Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 80: Lang Niên 05

Trước Tiếp

Chương 05

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

“Anh ấy cũng sẽ không thích tôi.”

Sau khi chia tay với Dư Niên, Lang Dịch lái xe thẳng về cửa tiệm. Trên đường, anh chợt nhớ tới câu nói này của Dư Niên, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Buổi tối có người rủ Lang Dịch ra ngoài uống rượu, nói là có một cậu trai khá ngoan muốn giới thiệu cho anh làm quen.

“Ngoãn à?” Lang Dịch chỉ liếc mắt một cái, thậm chí còn chưa mở ảnh gốc ra đã xóa luôn tấm hình người kia gửi.

Luôn có người cho rằng Lang Dịch chỉ đang giả vờ đứng đắn, vì vậy dùng mấy chiêu trò thường thấy trong giới để thăm dò giới hạn của anh.

Bởi vì nhiều người tin rằng, một nhóm người mà ngay cả pháp luật cũng không thể bảo vệ thì cũng chẳng cần phải bị ràng buộc bởi đạo đức.

Chỉ cần nhìn thấy gương mặt Lang Dịch, họ liền nghĩ rằng chắc chắn đời tư của anh chơi bời rất dữ dội. Ban đầu Lang Dịch còn giải thích, nhưng sau một thời gian nhìn rõ thực tế, anh cũng chẳng buồn nói gì thêm nữa.

Anh rất khinh thường cách làm của những người đó, vì thế chưa từng nói với ai rằng thật ra anh đã sớm có ý định nghiêm túc tìm một người để ổn định lâu dài.

Tạ Vũ Xuyên lại nhắn tin trên WeChat hỏi anh cách theo đuổi Bạch Du. Lang Dịch chộp lấy chiếc gối ôm đặt phía sau lưng, bỗng cảm thấy có chút ghen tị với tính cách thẳng thắn nghĩ gì là làm nấy của Tạ Vũ Xuyên, tuy có phần bốc đồng nhưng lại là biểu hiện của sự dũng cảm.

Thật ra cũng không rõ Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du đã tiến triển đến đâu rồi. Lang Dịch cảm thấy một thằng đàn ông thẳng như thép đột nhiên cong thì thực sự khá buồn cười. Nhưng đứng trước mặt Tạ Vũ Xuyên anh lại không tiện nói gì nhiều. Nghĩ một hồi, anh liền nhắn tin cho Dư Niên, người mà anh vừa gặp mặt chiều nay.

Dư Niên vừa rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, bạn cùng phòng nói điện thoại của cậu vừa kêu một tiếng.

Dư Niên cảm ơn rồi cầm điện thoại lên xem, phát hiện là tin nhắn của Lang Dịch.

Cậu không vội trả lời ngay, mà trước tiên treo khăn lông vừa giặt sạch lên, sau đó mới leo lên giường.

[Em nghĩ trai thẳng sẽ bị bẻ cong không?]

Lang Dịch nhắn một câu không đầu không đuôi như vậy, Dư Niên đoán chắc anh đang nói tới Tạ Vũ Xuyên.

Dư Niên cảm thấy, trước khi gặp được người mình thích thì chẳng ai biết bản thân là thẳng hay cong cả. Xu hướng tính dục vốn dĩ không chắc chắn, chỉ là đối phương là nam hay nữ mà thôi.

[Sẽ.]

Dư Niên trả lời rất dứt khoát, vì cậu chợt nhớ ra thật ra mình cũng được xem là bị Lang Dịch bẻ cong. Dù sao thì trước đó, Dư Niên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người con trai.

Tuy chỉ trả lời bằng một từ, nhưng Lang Dịch lập tức liên tưởng tới đề tài nói chuyện với Dư Niên hồi chiều, không khỏi nghi ngờ rằng lý do Dư Niên có thể trả lời chắc nịch như vậy, là vì cậu cũng từng trải qua chuyện tương tự.

[Tiêu chuẩn của em có thay đổi không?]

Lang Dịch muốn xác định xem người kia còn có bao nhiêu vị trí trong lòng Dư Niên.

Dư Niên không hiểu tại sao Lang Dịch lại hỏi vậy, cũng không muốn cứ mãi bị anh dò hỏi, nên liền hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”

Dư Niên muốn xác nhận xem chuyện mình từng vô tình nghe thấy năm đó có phải là thật không, hoặc cũng có thể là sau mấy năm trôi qua, gu chọn người yêu của Lang Dịch có thay đổi gì không.

Lang Dịch suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Nói chuyện bằng giọng có tiện không?”

Dư Niên nhìn xuống từ giường trên, thấy bạn cùng phòng có người đang chơi game bên dưới, còn lại thì cũng giống cậu, đang nằm trên giường, dường như không ai học hành gì. Nhưng nghĩ đến chủ đề sắp tới, Dư Niên vẫn quyết định gõ chữ trả lời: “Anh cứ gửi giọng đi.”

