Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 46

Trước Tiếp

Chương 47

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Khi tô mì được bưng lên vẫn còn bốc hơi nghi ngút, Bạch Du uống một ngụm canh, cuối cùng cũng khiến cơ thể ấm lên.

Lần đầu tiên Tạ Vũ Xuyên nhìn thấy bánh dầu chiên thì có chút ngạc nhiên. Thấy Bạch Du hứng thú giới thiệu, cậu thổi thổi hơi nóng, cẩn thận cắn một miếng.

Lớp ngoài được chiên vàng giòn, cắn vào để lộ phần nhân bên trong. Tạ Vũ Xuyên hơi không chắc chắn, hỏi: “Là củ cải à?”

Bạch Du gật đầu, cũng cắn một miếng to, nói mơ hồ: “Anh thích món này lắm, ăn từ nhỏ tới giờ, tiếc là thành phố D không có.”

Tạ Vũ Xuyên lại ăn thêm một miếng, cảm thấy hương vị có chút quen thuộc: “Vào dịp Tết bà ngoại em cũng hay chiên viên củ cải, vị cũng gần giống, chỉ là không giòn bằng.” Cậu bỏ miếng cuối cùng vào miệng, kết luận: “Đến lúc đó dẫn anh về ăn thử.”

Tạ Vũ Xuyên nói rất tự nhiên, Bạch Du cũng chỉ nghĩ là cậu nói đùa nên cười cợt nói: “Vậy lúc anh đến, em định giới thiệu anh với bà ngoại thế nào?”

“Người yêu của con chứ sao,” Tạ Vũ Xuyên rút một tờ giấy lau dầu trên tay, tiện tay đưa cho Bạch Du một tờ. Người đối diện chưa kịp phản ứng, cậu lại đưa tới trước mặt thêm hai lần.

Bạch Du ngơ ngác nhận lấy khăn giấy, nắm trong tay, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Người, người yêu?”

“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du cầm giấy nhưng không lau gì, đành rút thêm một tờ, lau nhẹ bên má còn dính dầu của anh, rồi hỏi: “Mấy người không gọi thế à?”

Bạch Du vội giật lấy tờ giấy trong tay Tạ Vũ Xuyên, cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới thấp giọng tiếp tục: “Không phải, không phải vấn đề cách gọi, mà là người nhà em biết anh?”

Tạ Vũ Xuyên không vội trả lời, bưng bát lên uống một ngụm canh, rồi ngạc nhiên nói: “Canh xương?”

“Ây da là canh gà, canh gà!” Bạch Du vừa gấp vừa hoảng, mông dán chặt ghế mà vẫn nghiêng người tới gần, đầu gần như dí sát vào tô của Tạ Vũ Xuyên, giục: “Xuyên Nhi, đừng uống nữa.”

Tạ Vũ Xuyên thích nghe Bạch Du gọi mình như vậy, nhất là lần này, nghe đặc biệt dễ chịu.

Có lẽ là do đã trở lại quê nhà, âm điệu quen thuộc xung quanh khiến lúc vội vàng buột miệng lại dùng giọng địa phương mềm mại, nhẹ nhàng khác với cách nói thường ngày. Người nói thì không để ý, nhưng người nghe lại cảm thấy trong lòng tê rần.

Tạ Vũ Xuyên gãi gãi sau đầu, muốn trấn tĩnh lại một chút, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt trắng trẻo non nớt của Bạch Du, trong đầu lại không kìm được vang lên tiếng “Xuyên Nhi” mềm như mèo kêu ban nãy.

Nghĩ bụng đợi lát nữa về rồi bắt anh ấy gọi thêm mấy tiếng nữa, giờ thì đừng chọc anh ấy quá.

“Ba mẹ em đều biết rồi, không thì anh nghĩ vì sao em lại có mặt ở đây?”

Tạ Vũ Xuyên ôm bát lớn ngồi chật chội trước chiếc bàn nhỏ, cười thoải mái mà có phần ngốc nghếch, hoàn toàn không có vẻ điềm đạm thường ngày, ngược lại càng giống với sự chân thật đúng tuổi hơn.

Bạch Du cúi đầu nhìn bát mì đã hơi trương lên, nhớ tới bao lì xì lớn mà Thẩm Yên cho mình, cùng với gói kẹo đường mạch nha vượt nghìn dặm vẫn nguyên vẹn, nhất thời mắt cay cay.

“Đừng khóc mà.” Tạ Vũ Xuyên từ phía đối diện đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc mềm oặt của Bạch Du, “Ăn no rồi anh mang cưng đi dạo.”

