
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 66
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Vừa qua tháng Tư là đến kỳ nghỉ ngắn dịp lễ Thanh Minh. Việc buôn bán ở phố Bắc Lý ngoài nguồn khách chính là từ trung tâm tài chính gần đó, phần lớn còn lại là những bạn trẻ đến đây check-in, chụp ảnh theo lời đồn. Bởi vì các cửa tiệm ở đây rất độc đáo, cách trang trí cũng rất hiện đại, thu hút không ít người đến để chụp ảnh.
Vài ngày đầu của kỳ nghỉ ngắn là thời điểm cao trào cho các chuyến đi chơi xa. Tối hôm trước, Bạch Du cùng bạn bè ra ngoài ăn uống, kết thúc hơi muộn nên đã ngủ lại nhà Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên ngồi trên sofa, đang lật xem tạp chí thể thao mới gửi đến vài hôm trước. Bạch Du chỉ liếc mắt một cái, thấy toàn chữ tiếng Anh chi chít, lập tức mất hết hứng thú.
Anh nằm ngửa đầu trên đùi Tạ Vũ Xuyên, lướt xem vòng bạn bè. Gần như tất cả mọi người đều đang khoe ảnh đi chơi. Ngay cả ba mẹ hiếm khi đăng bài cũng không ngoại lệ.
Bạch Du vừa lẩm bẩm tôi không ghen tị đâu, vừa lần lượt thả tim cho từng người, rồi mở công cụ tìm kiếm để tra các địa điểm du lịch gần thành phố D.
Tạ Vũ Xuyên đặt tạp chí xuống, dùng một tay búng nhẹ vào trán Bạch Du.
Bạch Du xoay người ngồi dậy, hỏi: “Hay là tụi mình cũng đi chơi đi?”
Câu nói này của Bạch Du thực ra khá không thực tế, bởi kỳ nghỉ ngắn là thời điểm cao điểm của dòng người, làm ăn buôn bán mà bỏ đi chơi thì không hợp lý chút nào.
“Anh có nơi nào muốn đi không?” Tạ Vũ Xuyên vuốt lại mái tóc có phần rối bời của Bạch Du, dịu dàng nói, “Em tính ngày mai đưa anh đi ngâm suối nước nóng.”
Tạ Vũ Xuyên không những không phản đối, mà còn sớm đã có dự tính từ trước.
“Được á!” Bạch Du mặt đầy kinh ngạc vui mừng, quỳ ngồi bên chân Tạ Vũ Xuyên, hỏi: “Thành phố D có suối nước nóng à?”
“Có, nhưng lần này em đưa anh đi chỗ khác.” Tạ Vũ Xuyên cúi đầu nắm lấy tay Bạch Du đang để trên đùi mình, ánh mắt hơi tối lại: “Ở thành phố Y, cách mình hơn 160km, lái xe mất tầm hơn hai tiếng.”
Bạch Du lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị mở bản đồ để xem vị trí của thành phố Y.
Tạ Vũ Xuyên nghiêng người, rút điện thoại từ tay anh. Bạch Du còn chưa kịp phản ứng, theo phản xạ ngồi thẳng dậy, giống như một con cá bị câu lên, tay cũng vươn theo để lấy lại điện thoại.
Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie, là cái áo mà lần đầu gặp Tạ Vũ Xuyên ngoài cửa tiệm của Diệp Ti Thừa khi đang sửa sang cửa hàng. Tạ Vũ Xuyên vẫn còn nhớ rõ chiếc áo này.
Vì hoodie khá rộng, mỗi lần cúi đầu nghịch điện thoại thì tay áo lại phủ kín cả bàn tay. Kéo lên thì lại tụt xuống, cuối cùng anh mặc kệ luôn.
Lúc này vì vươn tay nên tay áo rộng tuột xuống, để lộ một đoạn cổ tay trắng trẻo.
Trong đầu Tạ Vũ Xuyên chợt hiện lên hình ảnh lần đầu Bạch Du đứng trước cửa tiệm vẫy tay với mình. Khóe miệng cậu khẽ cong lên.
Cậu đưa tay nhét điện thoại vào khe giữa ghế sofa, rồi nắm lấy cổ tay Bạch Du, nhẹ nhàng đút tay anh vào lại trong tay áo.
