Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 8

Trước Tiếp

Chương 08

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Việc thi công cửa hàng đang tiến hành vô cùng sôi nổi, mỗi ngày người giám sát công trình đều gửi video và ảnh đúng giờ cho Bạch Du. Nhìn những bản vẽ thiết kế dần dần hiện lên rõ ràng trên màn hình máy tính, cuối cùng anh cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Tên tiệm, Bạch Du đã suy nghĩ rất nhiều, tiếng Trung, tiếng Anh, chữ thường, chữ hoa phồn thể, cuối cùng anh quyết định gọi là “Tinh Tự” – mang ý nghĩa dù ở nơi hoang vu vắng vẻ, cũng muốn có một hòn đảo để nương náu.

Thiết kế bảng hiệu đã được xác định từ sớm, chỉ còn thiếu cái tên. Bạch Du chia sẻ ý tưởng với nhà thiết kế anh Mã, người kia lập tức gửi cho anh một biểu tượng “ok” bằng tay.

Hôm nay, Bạch Du hẹn gặp một người, đó là học sinh khóa đầu tiên anh từng giảng dạy khi mới đi dạy.

Bạch Du còn trẻ, rất được học sinh yêu mến. Các em thích tiết học của anh, sau khi tốt nghiệp cũng vẫn giữ liên lạc.

Tiết Vi Vi là một trong số đó, tình cờ là hiện giờ cô ấy đang sống tại thành phố D. Lý do anh tìm đến cô không chỉ vì điều này mà còn bởi biểu hiện của cô hồi còn đi học.

Gần như chưa từng có thời kỳ nổi loạn, Tiết Vi Vi luôn hứng thú với việc học, đặc biệt yêu thích các tiết học thực hành. Điều đó khiến Bạch Du ấn tượng sâu sắc. Dù đã tốt nghiệp nhiều năm, Tiết Vi Vi vẫn thường xuyên thả tim và bình luận dưới những bài đăng tác phẩm của Bạch Du, đúng chuẩn một fan girl chính hiệu.

Trước đó, Bạch Du đã nhắn hỏi thăm tình hình hiện tại và công việc của cô. Biết được cô đang làm bánh tại nhà, nhưng do thị trường ảm đạm nên đang có ý định mở tiệm, Bạch Du lập tức mời cô cộng tácvới mình.

Cuộc phỏng vấn giữa hai người được thực hiện qua video call, tuy đơn sơ nhưng mọi bước cần thiết đều không thiếu.

Kỹ năng cơ bản của Tiết Vi Vi rất vững, từ bánh cuộn Thụy Sĩ đến chiffon đều làm rất thành thạo.

Trên vòng bạn bè WeChat, Bạch Du cũng từng thấy nhiều mẫu bánh do Tiết Vi Vi làm, ví dụ như bánh trái cây phủ đầy dâu tây tạo hình cây thông Noel, hay bánh hình bán cầu với nhân khoai môn đậm đà bên trong.

Bạch Du cảm thấy hai loại bánh này rất đáng để giữ lại, thậm chí có thể trở thành món gợi ý của tiệm. Giá cả vẫn để cho Tiết Vi Vi tự quyết định.

Tiết Vi Vi nghe xong gần như không thể tin nổi. Ban đầu cô chỉ định làm việc ở tiệm của thầy để tích lũy kinh nghiệm, đợi có cơ hội thì sẽ tách ra làm riêng. Nhưng giờ thì cô hoàn toàn không muốn rời đi nữa, còn gì hạnh phúc hơn việc được làm việc cho nam thần thời học sinh cơ chứ. Nếu có, thì chính là việc nam thần không xem cô là người làm thuê đơn thuần, mà còn trao cho cô cơ hội phát triển thực sự.

Thật ra Bạch Du hoàn toàn có thể hẹn Tiết Vi Vi ở một quán cà phê hay bất kỳ nơi yên tĩnh nào khác, nhưng cuối cùng vẫn chọn gặp ở cửa tiệm đang trong quá trình sửa chữa. Hơn nữa, anh còn cố ý đợi đến khi tiệm đã hoàn thiện được một nửa, đủ để nhìn ra hình dáng ban đầu, tất cả chỉ để khiến Tiết Vi Vi có cảm giác mình là một phần trong đó.

