Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 78: Lang Niên 03

Trước Tiếp

Chương 03

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Cái gọi là vài ngày chỉ là Lang Dịch tự mình nghĩ vậy. Trong ký ức của Dư Niên, cậu thậm chí đã không nhớ rõ đây là năm thứ mấy mình quen biết Lang Dịch rồi.

Dư Niên và Lang Dịch học cùng một trường trung học, chỉ là khi Dư Niên biết đến cái tên Lang Dịch thì anh đã là học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp, còn Dư Niên vẫn đang học lớp 9 ở tòa nhà bên kia, ngày ngày mòn mỏi với những tiết học khô khan.

Trong trường quốc tế, nhiều học sinh sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài học, vì thế chuyện không tập trung học hành cũng là điều bình thường. Gia đình Dư Niên cũng có dự định như vậy, chỉ là còn đang cân nhắc, tính để sau khi cậu lên cấp ba rồi mới quyết định.

Hôm đó, nhân lúc tự học buổi tối, Dư Niên lén chạy ra sân thể thao chạy bộ một mình. Khi ấy cậu đang rất bối rối, không hiểu vì sao gia đình cứ nhất định muốn mình đi du học.

Đúng lúc ấy, từ sân bóng rổ bên kia vang lên tiếng bóng nẩy đầy mạnh mẽ.

Người đó mặc đồng phục đội bóng rổ của trường, so với những người xung quanh thì trông trắng đến lạ, không giống người thường xuyên vận động ngoài trời chút nào.

Dư Niên bị dáng vẻ trắng sáng đó làm lóa mắt, bất giác dừng lại, chờ đợi cú ném rổ của anh ta.

Dư Niên còn nhớ rõ lúc ấy là đầu tháng Sáu, mặt trời vừa khuất sau rặng nhà vào hoàng hôn, bầu trời vẫn còn nhuộm màu lam cam rực rỡ.

Quả bóng rổ tựa như mặt trời nhỏ, vẽ nên một đường parabol trên không trung, rồi rơi xuống rổ một cách chính xác, cũng như vang lên một tiếng “bộp” trong lòng Dư Niên.

Sau khi bóng vào rổ, mấy người xung quanh vỗ tay ăn mừng, rồi quay về phía anh ấy, Dư Niên cuối cùng cũng nhìn rõ được gương mặt của anh.

Chỉ một cái liếc mắt, cũng đủ để cậu nhớ mãi cho đến tận bây giờ.

Trong lúc Dư Niên còn đang sững người, thầy giám thị nghe thấy tiếng động ngoài sân đã quay lại kiểm tra.

Dù là trường quốc tế, có thể không tham gia thi cử trong nước, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc học sinh có thể bỏ học buổi tối, càng không được phép lén lút ra sân chơi.

Nghe thấy tiếng truy hỏi từ xa vọng lại, Dư Niên lần đầu trốn học đã bị bắt gặp đã hoảng loạn đến mức không biết làm gì.

Đúng lúc đó, nam sinh vừa chơi bóng liền lấy chiếc áo đồng phục đang treo trên trụ bóng rổ, khoác thẳng lên người Dư Niên vẫn còn đứng ngẩn ra: “Còn ngây ra đó làm gì? Muốn bị thầy ghi tên à?”

Giọng nói mang theo ý cười, nghe ra tâm trạng đang rất tốt.

Dư Niên nhìn xuống chiếc áo khoác, là đồng phục khối trung học phổ thông.

Cậu lập tức hiểu ra ý anh, lúng túng mặc chiếc áo quá rộng ấy vào người.

“Lang Dịch, tôi đoán ngay là cậu mà” thầy giám thị bất lực chỉ anh, “Mốt là thi đại học rồi. Trường cho nghỉ sớm để các cậu điều chỉnh nghỉ ngơi, không phải để cậu ở lại trường chơi bóng.”

Nói xong, chủ nhiệm lại tức giận mà trách móc mấy người khác như sắt không rèn thành thép, nói: “Cả đám các cậu suốt ngày chơi bời cùng nhau, chỉ có mỗi cậu ta là học giỏi nhất.”

Mấy người kia cười cười nói nói, cố tỏ ra thân thiết với chủ nhiệm, khiến thầy vừa tức vừa không nhịn được mà muốn bật cười.

Trong lúc đó, khóe mắt chủ nhiệm thoáng thấy Dư Niên đang đứng lặng lẽ một bên không nói lời nào, vừa định bước tới hỏi chuyện thì Lang Dịch bất ngờ khoác vai Dư Niên, kéo cậu núp ra phía sau.

