
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 59
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy ào ào, Bạch Du nghĩ đến những ngón tay sưng tấy vì cóng trong trận tuyết lớn, cả những tâm sự lần đầu tiên mình nói với Tạ Vũ Xuyên trong phòng xông hơi.
Nghĩ mãi rồi anh lại bắt đầu thấy buồn ngủ, có lẽ do buổi trưa ăn quá nhiều nên đầu óc có chút mơ màng.
Nhưng khi nằm trên sofa, Bạch Du lại không tài nào ngủ được, tay cầm điện thoại cũng không muốn động đậy, cho đến khi tiếng nước ngừng lại và Tạ Vũ Xuyên mở cửa bước ra.
Tạ Vũ Xuyên vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi nãy, nửa thân trên để trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài. Bạch Du không nhìn lấy một cái, đầu óc trống rỗng, cứ nằm yên đó.
Đúng lúc ấy, Tạ Vũ Xuyên đi đến giật lấy điện thoại của anh, rồi chưa để Bạch Du kịp phản ứng đã túm lấy cổ chân anh, vác người lên vai.
Bạch Du giãy dụa trên lưng Tạ Vũ Xuyên, bị cậu vỗ nhẹ một cái vào mông: “Đừng nhúc nhích, coi chừng ngã xuống.”
Bạch Du bị cậu dọa, để mặc Tạ Vũ Xuyên vác mình vào phòng rồi ném thẳng lên giữa giường.
“Em làm gì!” Bạch Du vừa lo lắng vừa xấu hổ, hai tay chống giường định ngồi dậy.
Tạ Vũ Xuyên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Du một cái, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy eo anh. Hơi thở nóng rực phả vào tai Bạch Du, bầu không khí bỗng chốc trở nên mập mờ khó lường.
Ngay khi Bạch Du còn đang suy nghĩ lung tung, một vật thể màu trắng bất ngờ rơi xuống từ trên đầu anh. Bạch Du cúi đầu nhìn, phát hiện đó là chiếc chăn từng thấy ngoài ban công lúc bước vào nhà. Không biết Tạ Vũ Xuyên đã mang vào từ lúc nào.
“Không phải anh buồn ngủ sao?” Giọng Tạ Vũ Xuyên từ phía sau lười biếng vang lên, “Chăn này em mới phơi xong đấy, thử xem đi, ấm lắm.”
Bạch Du còn đang ngơ ngác vì tưởng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Không biết là do vòng tay của Tạ Vũ Xuyên quá ấm áp, hay là chiếc chăn mới phơi kia thực sự có ma lực, mà Bạch Du cứ thế nằm một lát rồi thật sự thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là muôn vàn ánh đèn sáng rực của thành phố.
Bạch Du ngơ ngác quan sát căn phòng xa lạ này, hồi lâu mới nhận ra đây là nhà của Tạ Vũ Xuyên.
Anh muốn tìm điện thoại để xem giờ, có vẻ khi nãy bị Tạ Vũ Xuyên giật lấy rồi tiện tay ném lại trên sofa.
Khi Bạch Du đang chuẩn bị chuồn khỏi vòng tay của Tạ Vũ Xuyên thì cánh tay vẫn đặt trên eo anh bỗng nhúc nhích, rồi chậm rãi trượt xuống bụng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Vẫn còn no à?”
Giọng nói của Tạ Vũ Xuyên lúc này khàn khàn, lười biếng, rõ ràng là mới vừa tỉnh ngủ.
“Làm em tỉnh à?” Bạch Du có chút áy náy, nắm lấy tay đang đặt trên bụng mình, nói: “Anh muốn xem mấy giờ rồi.”
“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên khẽ ừ một tiếng qua mũi, với tay lên tủ đầu giường lấy một chiếc điện thoại, cảm nhận cảm xúc trên tay rồi đưa cho Bạch Du.
Bạch Du vừa nhìn thì nhận ra đúng là điện thoại của mình, nhưng khi thấy thời gian thì thật sự khiến anh ngạc nhiên.
“Mấy giờ rồi?” Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng cắn lên phần gáy trắng mịn của Bạch Du từ phía sau.
Bạch Du tránh mấy lần mà không tránh được, đành xoay người lại trong vòng tay Tạ Vũ Xuyên, rồi giơ tay che mặt cậu lại.