Dạo gần đây, tuy Bạch Du không dám nói là đã hiểu hết đường xá ở thành phố D, nhưng chí ít thì hệ thống tàu điện ngầm anh đã nắm khá rõ, dù sao mỗi ngày bắt taxi cũng là một khoản không nhỏ.

Anh và Tiết Vi Vi hẹn gặp ở cổng ra C của ga tàu. Từ đó đi bộ khoảng năm phút là đến được “Tinh Tự”.

Bạch Du đến sớm hơn Tiết Vi Vi một chút. Ban đầu đứng đợi ngoài mái hiên ở ga tàu, nhưng lại bị một cơn gió thổi lạnh khiến anh phải quay lại bên trong. Hai chân để lộ ra ngoài lập tức cảm thấy lành lạnh.

Anh buồn bực mở điện thoại kiểm tra dự báo thời tiết, hiện tại đang là 22 độ C, theo lý mà nói thì không đến mức lạnh. Nhưng Bạch Du chợt thấy một dòng chữ nhỏ bên dưới, gió Bắc cấp 4 đến 5.

Bạch Du chợt nhớ ra, nơi này là miền Bắc giáp biển, khí hậu hoàn toàn khác với quê nhà.

Anh đành kéo tất lên cao thêm một chút, nhưng tất chỉ dài tới bắp chân, có cố kéo nữa cũng chẳng thêm được mấy cm. Trông vừa ngắn vừa cộc, đi vài bước lại tụt xuống như cũ.

Bạch Du cũng không bận tâm đến nó nữa, mở điện thoại lên định tìm vài bộ đồ phù hợp thời tiết để đặt trước vài món.

Đúng lúc ấy, anh loáng thoáng nghe thấy có người gọi Thầy Bạch! Anh đành bỏ điện thoại xuống, bước ra khỏi cổng tàu điện, liền thấy Tiết Vi Vi đang đứng giữa đường vẫy tay về phía mình.

Bạch Du cũng vẫy lại, bước gần tới vỉa hè hơn.

Vì trước đó đã gọi video và nói chuyện, lại thêm tính cách của Tiết Vi Vi vốn cởi mở hoạt bát, nên giữa hai người hoàn toàn không có chút ngại ngùng của người lâu ngày không gặp, nhanh chóng đã trò chuyện thân thiết.

“Thầy Bạch, em thật sự rất vui khi biết thầy tự mình mở tiệm!” Tiết Vi Vi lúc mới vào trường nghề chỉ mới 16 tuổi, bốn năm trôi qua giờ cũng chỉ vừa tròn 20, là một cô gái trẻ trung, hoạt bát và đầy sức sống. Giọng nói thì trong trẻo, nghe rất dễ chịu.

Nghe cô nói vậy, Bạch Du tò mò nhíu mày: “Tại sao?”

Tiết Vi Vi như chợt nhớ ra điều gì, còn chưa nói đã bật cười, sau đó mới hắng giọng nói: “Hôm đó thầy mới đến trường, lớp em đang học tiết lễ nghi. Bọn em ở phòng múa tầng một nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thầy còn tưởng là học sinh mới chuyển đến.”

Lúc ấy, Tiết Vi Vi vừa lên lớp 11. Ngoài các bạn nam trong lớp thì đa số thầy cô trong trường đều đã có tuổi. Thầy dạy làm bánh trước đó tuy là một quý ông ngoài ba mươi phong độ, nhưng với các nữ sinh thì chẳng có chút sức hút nào.

Còn Bạch Du vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn mang khí chất học sinh nhưng lại có vẻ chững chạc của người trưởng thành. Mỗi lần nói chuyện đều mỉm cười dịu dàng, ánh mắt và nét mặt tràn ngập ôn hòa, không chỉ nữ sinh, ngay cả nhiều bạn nam cũng thầm mến thầy giáo dạy bánh ngọt mới này.

