
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 50
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Cận kề năm mới, chính quyền thành phố đã treo đèn lồng đỏ rực rỡ trên khắp các cột đèn bên đường, không khí Tết ngập tràn, rực rỡ vui tươi.
Hai bên phố Bắc Lý, các cửa tiệm lần lượt đóng cửa nghỉ Tết từ mấy ngày trước, chỉ có mình Bạch Du vẫn kiên trì mở đến tận ngày 28 tháng Chạp.
Những ngày này, Tạ Vũ Xuyên cũng bận bịu chuẩn bị quà Tết cho nhà bà ngoại, tiện thể còn kiêm luôn việc làm trợ lý cho ba mình, giúp ông chuẩn bị quà biếu cho các đối tác, vì vậy cũng không thường xuyên ghé qua.
Tiết Vi Vi đã về quê từ sớm, một mình Bạch Du không xoay sở nổi nên chỉ tranh thủ dậy sớm đến tiệm nướng vài mẻ bánh mì gối.
Sau khi đẩy bánh mì gối vào lò, Bạch Du chợt nảy ra ý muốn nướng thêm vài chiếc bánh sừng bò.
Để giết thời gian, anh quyết định không dùng máy trộn bột mà hoàn toàn nhồi bằng tay.
Do là ý nghĩ bộc phát nên trong tiệm không chuẩn bị sẵn loại bột chuyên dùng cho bánh sửng bò, nhưng điều đó chẳng thể làm khó được thầy Bạch chuyên nghiệp, chỉ cần trộn bột mì theo đúng tỉ lệ là được.
Chuẩn bị xong nguyên liệu, Bạch Du lấy từ kệ ra một cây cán bột loại lớn, vốn được dùng như vật trang trí từ ngày mở tiệm đến nay, cuối cùng hôm nay cũng có dịp phát huy tác dụng.
Bạch Du rửa sạch tay, đổ bột mì, sữa bột, đường vào tô lớn, trộn đều, rồi đổ hỗn hợp trứng và nước lạnh vào, bắt đầu nhào bột.
Từ sau khi mở tiệm, vì nhu cầu sản xuất lớn mỗi ngày, Bạch Du dần trở nên phụ thuộc vào máy nhồi bột. Lúc này quay lại làm thủ công khiến anh bỗng nhớ lại thời đi học và những buổi thực hành ở trường.
Quá trình nhào bột rất đơn điệu nhưng cũng mang lại cảm giác thư giãn. Khối bột trong tay anh dần thay đổi hình dạng, từ hỗn hợp rời rạc trở thành một khối liền mạch, bề mặt từ thô ráp chuyển thành mịn màng.
Nhưng đó mới chỉ là bước khởi đầu, các bước tiếp theo mới là then chốt quyết định sự thành công của bánh sừng bò.
Cán bơ bằng tay rất đòi hỏi kỹ thuật, cán bột mỏng, bọc bơ đã làm mềm vào giữa, sau đó gấp lại rồi cán tiếp. Mỗi lần gấp xong đều phải để vào tủ lạnh một lúc trước khi thực hiện lần kế tiếp.
Đây chính là lý do vì sao trước nay Bạch Du không thích làm bánh sừng bò.
May là bước này chỉ cần lặp lại ba lần, cũng tiêu tốn gần hai tiếng đồng hồ.
Sau khi lên men trong lò nướng, khối bột đã nở ra rất nhiều. Nhẹ nhàng lắc khay, lớp vỏ ngoài của khối bột cũng rung rinh theo, vết cắt bên hông xuất hiện từng lớp từng lớp rõ rệt.
Nhìn đến đây, Bạch Du không kìm được khẽ mím môi cười, anh gần như có thể tưởng tượng được hương vị mềm xốp của mẻ bánh sau khi nướng xong.
Bạch Du dùng cọ quét trứng lên bề mặt bánh xừng bò, rồi nhanh chóng đưa khay vào lò nướng đã được làm nóng từ trước.
Mẻ bánh mì gối để nguội một bên cũng đã có thể đóng gói, anh chia một nửa để cắt lát, phần còn lại để nguyên ổ rồi cho vào túi.
Làm xong hết mọi việc thì đã gần 10 giờ, trong tiệm bắt đầu có vài vị khách lác đác ghé vào, tất cả đều bị mùi hương từ lò nướng hấp dẫn mà tìm đến.