Bạch Du vì nhột nên giật người né tránh, nhưng lại không tránh được, ngược lại còn bị Tạ Vũ Xuyên giữ chặt hơn.
“Không phải hôm nay mình còn phải về nhà bà ngoại ăn cơm sao?” Vì tối qua uống chút rượu, Bạch Du không nhớ nổi mình ngủ lúc mấy giờ, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tạ Vũ Xuyên, hối thúc: “Chúng ta mau thu dọn đi, đừng để muộn.”
“Bà và mẹ anh đi ngoại ô ngắm hoa rồi, tối mới về cơ.”
Nói xong, Tạ Vũ Xuyên rút tay khỏi tay áo Bạch Du, chưa kịp để anh thở phào thì đã ghé sát lại nói: “Giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Nói xong liền tóm lấy cổ chân Bạch Du, bế bổng anh lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Xét thấy buổi tối còn phải ra ngoài, Tạ Vũ Xuyên cũng không dám giày vò Bạch Du quá mức, nhưng vẫn ôm lấy anh không rời, nhất quyết không để đôi chân anh chạm đất, còn được đà lấn tới, nói: “Thể lực gì mà yếu thế này, xem ra em phải đưa anh đi rèn luyện cho đàng hoàng rồi.”
Bạch Du sợ Tạ Vũ Xuyên cố tình dọa mình, không dám phản bác, còn phải vòng chặt hai tay ôm lấy cổ cậu. Động tác xa lạ này mang lại cảm giác k*ch th*ch khiến anh không kìm được mà khe khẽ rên lên. Tạ Vũ Xuyên nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Bạch Du đang tựa vào vai mình. Mồ hôi theo thái dương chảy vào miệng, Bạch Du thấy ghê ghê liền lè lưỡi ra, nhưng lại đúng lúc bị cậu bắt lấy.
**
Vì dịp lễ đường cao tốc không thu phí, nên rất nhiều người chọn tự lái xe đi chơi.
Tạ Vũ Xuyên lo đường bị tắc, nên đã hẹn khởi hành trước sáu giờ sáng.
Mọi người hẹn gặp nhau ở lối vào đường cao tốc, hai người đi chung một xe, như vậy không chỉ tiết kiệm xăng, mà lúc đến trạm nghỉ còn có thể thay phiên nhau lái.
Bạch Du sau hai ngày vất vả liên tiếp, lại phải dậy sớm, vừa lên xe đã mơ mơ màng màng ngủ. Thậm chí còn chưa kịp ăn chiếc bánh mì nhỏ mà Tạ Vũ Xuyên chuẩn bị cho, anh đã ngủ thiếp đi.
Dù tháng sau đã lập hạ, nhưng thực ra thành phố D chỉ vừa mới dừng hệ thống sưởi hôm nay, sáng sớm và buổi tối vẫn hơi lạnh. Vì vậy, Tạ Vũ Xuyên dừng lại một chút ở lối vào cao tốc, cởi áo khoác đang mặc đắp lên người Bạch Du.
Vì xuất phát sớm nên dọc đường xe cũng không nhiều, đến trạm nghỉ thậm chí còn sớm hơn dự kiến hơn mười phút.
Bạch Du ngủ rất say trong xe đang chạy, nhưng khi xe dừng lại thì có vẻ lại sắp tỉnh.
Anh hơi nhíu mày, dụi dụi mắt, còn chưa kịp mở ra thì đã nghe giọng Tạ Vũ Xuyên khẽ vang lên bên tai: “Muốn đi vệ sinh không?”
“Đến nơi rồi à?” Bạch Du vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa xác định rõ mình đang ở đâu, cố ngồi thẳng dậy một chút mới nhìn rõ khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tạ Vũ Xuyên giúp anh lau mồ hôi trên trán, giải thích: “Chưa đâu, chắc khoảng một tiếng nữa là tới.”
Bạch Du uống ngụm nước cho tỉnh táo, rồi hỏi: “Lát nữa để anh lái nhé? Em nghỉ một chút đi.”
Gần đây kỹ năng lái xe của Bạch Du tiến bộ rõ rệt, đúng lúc anh cũng muốn thử cảm giác lái trên đường cao tốc.