“À thì, bọn em nhớ rồi, thầy cũng mau về nghỉ ngơi đi.”

Lang Dịch vừa nói, những người khác cũng hùa theo che giấu, chủ nhiệm liếc bọn họ một cái đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không truy cứu nữa.

Dư Niên bước từng bước chậm rãi theo sau bọn họ, mãi đến khi tới cửa tòa nhà dạy học mới miễn cưỡng dừng lại.

“Đồng phục, trả cho anh.” Dư Niên định kéo khóa áo xuống, nhưng vải bị kẹt, kéo không lên cũng không xuống được, khiến cậu toát hết cả mồ hôi vì lo lắng.

“Tặng cậu đấy,” Lang Dịch phẩy tay một cách thản nhiên, “sau hôm nay bộ đồng phục này tôi cũng chẳng dùng nữa, cậu cứ giữ lấy, lần sau trốn học nhớ mặc vào, khỏi bị chủ nhiệm bắt.”

Dư Niên hồi hộp đến mức chỉ hiểu được nửa câu, khuôn mặt non nớt vì căng thẳng mà đỏ bừng lên, cậu lại xác nhận lần nữa: “Vậy tôi trả lại anh kiểu gì?”

Lang Dịch cảm thấy cậu đàn em này ngốc nghếch thật thú vị, liền cố ý trêu chọc: “Vào đại học D đi, đến lúc đó vào đại học D rồi trả cho tôi.”

Nói rồi cười cười vẫy tay chào, sau đó bị mọi người giục giã nên chạy lên phía trước mấy bước.

Lang Dịch mười tám tuổi, toàn thân như phát sáng, thu hút ánh mắt của tất cả những người xung quanh. Chỉ tiếc là sau hôm đó, Dư Niên không còn gặp lại anh nữa, chỉ nhìn thấy ảnh của anh trên bảng thông báo của trường.

“Lang Dịch…” Dư Niên đứng trước bảng danh dự đọc tên ấy, người trong ảnh cười tươi giống hệt trong ký ức của anh. Bên cạnh cái tên là ngôi trường mà anh ấy đã thi đậu, chính là đại học D mà ngày đó anh từng vô tình nhắc đến.

Khoảnh khắc ấy, Dư Niên bỗng nhiên có một phương hướng rõ ràng. Cậu vội vã chen khỏi đám đông, chạy đến cạnh sân thể dục vắng người, gọi điện về nhà và nói rằng mình không muốn du học nữa, cậu muốn tham gia kỳ thi đại học để thi đỗ vào đại học D.

Ba năm sau, khi Dư Niên cuối cùng cũng được như nguyện tới trường đại học D báo danh, hiện thực lại khiến cậu buộc phải tỉnh táo lại.

Cậu chỉ biết rằng hiện giờ Lang Dịch đang học năm tư, nhưng cụ thể học chuyên ngành nào, ở tòa nhà nào thì Dư Niên hoàn toàn không hay biết.

Mãi đến một lần tình cờ gặp Tần Việt Nhiên, người hàng xóm hồi nhỏ của gia đình cậu ở trong khuôn viên trường, cậu mới biết anh ta cũng đang học năm tư. Dư Niên thử thăm dò có biết Lang Dịch không.

Kết quả khiến cậu kinh ngạc, Tần Việt Nhiên không chỉ biết Lang Dịch, mà còn từng là bạn cùng phòng hai năm với anh ấy.

Từ đó, thỉnh thoảng Dư Niên lại dò hỏi tình hình của Lang Dịch qua Tần Việt Nhiên. Mới vài lần thôi đã bị Tần Việt Nhiên phát hiện ra điều bất thường.

Dư Niên buộc lòng phải thừa nhận mục đích của mình, không phải muốn có gì với Lang Dịch, chỉ là muốn trả lại chiếc đồng phục đã mượn năm xưa.

Cậu đã nói dối. Nhưng lại không biết Tần Việt Nhiên có tin hay không.

Chỉ để trả lại một bộ đồng phục mà giữ suốt ba năm, chính Dư Niên khi nói ra điều đó cũng không thể tin nổi.

Thế nhưng cậu vẫn làm như vậy.

Tần Việt Nhiên nói rằng chiều nay có một người bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật, mọi người định đi ăn cùng nhau. Trước đó anh còn một tiết học phải lên lớp, nên những người còn lại sẽ đợi anh dưới một cái nhà chòi cạnh tòa nhà học, Lang Dịch cũng sẽ ở đó.