“Trên mạng nói, mỗi người đều sẽ có một hình mẫu tâm lý dành cho bạn đời. Tôi cũng có,” Lang Dịch ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng tôi cảm thấy tiêu chuẩn không phải là thứ bất biến. Xét cho cùng, vẫn phải là nhìn vừa mắt mới quan trọng. Đúng không? Nếu thật sự gặp được người mình thích, ai còn quan tâm tiêu chuẩn hay không tiêu chuẩn nữa.”

Dư Niên ngồi ôm đầu gối trên giường, giọng nói của Lang Dịch trong tai nghe vang lên như thể đang thì thầm ngay bên tai cậu.

Cậu suy nghĩ về hàm ý trong lời nói của Lang Dịch, định hỏi anh rằng nếu không chín chắn, không trưởng thành thì có được không?

Có lẽ vì bên phía Dư Niên cứ gõ rồi lại xóa, như thể đang chuẩn bị viết một bài luận dài, nên Lang Dịch cố ý đùa: “Nếu em có nhiều điều muốn nói đến vậy, chi bằng ngày mai gặp mặt nói luôn đi.”

Theo lý thì sau khi chuyện của Bạch Du sáng tỏ, công việc của Dư Niên cũng xem như đã kết thúc.

Tưởng rằng mối liên hệ giữa hai người cũng sẽ dừng lại tại đó, cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng nhấn like trên vòng bạn bè, hay nói vài lời xã giao vào dịp lễ tết. Dư Niên thậm chí còn cảm thấy chỉ cần tên mình còn nằm trong danh sách bạn bè của Lang Dịch là đã đủ rồi.

Không ngờ lần này Lang Dịch lại chủ động hẹn gặp, Dư Niên tuy có chút khó tin, nhưng ngẫm lại, cậu đã giúp Bạch Du một việc lớn như vậy, Lang Dịch mời một bữa cơm hình như cũng là điều hợp lý.

Nghĩ thông rồi, trái tim vốn đang rộn ràng vì vui sướng cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng Dư Niên vốn là người tùy hứng, tâm trạng giống như trúng thưởng ấy cũng đủ khiến cậu vui vẻ được một lúc rồi.

Chỉ là, điều Dư Niên tưởng là gặp một chút chỉ đơn giản là ăn ở một phòng ăn gần trường. Không ngờ cái thời khóa biểu mà trước đó cậu gửi cho Lang Dịch để tiện liên lạc, anh vẫn còn giữ. Vừa đến giờ nghỉ trưa, Dư Niên đã nhận được điện thoại từ anh.

Dư Niên vẫn đang thu dọn sách vở, nghe Lang Dịch nói anh đã đến trước cổng trường, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh của cậu cũng có chút thay đổi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn học, cậu chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, những chiếc lá cuối thu dưới chân vang lên những âm thanh giòn giã đầy vui vẻ.

Lang Dịch nói muốn mời Dư Niên ăn cơm, Dư Niên cảm thấy anh không cần phải tốn kém như vậy.

“Ăn đồ Tứ Xuyên được không?” Lang Dịch chẳng để tâm, tự nhiên nói tiếp: “Tôi thấy em đăng trên vòng bạn bè rằng muốn ăn món Tứ Xuyên ở căn tin số hai mà mãi không xếp được hàng, không ngờ bao nhiêu năm rồi chỗ đó vẫn hot như vậy.”

Dư Niên kinh ngạc quay đầu nhìn anh, biểu cảm sống động hơn hẳn mọi khi. Lang Dịch rất hiếm khi thấy được dáng vẻ không bình tĩnh của Dư Niên, cảm thấy thú vị, không nhịn được bật cười.

Lang Dịch đề xuất vài nhà hàng, Dư Niên không có ý kiến, chỉ nói đi đến chỗ mà Lang Dịch thấy ngon nhất là được.

Lang Dịch khẽ nhướn mày, không nói rõ đồng ý hay phản đối, đạp ga khởi động xe.

Dư Niên ôm balô ngồi trên ghế phụ ngẩn người, cậu cảm thấy vừa rồi mình bị Lang Dịch trêu chọc rồi.

Nhà hàng cách trường không xa, lái xe hơn hai mươi phút là đến nơi.

Trước khi ngồi xuống, Lang Dịch tiện tay nhận lấy áo khoác mà Dư Niên vừa cởi ra, cùng với balô của cậu đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh.

Tim Dư Niên khẽ động, ngẩng đầu lén nhìn Lang Dịch, ai ngờ lại bị anh bắt gặp ngay.

Lang Dịch nghiêng đầu mỉm cười với cậu, ngược lại chính Dư Niên vì có tật giật mình mà vội vàng dời ánh mắt, giả vờ uống nước để che đi sự hoảng loạn trong lòng.