“Anh chưa nghỉ đủ đâu, cứ để em lái.” Tạ Vũ Xuyên giơ chiếc bánh mì nhỏ lên hỏi Bạch Du có muốn ăn không. Bạch Du lắc đầu, thế là cậu tiếp tục nói “Quãng đường còn lại cũng không mệt đến mức đó.”
Bị từ chối, Bạch Du cũng không ép nữa. Anh xuống xe, vươn vai một cái, khóe mắt liếc thấy một chiếc xe đậu cách đó không xa, bên cạnh thấp thoáng có bóng dáng quen thuộc.
“Xuyên nhi, Tiểu Bạch!” Lang Dịch thò đầu ra từ cốp sau của chiếc xe kia, gọi hai người vừa xuống xe.
Bạch Du đi tới gần, phát hiện người đứng bên cạnh xe quả nhiên là Dư Niên.
“Lâu rồi không gặp!” Bạch Du niềm nở chào hỏi Dư Niên.
Vì lần trước rời đi không lời từ biệt, trong lòng Dư Niên vẫn có chút áy náy. Cậu hiếm hoi nở nụ cười, lúc ánh mắt chạm phải Lang Dịch thì lại lảng tránh một cách không tự nhiên.
Tạ Vũ Xuyên vẫn đứng cạnh Bạch Du không nói gì, nhưng cậu cũng cảm nhận được bầu không khí giữa Lang Dịch và Dư Niên có gì đó không ổn.
Mọi người chỉ trò chuyện vài câu rồi ai nấy lại lên xe tiếp tục lên đường.
Lái thêm khoảng một tiếng nữa thì rời khỏi cao tốc, xe chạy trên một con đường nhỏ nhưng khá rộng, xe cộ thưa thớt, hai bên đường là những dãy nhà mái thấp với mặt tiền giản dị.
Thành phố Y có quy hoạch đô thị giống như một huyện cấp thị, vì có suối nước nóng nên khá nổi tiếng trong khu vực lân cận.
Lần này Tạ Vũ Xuyên và mọi người đặt chỗ ở một nhà vườn kiểu nông trại. So với các suối nước nóng kiểu khách sạn thương mại, kiểu này mang đậm phong cách địa phương hơn, cũng thích hợp cho nhóm đông người đi nghỉ.
Ra khỏi khu phố thương mại, con đường dần thu hẹp lại, cuối cùng chỉ còn lại một con đường đất có thể đi hai chiều, khá gập ghềnh. Bạch Du bị lắc lư nghiêng ngả, vừa cười vừa hỏi Tạ Vũ Xuyên: “Chỗ này thật sự là đi tắm suối nước nóng hả?”
“Tìm chỗ bán anh luôn,” Tạ Vũ Xuyên tranh thủ liếc sang Bạch Du, từ gương chiếu hậu nhìn thấy xe của nhóm bạn vẫn theo sát phía sau, rồi hỏi “Có sợ không?”
Bạch Du lắc đầu, ôm lấy áo khoác của Tạ Vũ Xuyên rồi vươn vai: “Không sợ, em chẳng nỡ đâu.”
Cuối cùng xe dừng trước một căn nhà tứ hợp viện độc lập.
Nói là nhà vườn nông gia, nhưng nhìn từ cổng và tường bao thì chẳng khác nào biệt thự. Vào bên trong mới thấy không gian rộng rãi, có nhiều điều bất ngờ.
Mặt sân được lát bằng gạch chống trượt, đường ván gỗ dẫn thẳng đến nhà chính chia khuôn viên làm hai. Một bên là khu tắm suối ngoài trời và khu nghỉ, bên kia là tiểu cảnh nhân tạo được bố trí tỉ mỉ.
Bạch Du chưa từng tắm suối nước nóng, đến cả lần đầu tiên đi tắm công cộng cũng là do Tạ Vũ Xuyên dẫn đi. Anh hoàn toàn không hình dung được suối nước nóng sẽ như thế nào, nên khi vừa bước vào sân, amh liền sững người, vô cùng kinh ngạc.