Vì bánh sừng bò chứa rất nhiều bơ nên dù cửa tiệm có đóng kín thì hương thơm ngậy của sữa và bơ vẫn dễ dàng lan tỏa ra ngoài.
Bạch Du nướng phần rìa bánh đã cắt bỏ để làm bánh mẫu cho khách thử, rồi nghĩ đến việc trong tủ lạnh vẫn còn một ít nguyên liệu. Để tránh lãng phí, anh quyết định giữ lại 1/3 bánh sừng bò nguyên vị, phần còn lại thì cho nhân vào.
Mứt hạt dẻ cười màu xanh kết hợp với dâu tây cắt lát, phô mai lát dày đi cùng chanh sấy khô, bacon trộn với ngò tây và trứng cá ngừ xào. Hương vị cuối cùng là phần kem custard còn sót lại từ lần làm bánh su kem chảy. Không nhiều loại, nhưng màu sắc hài hòa đẹp mắt, mùi vị đủ cả ngọt lẫn mặn, nhìn vào đã khiến người ta muốn ăn ngay.
Bạch Du cầm điện thoại quay một đoạn video, đầu tiên gửi cho Tạ Vũ Xuyên, sau đó chuyển tiếp cho Tiết Vi Vi.
Có lẽ Tạ Vũ Xuyên đang bận nên vẫn chưa kịp xem tin nhắn, nhưng với cô nàng nghiện mạng như Tiết Vi Vi thì lại khác, gần như chỉ một giây sau khi Bạch Du gửi video, cô đã phản hồi ngay bằng một biểu cảm kinh ngạc. Xem xong video, cô lại liên tục gửi liền mấy cái biểu tượng ngón tay cái.
Bạch Du tưởng chuyện trò với Tiết Vi Vi đến đây là kết thúc, không ngờ mười phút sau, cô gửi cho anh một đường link từ một ứng dụng video ngắn. Anh tò mò mở lên, mới xem được vài giây đã không nhịn được cười phá lên.
Trong video, Tiết Vi Vi dùng chính mấy chiếc bánh sừng bò của Bạch Du làm chủ đề để bình luận. Điểm gây cười nằm ở đoạn lời thoại cô dùng, vừa mở miệng đã nghe ra một nỗi uất ức đầy hài hước.
“Cả nhà ơi, ai hiểu cho tui, đang nghỉ Tết ngon lành thì bị sếp đánh úp bằng một màn đòn sát thương trực diện thế này chứ.”
Đoạn video Bạch Du quay chỉ tầm 30 giây, nhưng qua tay Tiết Vi Vi, cô thêm hiệu ứng, nhạc nền và lời bình hài hước, biến nó thành một video quảng bá vô cùng hoàn hảo.
Kỹ năng làm truyền thông online của Tiết Vi Vi chẳng hề thua kém tay nghề làm bánh. Nếu không vì không đủ vốn mở tiệm, có lẽ cô đã không phải làm bánh tại nhà mãi đến giờ.
Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi gửi cho cô một bao lì xì 600 tệ, không nhiều, nhưng lấy may là chính.
Tiết Vi Vi chẳng hề khách sáo, nhận xong bao lì xì liền gửi liền mấy biểu cảm quỳ lạy cảm tạ, cuối cùng còn gửi một đoạn tin nhắn thoại gần một phút, toàn là những lời cảm ơn chân thành.
Bạch Du vừa cười vừa nghe, thì điện thoại chợt đổ chuông, là Tạ Vũ Xuyên gọi đến.
“Xong việc rồi à?” Bạch Du vừa nói chuyện với Tiết Vi Vi xong, giọng còn mang theo tiếng cười không giấu nổi.
Từ đầu dây bên kia, Tạ Vũ Xuyên cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ừm, vừa khiêng mấy thùng đồ, mệt muốn chết.”
Thực ra chỉ là vài hộp quà hải sản với ít rượu, so với mấy thanh tạ cậu nâng thường ngày thì chẳng đáng là bao.
Nhưng cậu chỉ muốn làm nũng một chút trước mặt Bạch Du mà thôi.
“Ừm, Xuyên Nhi của chúng ta vất vả rồi. Anh để dành cho em mấy cái bánh xừng bò ngon lắm đó, lát nữa có muốn qua ăn không?” Bạch Du nói mà không nhận ra trong giọng có bao nhiêu mong đợi, nhưng Tạ Vũ Xuyên thì nghe rõ từng chút một.
Tạ Vũ Xuyên hỏi anh: “Bên tiệm có đông khách không?”