“Bảy giờ rưỡi rồi,” Bạch Du vừa cười vừa nói, “Hai đứa mình ngủ hơn ba tiếng rồi đấy.”
Tạ Vũ Xuyên nhắm mắt lại l**m nhẹ lòng bàn tay Bạch Du, đến khi cảm giác nóng trên mặt biến mất thì mới khẽ cười nói: “Nên dậy rồi.”
Vào ngày như thế này, gọi đồ ăn bên ngoài chắc chắn là không thể. May mà trong nhà Tạ Vũ Xuyên vẫn còn ít đồ ăn.
Bạch Du không hề biết Tạ Vũ Xuyên biết nấu ăn, điều đó khiến anh khá bất ngờ. Anh kéo một cái ghế lại gần, ngồi không quá xa, vừa có thể quan sát động tác của cậu, lại không đến mức làm vướng chân tay.
“Nhìn cái gì?” Tạ Vũ Xuyên đang vo gạo trong nồi, thấy ánh mắt lấp lánh của Bạch Du thì không nhịn được khẽ búng anh một cái.
Tuy cách một đoạn, nhưng giọt nước trên ngón tay cậu lại rơi trúng ngay chóp mũi Bạch Du.
“Nhìn em.” Bạch Du d*ng ch*n lên ghế, nghiêng đầu tựa vào cánh tay đặt lên lưng ghế. Anh dùng tay áo lau nước trên mặt, vừa mềm mại vừa cười khúc khích.
Tạ Vũ Xuyên không đáp lại, cúi đầu tiếp tục khuấy gạo trong nước, khẽ bật cười rồi nói: “Em có gì đáng để nhìn đâu.”
Nghe vậy, Bạch Du đứng dậy, kéo cái ghế lạch cạch tiến lên vài bước rồi ngồi xuống lại, nghiêm túc nhìn Tạ Vũ Xuyên và nói: “Rất đáng nhìn.”
Sợ Tạ Vũ Xuyên không tin, Bạch Du còn cố nghiêng người tới trước, ghé đầu lại gần tay cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Thật đấy.”
Tạ Vũ Xuyên bị vẻ nghiêm túc của anh làm cho ngại ngùng, mở vòi nước lên giả vờ vo gạo. Tiếng nước ào ào vang lên che giấu tiếng cười nhỏ của cậu. Cậu không quay đầu lại nhưng nói: “Tránh xa một chút, kẻo bắn nước lên mặt đấy.”
Bạch Du ngoan ngoãn quay lại chỗ cũ. Tạ Vũ Xuyên cắm điện nồi cơm, rồi lấy ra một cây cải thảo trong tủ lạnh.
“Ồ, nhà ông chủ Tạ đúng là cái gì cũng có hả!” Tạ Vũ Xuyên vừa làm gì, Bạch Du lại như bình luận viên phía sau, buông một câu nhận xét.
Tạ Vũ Xuyên không chịu nổi nữa, quay lại nói: “Anh đi xem TV đi.”
Bạch Du lắc đầu, “Xem TV sao bằng xem em được.”
Tạ Vũ Xuyên không đáp nữa. Cậu thái cải thảo thành từng lát mỏng, xào sơ cho mềm rồi đổ nước vào nấu cùng.
Đậy nắp nồi xong, Tạ Vũ Xuyên rút một tờ giấy, quay người lại. Khóe mắt không giấu nổi nụ cười. Vừa lau tay, cậu vừa chầm chậm bước về phía Bạch Du như một tên lưu manh sắp cướp đoạt thứ gì đó. Khi Bạch Du nhận ra nguy hiểm và định bỏ chạy, Tạ Vũ Xuyên đã tiện tay ném giấy vào thùng rác, rồi lại đè anh ngồi xuống ghế.
“Đẹp lắm hả?” Khi Tạ Vũ Xuyên hỏi câu này, như thể đang nghiến răng, chỉ cần Bạch Du trả lời sai một câu là sẽ bị cậu ăn tươi nuốt sống.
Bạch Du nuốt nước bọt, khó khăn gật đầu: “Đẹp thật mà.”
Tạ Vũ Xuyên bị anh chọc cho bật cười. Từ sau khi Bạch Du đột nhiên tỏ tình với cậu vào buổi chiều, anh như bật chế độ khen ngợi liên tục, bất kể cậu nói gì cũng có thể tìm được lý do để khen.
