Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 48

Trước Tiếp

Chương 48

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Sau khi giúp Bạch Du đang mơ màng cởi áo khoác lông vũ, Tạ Vũ Xuyên liền nhét anh vào trong chăn, lúc định treo áo lên mới phát hiện cổ áo có chút ẩm ướt, sờ vào lớp lót bên trong thì còn ướt và lạnh hơn.

Giữa mùa đông mặc cái áo như thế đi ngoài trời lâu như vậy, muốn không bệnh cũng khó.

Lúc này Bạch Du đang cuộn tròn trong chiếc chăn trắng tinh, gò má đỏ bừng, môi vì mất nước mà khô nứt, nhìn vào khiến người ta không khỏi xót xa. Tạ Vũ Xuyên kìm nén lời trách mắng mãi vẫn không nói nên lời, đành nhẹ nhàng đắp lại chăn cho anh.

“Anh nằm nghỉ một lát nhé, em xuống lầu mua ít thuốc, sẽ quay lại ngay.” Tạ Vũ Xuyên áp mu bàn tay lên trán Bạch Du để đo nhiệt độ, rồi nhẹ giọng nói sát tai anh.

Bạch Du yếu ớt “ừm” một tiếng, sau đó lại rúc vào trong chăn.

Tạ Vũ Xuyên đi theo chỉ dẫn GPS, vòng qua mấy con phố rồi đến được một tiệm thuốc, mua nhiệt kế và thuốc hạ sốt xong thì vội vàng quay về khách sạn. Trên đường đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cậu lại ghé vào mua thêm một bình nước tinh khiết loại lớn.

Trước khi rời khỏi phòng, Tạ Vũ Xuyên đã kéo hết rèm cửa sổ lại, chỉ chừa lại một ngọn đèn gần cửa ra vào. Thế nên khi cậu trở về, trong căn phòng tối đen chỉ còn nhìn thấy được đường nét người đang ngủ say trên giường.

Tạ Vũ Xuyên đem ấm điện và cốc nước trên bàn vào nhà vệ sinh rửa sạch kỹ lưỡng, rồi đổ nước tinh khiết mới mua vào, cắm điện xong mới quay lại giường xem tình hình của Bạch Du.

Sau một hồi bận rộn, tay cậu cũng đã ấm lại. Cậu mở bao nhiệt kế ra, cẩn thận kẹp vào dưới nách của Bạch Du.

Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc da thịt gần gũi như vậy, khi vén áo của Bạch Du, đầu ngón tay cậu lướt qua xương quai xanh của anh, rồi đến ngực, sau đó mới lần tìm được cánh tay.

Nhưng Tạ Vũ Xuyên hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ mờ ám nào, chỉ muốn nhanh chóng hành động, tránh để Bạch Du bị cảm lạnh thêm.

Bạch Du vì khó chịu mà nửa tỉnh nửa mê, có thể cảm nhận được những cái chạm nhẹ của Tạ Vũ Xuyên, nhưng chỉ có thể yếu ớt phối hợp theo.

Khoảng hai, ba phút sau, Tạ Vũ Xuyên lấy nhiệt kế ra khỏi người Bạch Du, 38.7°C, cả cột thủy tinh cầm trong tay vẫn còn nóng rực, mang theo hơi nóng từ cơ thể của anh.

Đúng lúc đó nước cũng đã sôi. Tạ Vũ Xuyên rót một nửa nước tinh khiết vào cốc, rồi pha thêm chút nước nóng cho vừa đủ ấm dễ uống.

Cậu ngồi xuống mép giường, dịu dàng gọi tên Bạch Du, sau khi nghe được một tiếng đáp khẽ mới đưa tay đỡ anh ngồi dậy từ trong chăn.

“Uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp nhé.”

Cơ thể Bạch Du lúc này mềm nhũn như mì luộc, Tạ Vũ Xuyên vừa mới đỡ anh dậy thì anh đã ngã xuống vai cậu, hơi thở nóng hổi phả vào cần cổ Tạ Vũ Xuyên, mái tóc cũng rũ xuống che lấp mắt, trông mệt mỏi vô cùng.

“Tiểu Bạch, ngoan nào, uống thuốc xong là sẽ khỏe thôi.” Tạ Vũ Xuyên vừa nhẹ nhàng vỗ lưng anh, vừa dỗ dành.

Người bệnh lúc nào cũng bướng bỉnh hơn bình thường, nói gì cũng chỉ khẽ rên hừ hừ, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.