Bạch Du không nhịn được khịt mũi một cái, nhưng trong lòng vừa vui vừa lo, vội vàng húp thêm vài miếng mì rồi nói là ăn xong rồi.

Hai người đi tới cửa, con phố ẩm thực vẫn đông đúc náo nhiệt như lúc mới đến.

Vừa bước qua bậc cửa, bỗng nhiên Tạ Vũ Xuyên cảm thấy phía sau có người kéo vạt áo mình lại. Cậu vừa định kéo đối phương lại gần thì nghe thấy giọng nói vang lên: “Anh Vũ Xuyên, đừng để em lạc mất nhé.”

Bước chân của Tạ Vũ Xuyên khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Bạch Du, trong mắt vẫn còn nét không tin nổi. Cậu đang đứng bên ngoài bậc thềm, còn Bạch Du vẫn đứng trong ngưỡng cửa tiệm mì, hai người gần như ngang tầm mắt. Tạ Vũ Xuyên có thể thấy rõ đôi má đỏ ửng vì ngượng của Bạch Du, cùng đôi mắt long lanh hơi nước.

Vốn nghĩ tiếng “Xuyên Nhi” khi nãy đã đủ khiến mình choáng váng, vậy mà so với câu “Anh Vũ Xuyên” vừa rồi thì vẫn còn thua xa. Nếu không phải giữa ban ngày ban mặt, cậu thật sự muốn ôm chặt Bạch Du vào lòng, bảo anh dùng giọng địa phương vừa nãy gọi thêm lần nữa.

Tạ Vũ Xuyên đứng bất động một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể xoa mặt, quay đầu nhỏ giọng chửi thề một câu.

Hai người đột nhiên quên mất mình đang định làm gì, cứ đứng lặng yên ở đó mãi, cho đến khi phía sau có tiếng quát: “Này, hai người định đi vào hay đi ra đấy? Đừng đứng chắn cửa!”

“À, xin lỗi.” Tạ Vũ Xuyên kéo Bạch Du đứng sang một bên, nhường đường cho người phía sau. Người kia bước ra khỏi ngưỡng cửa rồi xuống bậc thềm, lúc đó mới nhận ra sự chênh lệch chiều cao giữa mình và chàng trai trẻ vừa lễ phép xin lỗi. Đi được mấy bước còn ngoái đầu nhìn lại mấy lần.

Tạ Vũ Xuyên chẳng hề tỏ ra lúng túng vì bị mắng, trái lại còn hơi phấn khích. Cậu kéo cổ tay Bạch Du len ra khỏi đám đông, cứ thấy quầy hàng nào đông người là lại muốn mua cho Bạch Du ăn. Bạch Du ngăn mãi mới được.

“Đừng mua nữa, ăn không nổi nữa rồi.”

Tạ Vũ Xuyên vẫn tiếp tục nhìn quanh: “Mua mang về tối ăn.”

Bạch Du không hiểu: “Để đến tối thì không ngon nữa đâu. Nếu em còn muốn ăn thì tối mình quay lại.”

Tạ Vũ Xuyên lắc đầu: “Tối em không muốn ra ngoài nữa.”

Bạch Du tưởng Tạ Vũ Xuyên ngồi máy bay cả buổi sáng nên mệt, liền thông cảm nói: “Vậy mình không ra ngoài nữa, gọi phục vụ phòng nhé.”

Tạ Vũ Xuyên thấy có lý, cũng không nấn ná ở đó lâu. Cậu sốt ruột muốn về, không đợi Bạch Du dẫn đi tàu điện mà tiện tay gọi luôn một chiếc taxi ven đường.

“Đi bộ tiêu cơm một chút rồi hãy về chẳng tốt hơn sao?” Bạch Du ngồi ở ghế sau, chọc chọc đầu gối Tạ Vũ Xuyên trong góc khuất mà tài xế không thấy.

“Không cần,” Tạ Vũ Xuyên hiếm khi làm nũng, “Em muốn về nhanh một chút.”

Bạch Du bị cậu chọc cười, vừa định mở miệng thì bị cơn hắt hơi bất ngờ cắt ngang.

“Sao thế?” Tạ Vũ Xuyên lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, bị chói nắng thôi.” Bạch Du nói xong liền dựa lưng vào ghế sau, “Anh muốn chợp mắt một chút, đến nơi gọi anh nhé?”