“Không đông lắm,” Bạch Du gắp những chiếc bánh sừng bò chuẩn bị bán đặt lên khay, mỗi loại đều chừa lại một cái, “Chỉ nướng bánh mì thôi, không làm bánh kem.”
Đầu dây bên kia, hình như Tạ Vũ Xuyên đang nhìn đồng hồ, sau một lúc ngập ngừng mới hỏi: “Em đoán còn khoảng hai tiếng nữa là xong việc, anh đợi em được không?”
Bạch Du nghĩ, trong hai tiếng đó chắc chỗ bánh này cũng bán hết, không hết thì gói mang về, dù sao mai cũng đóng cửa rồi, giữ lại ăn sáng cũng tốt.
“Được mà.” Bạch Du vui vẻ đồng ý.
Cúp máy xong, anh tìm một cái hộp, cẩn thận đặt những chiếc croissant để dành cho Tạ Vũ Xuyên vào trong. Đang định buộc dây ruy băng thì cảm thấy có vẻ không hợp, nên lại tìm một chiếc túi nhựa trong suốt vừa vặn, lúc này mới hài lòng.
Mức độ được yêu thích của bánh sừng bò vượt xa tưởng tượng của Bạch Du. Một phần là nhờ tay nghề và sự sáng tạo của anh, phần quan trọng hơn là nhờ đoạn video mà Tiết Vi Vi đăng lên mạng.
Nhiều khách tìm đến là do xem được video đó, bánh sừng bò hết rồi thì tiện mua luôn bánh mì gối mang về. Trước khi đi còn hỏi thời gian mở lại sau Tết, nhờ Bạch Du nhất định làm thêm nhiều loại bánh sừng bò với vị mới.
Bạch Du mỉm cười tiễn những vị khách cuối cùng, rồi treo bảng “Dừng kinh doanh” lên cửa tiệm. Vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ Tạ Vũ Xuyên nói, anh tranh thủ dọn dẹp lại cửa hàng một lần nữa.
Sau khi Tạ Vũ Xuyên giao hết mấy phần quà thì phát hiện trong cốp xe còn sót lại một phần. Đang định hỏi tiếp theo đi đâu thì nghe ba Tạ Bạc Lâm, nói: “Cái này mua cho Tiểu Bạch, cũng coi như gửi cho ba mẹ người ta một chút lễ.”
Tạ Bạc Lâm không biết năm nay Bạch Du không về nhà ăn Tết, chỉ nghĩ con trai mình yêu đương với người ta, năm đầu tiên mà không mang theo gì thì không phải phép.
Tạ Vũ Xuyên nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành mặt dày cảm ơn ba, liền bị ông khoát tay đuổi đi không chút nể tình.
So với thời gian dự tính thì xong việc sớm hơn khá nhiều, đường sá cũng thông thoáng hơn buổi sáng. Khi lái xe đến phố Bắc Lý, Bạch Du vẫn còn đang bận rộn trong tiệm.
Xe đỗ ở ven đường, qua lớp kính, Tạ Vũ Xuyên có thể lờ mờ thấy bóng dáng Bạch Du đang bận rộn.
Mùa đông trời tối sớm, những cửa hàng lân cận đều đã đóng cửa. Cả con phố chỉ có ánh đèn lồng đỏ treo trên cột đèn chiếu thứ ánh sáng cam đỏ, cùng với ánh sáng vàng dịu dàng hắt ra từ ô cửa kính trong tiệm của Bạch Du.
Đúng lúc Tạ Vũ Xuyên nheo mắt muốn nhìn rõ hơn thì đèn trong tiệm vụt tắt.
Bạch Du xách hộp bánh sừng bò bước ra, chuông đồng trên cửa bị gió lạnh làm rung lên leng keng. Anh quay lưng về phía đường, cúi đầu lục tìm chìa khóa, lúc ngẩng đầu lên thì thấy qua lớp kính phản chiếu có một dáng người cao lớn đang từ xa tiến lại.
Bạch Du cầm chìa khóa, định quay lại hỏi có phải cậu đợi lâu rồi không.
Ai ngờ chưa kịp xoay người, bàn tay của Tạ Vũ Xuyên đã vươn tới trước, nhẹ nhàng đỡ lấy túi bánh trên tay anh, rồi tay kia nâng cằm anh lên, một nụ hôn lành lạnh khẽ đặt lên má, vài giây sau lại dịu dàng hôn thật nhẹ lên môi anh.
Hết chương 50