Ba gian phòng trong khuôn viên bao gồm cả bồn tắm trong nhà, nhà bếp và nhà vệ sinh. Điều bất ngờ nhất là trong mỗi phòng đều có hai khu, một là phòng ngoài trải chiếu tatami kiểu Nhật, một là phòng trong có giường sưởi bằng đất.
Chiếu tatami thì phổ biến, nhưng giường sưởi thì rất hiếm. Với một người gốc miền Nam như Bạch Du thì khỏi phải nói, ngay cả Tạ Vũ Xuyên sinh ra và lớn lên ở thành phố phía Bắc cũng chưa từng ngủ giường sưởi.
Chính điểm đặc biệt này đã khiến họ quyết định chọn nơi này.
Bạch Du vừa ngó đông ngó tây vừa sờ sờ khắp nơi, rồi nói với Tạ Vũ Xuyên rằng tối nay mình muốn ngủ trên giường sưởi.
Diệp Ti Thừa từng ngủ giường sưởi một lần, nhớ lại trải nghiệm nửa đêm nóng mông, nửa đêm lạnh mặt, cậu khoát tay từ chối: “Tôi ngủ giường.”
Người ở cùng phòng với cậu là Yến Tuy vỗ tay cái đét: “Vậy vừa hay, tôi ngủ giường sưởi.”
Lang Dịch đứng bên cạnh Dư Niên vẫn im lặng từ nãy đến giờ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn ngủ giường hay giường sưởi?”
“Gì cũng được,” Dư Niên lúng túng xoa xoa tay, cũng đáp nhỏ “Cái nào cũng được.”
Sau khi phân phòng xong, mọi người mới phát hiện bọn họ mới chỉ vào khu nhà chính, hai dãy nhà phía Đông và Tây vẫn chưa kịp xem. Trước khi rời khỏi đó, họ chơi oẳn tù tì để quyết định ai được ở khu nhà chính. Kết quả là Yến Tuy và Diệp Ti Thừa thắng.
Hai người vui vẻ vứt hành lý lên giường sưởi, rồi chạy theo bốn người còn lại đã bước ra khỏi cửa.
Ba gian nhà có khác biệt đôi chút về bố cục và cách bày trí, nhưng các trang thiết bị thì gần như giống hệt nhau.
Vì đây là lần đầu tiên Bạch Du tắm suối nước nóng nên mọi người thống nhất để anh ở gian nhà phía Đông, gần khu suối nước nóng ngoài trời nhất.
Đợi khi người ở hai nhà còn lại đều ra ngoài hết, Bạch Du cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Anh cởi giày, leo lên giường sưởi và bắt đầu lăn qua lăn lại không chút hình tượng.
Tạ Vũ Xuyên vừa đặt hành lý vào phòng trong, vén rèm bước ra thì thấy ngay cảnh Bạch Du đang quậy phá trên giường sưởi.
Cậu bước đến gần gãi nhẹ vào gan bàn chân Bạch Du khiến anh bật cười, buộc phải dừng lại.
“Không thấy đau người à?” Tạ Vũ Xuyên kéo tay anh dậy “Nghe thôi em cũng thấy ê người rồi.”
Ban ngày thì giường sưởi chưa được trải chăn đệm, nên bề mặt khá cứng.
“Thảo nào,” Bạch Du xoa trán đang hơi ê ê, cười nói “May mà đầu anh cứng.”
Dù là giường sưởi ở homestay, nhưng tất nhiên không thể hoàn toàn giống hệt kiểu hỏa kháng truyền thống. Ở đây dùng hệ thống sưởi nước, tương tự như sàn sưởi trong nhà hiện đại.
Dù không cần đốt than, nhưng để tạo cảm giác chân thực, giường vẫn được xây khá cao, cao đến mức khi Bạch Du ngồi ở mép giường, chân vẫn còn cách mặt đất một đoạn nhỏ.
Tạ Vũ Xuyên cúi người nhặt giày của Bạch Du lên. Vừa nhìn động tác đó, Bạch Du đã đoán được cậu định làm gì, đang chuẩn bị né thì bị Tạ Vũ Xuyên tóm lấy cổ chân. Sau đó cậu dịu dàng nói: “Mang giày vào, em dẫn anh đi chơi chợ phiên.”
Hết chương 66