Dư Niên xác nhận lại thời gian kỹ càng với Tần Việt Nhiên, rồi mang theo chiếc đồng phục đã được là phẳng phiu, đến chỗ hẹn.

Gọi là nhà chòi thì hơi sai, thực ra giống một dãy hành lang có mái che hơn. Dư Niên còn chưa tới nơi đã thấy vài người tụ tập, đứng ngồi nói chuyện rôm rả.

Đây là lần đầu tiên Dư Niên gặp lại Lang Dịch kể từ khi anh tốt nghiệp cấp ba.

Trông anh cao lớn hơn trước, vóc dáng rắn rỏi, điều khiến Dư Niên ngạc nhiên nhất là mái tóc từng cắt ngắn gọn gàng giờ lại để dài.

Mái tóc ấy không làm anh trông nữ tính chút nào, trái lại còn toát lên vẻ phóng khoáng, tự do. Kết hợp với đường nét khuôn mặt tuấn tú, khiến người nhìn như bừng tỉnh ánh sáng.

Trong đầu Dư Niên lúc ấy hiện lên một thanh tiến trình, chỉ vài giây sau vang lên tiếng nhắc nhở cập nhật phiên bản thành công.

Hình ảnh Lang Dịch trước mắt từ từ trùng khớp với người trong ký ức, Dư Niên ngượng ngùng cúi đầu, tự cười mình dạo này vì lao vào làm bài tập mà đầu óc rối bời.

Vì đứng phía sau, không ai phát hiện ra có người đang đến gần. Lúc đó có người hỏi Lang Dịch: “Cậu rốt cuộc muốn tìm kiểu người như thế nào? Hôm qua cô gái mang bánh sinh nhật tới tôi thấy cũng được mà, xinh thế còn gì.”

Lang Dịch tựa người vào cột hành lang, giọng chẳng mấy quan tâm: “Xinh đẹp thì có ăn được đâu, lại mới năm nhất, còn con nít. Tôi đâu có rảnh dỗ dành suốt ngày.”

Niềm vui sướng khi được gặp lại còn chưa kịp lan tỏa, đã bị chính lời nói thờ ơ của người ấy dội cho một gáo nước lạnh.

Dư Niên chậm rãi bước đến ngồi xuống phía bên kia cột hành lang, thân cột đủ to để che khuất thân hình cậu.

Cậu lặng lẽ tiêu hóa câu “năm nhất, con nít” mà Lang Dịch nói, rồi tự đưa mình vào vai bị nhắm tới. Ngay sau đó lại nghe một người khác hỏi: “Vậy cậu thích kiểu người thế nào? Sắp tốt nghiệp rồi mà còn chưa tìm được à?”

“Ừm…” Lang Dịch kéo dài âm cuối như đang suy nghĩ nghiêm túc: “Đừng quá nhỏ tuổi, tính cách trưởng thành một chút, dịu dàng, cười lên trông thật đẹp.”

Lang Dịch không có tiêu chuẩn cụ thể, nghĩ gì nói nấy. Cuối cùng lại thêm một câu: “Phải nói chuyện hợp nữa.”

Dư Niên ôm chặt chiếc túi đựng đồng phục trong lòng, mỗi lần Lang Dịch nói ra một câu, trong đầu cậu lại hiện lên một dòng thông báo lỗi.

Cậu đoán đây hẳn là lỗi dạng “TypeError” trong giờ học từng nói loại lỗi này có thể sửa bằng cách chuyển đổi bằng hàm str rồi mới nối chuỗi.

Dư Niên chìm vào vòng xoáy tự phủ định bản thân, kết luận cuối cùng là không có điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn chọn người yêu của Lang Dịch.

Khoảnh khắc ấy, cảm xúc của Dư Niên chạm đáy. Cậu luống cuống đứng dậy, rời khỏi nơi khiến mình nghẹt thở ấy, như thể chỉ cần không nghe thấy thì lời của Lang Dịch sẽ không còn giá trị.

Vì đi quá vội nên có hơi khát nước, Dư Niên ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua chai nước khoáng. Trong lúc xếp hàng chờ thanh toán, cậu phát hiện trên giá treo có bày rất nhiều món đồ cột tóc. Ánh mắt Dư Niên bất giác dừng lại ở một chiếc dây buộc tóc màu trơn.

Hết chương 03

Trước Tiếp