Không biết có phải do đêm qua ngủ không ngon không, từ lúc về khách sạn, Bạch Du đã thấy không khỏe lắm. Món bánh dầu chiên mà anh thèm đã lâu cũng chỉ ăn được một cái, đến khi ăn xong bát mì nóng mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Ánh nắng xuyên qua những cành cây khẳng khiu chiếu lên cửa kính xe, để lại những mảng sáng tối chập chờn. Dù nhắm mắt, Bạch Du cũng cảm nhận được sự thay đổi ánh sáng đó.

Giấc ngủ này anh ngủ chẳng yên ổn chút nào. Trong đầu cứ hiện lên đoạn đối thoại với mẹ trước khi rời nhà, rồi lại bất chợt nhớ ra món bánh tổ anh hứa sẽ đưa cho Tạ Vũ Xuyên vẫn chưa kịp ăn.

Trong mơ, anh đưa túi kẹo mạch nha tròn trịa cho Lý Đàn, muốn đổi lấy một miếng bánh tổ táo tàu mẹ làm. Dù chỉ là trong mơ, Lý Đàn vẫn không cho anh ăn được miếng bánh dẻo ngọt mềm ấy, thậm chí còn vì tức giận mà ném luôn túi kẹo quý giá kia đi.

“Mẹ ơi…” tiếng thì thầm đầy buồn bã của Bạch Du trong lúc mê man. Tạ Vũ Xuyên vẫn luôn ngồi cạnh anh, nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ đó thì lòng quặn lại, xót xa nắm lấy tay anh, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay Bạch Du nóng hơn nhiều so với khi ở trong tàu điện ngầm.

Tạ Vũ Xuyên nghiêng người về phía ghế trước, hạ giọng hỏi: “Bác tài, còn bao lâu nữa thì đến khách sạn ạ?”

Tài xế liếc anh qua gương chiếu hậu, rồi lại đưa mắt trở lại con đường phía trước: “Chừng mười phút nữa là tới.”

Tạ Vũ Xuyên cảm ơn một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra tìm hiệu thuốc gần khách sạn, thỉnh thoảng lại đưa tay lên trán Bạch Du để kiểm tra nhiệt độ.

Cảnh vật bên ngoài dần trở nên quen thuộc, Tạ Vũ Xuyên nhận ra đây là đoạn đường mình từng đi qua trước đó, đoán chắc cũng sắp đến nơi rồi. Cậu nhẹ nhàng đỡ đầu Bạch Du đang tựa lên vai mình, dịu dàng dụ dỗ: “Tiểu Bạch, dậy nào, mình đến rồi.”

Bạch Du vốn ngủ không sâu do gặp ác mộng, nghe vậy liền mơ màng mở mắt, nhìn quanh một hồi mới tỉnh táo lại: “Đến rồi à?”

“Sắp rồi, gắng gượng chút nữa, về khách sạn rồi ngủ tiếp nhé.” Tạ Vũ Xuyên nhẹ giọng nói.

Trước khi xuống xe, Tạ Vũ Xuyên giúp Bạch Du đội lại mũ áo lông vũ phía sau cổ.

Lúc này tinh thần của Bạch Du còn uể oải hơn cả khi ngồi trong xe, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên gương mặt Tạ Vũ Xuyên, tự trách nói: “Tất cả tại em, nếu không đưa anh ra ngoài thì đã không bị cảm.”

“Ưm~” một âm kéo dài với nhiều ngữ điệu từ Bạch Du, đại khái là phủ định “Không phải tại em đâu.”

Bạch Du đoán là lúc từ nhà ra ngoài đã bị gió lùa trúng.

Cố gắng bước qua sảnh lớn của khách sạn, đến khi cửa thang máy khép lại, Bạch Du mới hoàn toàn không gượng nổi nữa, đầu gục xuống vai Tạ Vũ Xuyên, đến hơi thở phả ra cũng nóng rực.

Tạ Vũ Xuyên đưa tay sờ trán anh, càng lúc càng nóng, lo lắng nói: “Tiểu Bạch Du, cố thêm chút nữa, sắp tới rồi.”

Bạch Du nhắm mắt lại, dụi đầu lên vai Tạ Vũ Xuyên hai cái rồi nói nhỏ: “Tiểu Bạch Du héo queo rồi.”

Tạ Vũ Xuyên biết cười thành tiếng trong hoàn cảnh này là không hợp lắm, nhưng hiếm khi được thấy Bạch Du làm nũng thế này, đúng là dễ thương thật.

Hết chương 47

Trước Tiếp