đang trò chuyện sôi nổi trong nhóm chat. Họ nói về đám cưới của Trâu Tự, nói về cuộc sống bình thường, nói về những tin đồn giật gân, sự náo nhiệt đó đã phần nào xua tan đi nỗi buồn nhỏ nhoi trong lòng cô do một bộ phim gây ra.
Cô tắm xong, lại đeo vòng tay vào.
Điện thoại reo, cô nhìn thấy số điện thoại quen thuộc.
“Còn chưa ngủ à?” Giọng anh trong điện thoại trầm hơn thường ngày.
Cô đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Chưa.”
“Anh thấy hơi hối hận khi đưa em đi xem phim.” Triệu Thầm cười bất lực: “Lẽ ra là muốn làm em vui.”
Chu Lê không hoàn toàn đồng ý: “Nhưng bộ phim rất hay mà.”
Cuộc sống không chỉ có những điều vui vẻ để ghi nhớ. Đau khổ, tiếc nuối, cũng đều không thể thiếu.
“Em luôn có suy nghĩ khác người.”
“Không phải, là anh khác người.”
Triệu Thầm gọi điện không phải để tranh luận xem ai trong hai người kỳ quặc hơn, cũng như việc anh đưa cô đi xem phim không phải để làm cô buồn. Chu Lê cũng vậy, không biết sao lại làm cho cuộc trò chuyện đi lệch hướng, đến khi cúp máy mới nhận ra cuộc gọi đã kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Trước khi đi ngủ, cô còn tỉ mỉ hồi tưởng.
Cô không thể nhớ nổi, trong hơn một giờ đó họ đã nói những gì.
Ngày hôm sau, Triệu Thầm lại mời cô đi xem triển lãm tranh. Trâu Tự như hoàn toàn quên rằng cô trở về chỉ để tham dự đám cưới của mình, sau khi đưa cô đến khách sạn thì không còn hỏi han gì nữa. Còn cô và Triệu Thầm cũng không giống như những người có bạn thân sắp kết hôn, vẫn còn thời gian dạo chơi khắp nơi.
Sau khi xem triển lãm tranh, họ lại đi ra bờ sông, ngoài việc đi dạo thì chỉ có trò chuyện. Anh kể cho cô về những bức tranh mà mình thích, ban đầu Chu Lê không quá hứng thú với triển lãm, nhưng dần dần bị cuốn vào, rồi đã chi hơn mười ngàn tệ để mua một bức tranh. Điều này khiến cô cảm thấy Triệu Thầm có tiềm năng làm người bán hàng tại triển lãm tranh. Mặc dù hơi xót ví, nhưng cô thực sự rất thích bức tranh đó, thậm chí còn từ chối lòng tốt của Triệu Thầm khi anh ngỏ lời muốn tặng lại cô.
Có những niềm vui phải tự mình chi trả.
Chu Lê cũng chia sẻ với anh về cuộc sống của cô ở bờ biển, cô không biết nên tặng gì làm quà đền đáp cho chiếc vòng tay, anh có gu thẩm mỹ rất kén chọn, trong khi gu thẩm mỹ của cô lại bình thường, trước đây tặng quà cho anh luôn khiến cô khó xử. Triệu Thầm cũng không làm khó cô, nói: “Anh đã thấy em làm một chiếc chuông gió bằng vỏ sò, vậy em lấy cái đó tặng anh đi.”
Đều là tự tay làm, rất công bằng.
Chu Lê nói: “Anh xem trộm vòng bạn bè của em sao?”
Cô đã xóa anh khỏi WeChat và không add lại, anh thẳng thắn trả lời: “Cũng không hẳn là xem trộm.”
Họ có rất nhiều bạn chung, chắc chắn sẽ có vài người tốt bụng nói với anh rằng cô sống rất vui vẻ sau khi rời xa anh.
“Vậy anh có lén tới nhìn em không?” Cô cũng thẳng thắn hỏi.
Trong phim truyền hình và tiểu thuyết đều có những tình huống như vậy, anh cũng không phải chưa từng làm điều đó. Nhưng ai lại hỏi thẳng như vậy, anh chỉ biết cười bất lực.
“Không.” Cười xong, anh trả lời.
Chu Lê “Ồ” lên một tiếng, không thể nghe ra tâm trạng gì.
Anh thu lại nụ cười, ánh mắt bình thản: “Mặc dù nhiều lần anh đã không thể kiềm chế mà suýt đi tìm em, nhưng rồi vẫn kiềm chế được.”
Chu Lê không nói gì, lặng lẽ nhìn anh.
“Một năm vừa qua anh cũng sống khá tốt. Anh cố gắng không để mình nghĩ về em, làm việc chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, sống cuộc sống của mình. Anh nghĩ em nói đúng, tình cảm không phải là tất cả trong cuộc đời.”
Cô muốn tìm những điều mình muốn làm, anh cũng cố gắng sống cuộc sống không có cô. Trâu Tự từng nghi ngờ hỏi anh: “Mày thật sự buông tay như vậy sao?” Lúc đó, anh nghiêm túc hồi tưởng và nói rằng thực ra anh chưa bao giờ thật sự nắm tay cô.
Khi còn trẻ, họ quá nông cạn, cho rằng tình yêu là luôn ở bên nhau và không bao giờ chia xa.
Chu Lê nghe xong rất vui, biết rằng anh sống tốt sau khi rời xa mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không muốn anh mang nỗi áy náy sống trong quá khứ, giống như anh từng mang nỗi đau bị phản bội trải qua một thời gian dài.
Lúc đó, cô cũng nông cạn nghĩ rằng thích là luôn đối xử tốt với một người.
Nếu anh có thể nghĩ như vậy, thực ra họ không còn gì phải hối tiếc.
Triệu Thầm không nói rằng anh vẫn chưa sống tốt cuộc đời của mình, làm sao có thể yêu cô một cách trọn vẹn.
Gió sông lạnh lẽo, thổi rối suối tóc dài của cô. Anh đi về phía bên kia, che gió cho cô.
Chu Lê đội mũ xong, mỉm cười với anh: “Em hơi đói, chúng ta đi ăn nhé?”