“Khi biết thầy Từ phải dạy lớp 12, còn thầy sẽ dạy lớp bọn em, cả lớp em mừng phát điên,” Tiết Vi Vi cười hì hì, “Bạn nào cũng nói, thầy mà đi làm giáo viên thì phí mất ngoại hình. Lúc đó thầy mở tiệm riêng chắc chắn là hot lắm, theo lời bây giờ nói thì phải gọi là quán mạng nổi tiếng ấy ạ!”

Bạch Du được cô khen mà đỏ cả mặt, chỉ đành cười rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi thăm tình hình mấy năm gần đây của cô. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Tinh Tự.

Lúc này, bảng hiệu đã được treo lên. Tên tiệm viết bằng chữ màu vàng kim, không lớn lắm, nằm ở góc phải phía trên cửa tiệm. Ban đêm sẽ có một vòng đèn LED trắng sáng chiếu bên dưới dòng chữ, từ xa nhìn lại giống như những ngôi sao đang tỏa sáng.

Khung cửa sổ và cửa chính đều là màu gỗ thật, lồng ghép vào bức tường sơn trắng như kem, trông giống như những điểm nhấn trang trí trên một chiếc bánh chiffon phủ đầy kem sữa.

“Đẹp quá trời luôn!” Khi hình ảnh tưởng tượng giờ hiện ra ngay trước mắt, Tiết Vi Vi không kiềm được vui mừng, hào hứng nắm lấy tay áo của Bạch Du, “Thầy Bạch, thầy chính là nam thần của em, thần tượng của em!”

Bạch Du bị màn tâng bốc cầu vồng của cô làm cho không chống đỡ nổi, chỉ đành nhịn cười bước lên bậc thềm, để lại Tiết Vi Vi đứng phía sau vừa phấn khích vừa chụp ảnh lia lịa.

Hành động thân thiết thế kia, chẳng phải là bạn gái sao.

Cảm giác đầu tiên của Tạ Vũ Xuyên chính là như vậy. Bảo sao trước giờ chỉ thấy mỗi mình Bạch Du đến thành phố D, có lẽ là vì bạn gái đang ở đây. Bảo sao chẳng bao giờ thấy cô gái nào tới tìm, chắc là đang âm thầm chuẩn bị một màn bất ngờ lãng mạn cho cô ấy.

Tạ Vũ Xuyên uống ngụm canh lê, bỗng dưng tưởng tượng ra câu chuyện Bạch Du vượt ngàn dặm vì tình yêu mà đến đây, khiến bát canh vốn đã nguội lại trở nên ngòn ngọt đến nặng lòng.

Đúng lúc đó, Tiểu Hải đẩy cây lau sàn lướt qua, vô cảm va nhẹ vào giày cậu, “Làm ơn tránh ra một chút.”

Tạ Vũ Xuyên bực mình chậc lưỡi một tiếng, đậy nắp bình giữ nhiệt lại, rồi đẩy cửa đi về phía tiệm xe đạp bên cạnh tiệm của Bạch Du.

Vì phố Bắc Lý không phải là trục đường chính nên hiếm khi có xe chạy qua. Tạ Vũ Xuyên thỉnh thoảng cũng lười đi vòng, thường băng chéo qua đường từ cửa tiệm nhà mình.

Hôm nay cũng vậy, cả buổi chỉ có một chiếc xe chạy qua. Nhưng lần này, không hiểu sao cậu lại ý thức được sự nguy hiểm của việc băng đường bừa bãi, liền kiên quyết đi ra vạch qua đường, đứng chờ thêm vài chục giây đèn tín hiệu.

Lúc này, Bạch Du đã vào trong tiệm. Qua khung kính lớn của Tinh Tự, Tạ Vũ Xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng anh đang trò chuyện với công nhân. Còn cô gái kia thì vẫn đứng bên ngoài cửa, vừa gọi video, vừa vui mừng khoa tay múa chân.

Tạ Vũ Xuyên đứng nghiêm chỉnh bên lề đường, giống như sẵn sàng cho nhiếp ảnh gia đường phố bấm máy. Nhưng chẳng ai biết rằng, phía sau cặp kính râm màu đen ấy là ánh mắt sắc bén đang dán chặt vào một nơi, nhìn suốt một lúc lâu không rời.

Hết chương 08

Trước Tiếp