Tạ Vũ Xuyên chống hai tay lên lưng ghế, Bạch Du bị kẹt trong vòng vây của cậu, càng lúc càng rút người lại nhỏ hơn. Bạch Du đang nghĩ nên nói gì đó để Tạ Vũ Xuyên đừng đáng sợ như vậy nữa, thì người kia bất ngờ nghiêng người sát lại, dừng lại khi chỉ còn cách môi anh đúng một lớp giấy mỏng.
“Miệng ngọt thế, là vì ăn dâu tây à?”
Chữ cuối cùng gần như được thốt ra ngay trên môi Bạch Du, nhưng chẳng nếm được chút vị dâu nào. Tạ Vũ Xuyên không tin, định nếm thêm lần nữa, nhưng nồi trên bếp cứ sôi ùng ục khiến cậu đành phải dừng lại.
Bạch Du tranh thủ lúc Tạ Vũ Xuyên quay lại mở nắp nồi thì lập tức nhảy xuống khỏi ghế, định chạy trốn. Nhưng nghĩ nghĩ gì đó, anh lại quyết định mang luôn cả chiếc ghế đi theo.
Cuối cùng được dọn lên bàn là hai bát cơm nóng hổi thơm phức, cùng món cải thảo hầm viên chiên. Bạch Du định ăn thêm một miếng cá hun khói, nhưng bị Tạ Vũ Xuyên từ chối với lý do buổi tối ăn nhiều khó tiêu.
Bữa cơm vừa vặn kết thúc lúc tám giờ, Tạ Vũ Xuyên bật TV, chuyển về đúng kênh hôm qua đã phát cho Bạch Du xem.
“Gala Tết của đài địa phương,” Tạ Vũ Xuyên gắp viên thịt viên hầm cải vào bát Bạch Du, “Hồi nhỏ cứ đến đêm trước Giao thừa là em lại xem với ông bà ngoại ở nhà.”
“Hồi đó giải trí đơn giản, mà cách tìm thấy niềm vui cũng đơn giản.”
“Nếu anh không về nữa thì tối nay chính là đêm đoàn viên của hai đứa mình.” Tạ Vũ Xuyên nhìn Bạch Du bằng vẻ mặt nghiêm túc, “Chúc Bạch Du mọi việc hanh thông, vạn sự như ý.”
Ánh mắt Bạch Du dừng lại trên chiếc ly mà Tạ Vũ Xuyên nâng lên, trong đó là nước soda có gas lấp lánh bọt khí. Cậu nói uống rượu gây đầy bụng, khó tiêu, nên tối nay lấy nước thay rượu.
Bạch Du muốn nói, thật ra anh đã sớm vạn sự như ý rồi. Là từ khi nào nhỉ? Có lẽ là từ ngày cậu vượt hàng nghìn cây số chỉ để mang cho anh túi kẹo mạch nha, hoặc là sớm hơn một chút, từ khi trúng ngay bao lì xì hai trăm ngẫu nhiên kia, từ đôi găng tay liền ngón ôm lấy bàn tay cóng lạnh của anh, hay từ lúc khai trương, trước cửa tiệm là giỏ lúa mạch vàng rì rào trong gió.
Không thể là sớm hơn được nữa, chắc không phải từ miếng bánh xoài đó, lại càng không phải từ khi cậu hạ kính xe để anh lên xe thoải mái hơn.
Bạch Du không biết rốt cuộc giữa mình và Tạ Vũ Xuyên ai là người rung động trước, nhưng anh biết rằng, từ ngày gặp Tạ Vũ Xuyên, mỗi ngày trôi qua với anh đều là hanh thông, thuận lợi.
Những vết rạn tưởng như không thể vượt qua trong lòng anh, nhờ sự hiện diện của Tạ Vũ Xuyên mà trở nên nhỏ bé chẳng đáng kể.
Khóe mắt Bạch Du lướt qua khe hở của rèm cửa chưa kéo kỹ, ánh nhìn chạm phải một góc đêm ngoài trời. Trong bầu trời đen như mực ấy, có vài vì sao lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Anh muốn nói, thật ra ba đã sai rồi, anh không phải là ngôi sao treo lơ lửng trên ngọn cây, mà là mặt trăng, nhờ phản chiếu ánh sáng từ Tạ Vũ Xuyên, mặt trời của anh mà một lần nữa tỏa sáng.
Hết chương 59