Tạ Vũ Xuyên cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi, lúc thì gọi anh là Tiểu Bạch Du, lúc lại dịu dàng gọi anh Bạch Du, khiến Bạch Du nghe xong bật ra một tiếng cười yếu ớt.

Tạ Vũ Xuyên biết anh đã tỉnh, liền đặt cốc nước trong tay xuống, vòng cả hai tay ôm lấy Bạch Du, dỗ dành như trẻ con, nhẹ nhàng đung đưa người anh qua lại: “Tiểu Tinh uống thuốc nhé.”

Vốn dĩ Bạch Du còn đang nhắm mắt giả vờ ngủ để né tránh, nhưng ngay khi nghe thấy cách gọi này thì cả người lập tức cứng đờ. Tạ Vũ Xuyên biết anh đã nghe thấy, liền đưa tay vuốt nhẹ tóc sau gáy của anh: “Tinh Tinh của em, mau khỏe lại nhé.”

Mắt Bạch Du hơi cay, nhưng do sốt cao khiến cơ thể mất nước nghiêm trọng, đến nước mắt cũng không chảy nổi. Anh khẽ chớp đôi mắt khô khốc, hồi tưởng lại đã bao lâu rồi mình không còn được nghe cái tên đó nữa.

Biệt danh của anh là Tinh Tinh.

Vì ba anh từng nói hạt cây du trông giống như ngôi sao, mà đứa con yêu quý của ông cũng phải tỏa sáng như ngôi sao vậy. Sau này khi anh lớn lên, mọi người cho rằng cái tên Tinh Tinh nghe như đang gọi một đứa trẻ con, nên mẹ đổi cách gọi thành Tiểu Tinh, còn ba thì chỉ gọi anh là Bạch Du.

Vậy mà bây giờ Tạ Vũ Xuyên lại gọi anh là Tinh Tinh.

Bạch Du chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ Xuyên, như muốn đọc ra điều gì đó từ nét mặt của cậu, mím môi lại có phần tủi thân: “Em đã đến nhà anh tìm anh.”

Anh khẳng định nói. Nếu không, Tạ Vũ Xuyên làm sao biết cái tên đó.

Tạ Vũ Xuyên không định giấu diếm, vì sớm muộn gì Bạch Du cũng sẽ biết: “Ừm, lúc đến dưới nhà anh đợi thì tình cờ gặp được.”

“Ba mẹ anh có làm khó em không?” Bạch Du cọ cọ mặt vào vai cậu, giọng buồn bã, “Bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được, khiến em tủi thân rồi.”

Tạ Vũ Xuyên cười nhẹ, tỏ vẻ không sao rồi an ủi: “Em chỉ gặp dì thôi, dì xuống tìm anh, em nghe thấy bà ấy gọi anh là ‘Tiểu Tinh’. Dì rất quan tâm đến anh.”

“Ừm” Bạch Du khàn giọng đáp, “Anh biết.”

Tạ Vũ Xuyên không nói cho Bạch Du nghe những gì mình đã trao đổi với Lý Đàn, nhưng anh cũng đoán được với tính cách của mẹ, hẳn là không mấy dễ chịu.

Một bên là mẹ ruột của mình, Bạch Du không thể thốt ra lời trách móc. Nhưng một bên lại là người mình thích, nghĩ đến việc Tạ Vũ Xuyên có thể đã bị làm khó, trong lòng anh không khỏi dâng lên một nỗi day dứt.

Lời xin lỗi không nói thành lời khiến anh cảm thấy có lỗi với Tạ Vũ Xuyên, nên theo bản năng liền rúc vào lòng Tạ Vũ Xuyên.

“Không sao mà, thật sự không sao đâu.”

Tạ Vũ Xuyên làm sao lại không hiểu Bạch Du đang nghĩ gì chứ. Anh nâng khuôn mặt ửng đỏ của cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình:

“Như vậy là đủ tốt rồi, thực sự đã rất tốt rồi.” Ánh mắt của Tạ Vũ Xuyên trong vắt như nước suối, khiến Bạch Du bất chợt nảy sinh ý muốn hôn cậu. Nhưng anh đang bị bệnh, không dám mạo hiểm như thế, liền quay mặt sang hướng khác, nhìn thấy cốc nước trên táp đầu giường: “Uống thuốc đi, nước sắp nguội rồi.”

Tạ Vũ Xuyên cầm lấy cốc nước, bóc vài viên thuốc đưa cho anh. Đợi đến khi Bạch Du uống hết thuốc và uống sạch nước, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười nhẹ.