Lang Dịch gọi món cá nấu cay, món đặc sản của nhà hàng, còn cẩn thận hỏi mức độ cay, sau khi xác nhận Dư Niên ăn được mới đặt món. Sau đó anh lại gọi thêm thịt ba chỉ xào và tàu hủ non, còn lại để Dư Niên chọn.

Dư Niên nhìn lượng thức ăn trên vài bàn xung quanh, cảm thấy ba món đã đủ rồi, nhưng ánh mắt Lang Dịch quá nhiệt tình, cậu không thể từ chối nổi nên đành gọi thêm một món đậu cô ve xào.

“Em có kiêng gì không?” Trước khi xác nhận đặt món, Lang Dịch lại hỏi, “Hành, gừng, tỏi chẳng hạn?”

Nói rồi anh ngẩng đầu nhìn.

Dư Niên không ăn rau mùi, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết phải nói ra, chỉ cần tránh ăn là được, không cần để người khác phải chiều theo khẩu vị của mình.

Lang Dịch nhìn ra được sự do dự của cậu, chẳng hề tỏ ra mất kiên nhẫn, mà nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tôi mời em ăn cơm, đương nhiên phải để em ăn ngon miệng chứ.”

Nghe ra sự chân thành trong lời nói của anh, Dư Niên cuối cùng cũng thừa nhận: “Tôi không ăn rau mùi.”

Lang Dịch mỉm cười ghi chú vào phần đặt món. Trong lúc chờ lên đồ ăn, hai người trò chuyện một chút. Lang Dịch hỏi Dư Niên lát nữa có còn bận gì không.

“Không có gì, chiều nay tôi không có tiết.”

Lang Dịch gật đầu, nói: “Ừm, vậy ăn cơm trước đã.”

Dư Niên không hiểu Lang Dịch đang có ý đồ gì, mở bộ đũa muỗng trước mặt ra rồi tiện tay đưa cho anh.

Lang Dịch cũng chẳng thấy có gì lạ, nhận lấy và cảm ơn, rồi đưa lại bộ đồ ăn mình vừa mở cho Dư Niên.

Khi cả hai kịp nhận ra mình vừa làm gì, không hẹn mà cùng bật cười.

Nhà hàng này phục vụ khá nhanh. Lang Dịch bảo Dư Niên nếm thử trước, Dư Niên cũng không khách sáo, gắp một miếng cá ăn thử.

“Ngon lắm,” Dư Niên nuốt xong thì khen ngợi, “Ngon hơn đồ ở căn tin số hai nhiều.”

Lang Dịch đang múc tàu hủ thì ngẩng đầu lên cười, rồi đặt bát trước mặt Dư Niên: “Em thích là được rồi.”

Sau khi ăn vài miếng, Dư Niên bỗng nhận ra Lang Dịch chỉ ăn đậu cô-ve và thịt ba chỉ, có uống nửa bát tàu hủ, còn món cá thì chưa động đũa vào.

“Sao anh không ăn cá?” Dư Niên hỏi, “Không hợp khẩu vị à?”

Lang Dịch uống một ngụm nước rồi thản nhiên đáp: “Tôi không ăn cay được lắm.”

Dư Niên thật sự bất ngờ, ngơ ngác nói: “Vậy mà anh vẫn dẫn tôi đi ăn món này?”

“Chẳng phải em muốn ăn sao?” Lang Dịch nhìn cậu, mỉm cười nói, “Tôi đã tìm hiểu kỹ lắm mới tìm được quán này đó.”

Giọng điệu của Lang Dịch nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng nghe kỹ thì lại có vẻ như đang đòi công. Dư Niên nghe xong, bất giác siết chặt đôi đũa trong tay, không rõ là mình có đang nghĩ quá lên không nữa.

Sau bữa ăn, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa nhỏ, báo hiệu thời tiết sắp trở lạnh.

Dư Niên đứng trước cửa nhà hàng, nhìn từng giọt mưa rơi mà buồn rầu. Không biết từ khi nào, Lang Dịch đã thanh toán xong và xuất hiện ngay sau lưng cậu, chênh lệch chiều cao gần mười phân khiến giọng nói của anh vang lên ngay trên đỉnh đầu Dư Niên.

“Mưa rồi này.”

Dư Niên giật mình, đứng không vững, buông luôn tấm rèm cửa đang cầm trong tay.

Lang Dịch tiện tay đỡ lấy tấm rèm đang rơi xuống, bàn tay vô tình chạm vào tay Dư Niên khi cậu chưa kịp rút lại.

Chưa kịp để Dư Niên thấy ngại ngùng, một chiếc áo khoác đột nhiên che khuất tầm nhìn của cậu.

Lang Dịch giơ áo khoác của mình lên che đầu hai người, cúi đầu nhìn Dư Niên vẫn đang ngây ra, cười giục: “Chạy mau!”

Hết chương 05

Trước Tiếp