Một cốc nước ấm trôi xuống bụng, toàn thân Bạch Du bắt đầu đổ mồ hôi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều. Nghĩ lại lúc nãy mình làm nũng như trẻ con, mặt anh bỗng nóng ran.

Thuốc không có lớp bọc đường, Tạ Vũ Xuyên sợ Bạch Du thấy đắng nên định đứng dậy rót thêm nước cho anh.

“Tiểu Bạch, khách sạn anh đặt đến ngày nào vậy?” Tạ Vũ Xuyên lo lắng nếu mai Bạch Du chưa hạ sốt, thì sẽ đặt thêm cho anh một đêm nữa.

“Tinh Tinh…” Bạch Du khẽ lẩm bẩm.

Tạ Vũ Xuyên không nghe rõ, vừa bưng cốc quay lại vừa hỏi: “Gì cơ?”

“Tinh Tinh.”

Lần này anh nói to hơn một chút, ôm chăn ngồi giữa giường, trông ngoan ngoãn như một đứa trẻ con.

Tạ Vũ Xuyên thật sự không chịu nổi dáng vẻ đáng yêu đó, bước vài bước đến gần, định cúi xuống hôn anh.

Bạch Du đâu chịu để cậu hôn, vội vàng né sang một bên, khiến nụ hôn của Tạ Vũ Xuyên rơi lên má.

“Không được hôn đâu, sẽ lây bệnh.” Bạch Du nhẹ nhàng giải thích, giọng mềm như bông.

Tạ Vũ Xuyên dùng ngón cái v**t v* đôi môi mềm mại của anh, giọng hơi vô lại: “Nhưng em muốn hôn anh thì phải làm sao, Tinh Tinh?”

“Lần sau…” Bạch Du ngượng đỏ bừng cả mặt, lí nhí hứa.

Cơ thể Tạ Vũ Xuyên khỏe mạnh, vốn không nghĩ mình sẽ bị lây bệnh. Nhưng Bạch Du lại lấy việc cậu từng bị cảm trước đó ra nói, khiến cậu không thể không ngoan ngoãn buông người ra.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, thuốc bắt đầu có tác dụng, Bạch Du cảm thấy buồn ngủ, ngồi càng lúc càng thấp, cuối cùng không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du  ngủ sâu rồi, cũng không nỡ đánh thức. Cậu vào phòng tắm, dùng nước ấm làm ướt khăn, rồi cẩn thận lau tay và lòng bàn chân cho Bạch Du để giúp anh hạ sốt.

Đêm hôm đó Bạch Du bắt đầu đổ mồ hôi, trong giấc ngủ anh đạp tung chăn ra. Tạ Vũ Xuyên nằm bên cạnh bị đánh thức, việc đầu tiên là đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, thấy đã hạ sốt.

Sau đó, cậu dùng khăn ấm lau người qua loa cho Bạch Du, đo lại nhiệt độ một lần nữa mới yên tâm nằm xuống nghỉ.

Có lẽ do thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, cộng thêm sự chăm sóc suốt đêm của Tạ Vũ Xuyên, sáng hôm sau Bạch Du đã hạ sốt. Khi anh tỉnh dậy, trong phòng vẫn tối om, chỉ có một tia sáng len qua khe rèm, cho thấy lúc này đã là ban ngày.

Bạch Du được bao bọc trong chiếc chăn ấm mềm mại, còn Tạ Vũ Xuyên nằm bên cạnh chỉ có một phần chăn che qua bụng và chân, nửa thân trên lộ ra ngoài, vẫn còn hơi lạnh. Cánh tay cậu ôm chặt lấy eo anh, như thể sợ anh bị lạnh.

Bạch Du nhẹ nhàng xoay người, sợ đánh thức người đang ngủ. Khi đã quay hẳn lại đối mặt với cậu, anh mới rón rén đặt một nụ hôn lên chiếc cằm lởm chởm râu của Tạ Vũ Xuyên.

Thật ra Tạ Vũ Xuyên đã tỉnh từ lúc Bạch Du trở mình, chỉ là cố tình không nhúc nhích, muốn xem thử người này định làm gì.

Cậu nhắm mắt, dùng cằm cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Bạch Du, cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể anh đã gần như bình thường.

“Chào buổi sáng, Tinh Tinh.” Giọng cậu vừa tỉnh ngủ nên có chút khàn khàn, lạnh mát mà gợi cảm.

Bạch Du bị cậu trêu cho bật cười khanh khách, vừa cười vừa dùng tay che mặt, nhưng lại bị cậu giữ chặt eo, không cho né tránh.

Hết chương 48

Trước Tiếp