Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 42

Trước Tiếp

Chương 42

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

“Ba, con đang yêu.” Tạ Vũ Xuyên đi thẳng vào vấn đề.

Tạ Bạc Lâm nghe xong thì cũng không có phản ứng gì quá lớn, như thể đã sớm đoán được điều này.

“Xin lỗi ba,” Tạ Vũ Xuyên nhìn Tạ Bạc Lâm lúc này vừa đeo kính lên, giọng có phần khó khăn, “Người yêu của con, là con trai.”

Tạ Vũ Xuyên dùng từ “người yêu”, trước đây cậu thường nghe Tạ Bạc Lâm giới thiệu Thẩm Yên với người khác như vậy.

Tạ Bạc Lâm không ngờ Tạ Vũ Xuyên lại dùng cách gọi trang trọng đến thế, thoáng ngạc nhiên.

Gần đây, Thẩm Yên cứ như có ý như không nhắc đến chủ đề đồng tính với ông, lúc đầu Tạ Bạc Lâm cũng không để tâm lắm. Cho đến một ngày, Thẩm Yên đột nhiên nói rằng bà thấy hai chàng trai trẻ nắm tay nhau đi trên đường.

“Rất dũng cảm, nhưng cũng lo cho bọn họ.”

Tạ Bạc Lâm vẫn nhớ rõ giọng điệu của Thẩm Yên khi nói câu đó, mang theo sự lo lắng không giấu được, không giống như đang bàn chuyện của người dưng không liên quan.

Một chút nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong lòng ông từ lúc đó, chỉ là ông không ngờ Tạ Vũ Xuyên lại dám trực tiếp đến nói rõ mọi chuyện.

Nhìn Tạ Vũ Xuyên đang ngồi cứng đờ trên ghế, hai tay siết chặt vào nhau, trông có vẻ khá căng thẳng, Tạ Bạc Lâm thở dài một hơi.

Ông tự thấy mình không phải là người cha cổ hủ, tuy rằng trước mặt hai đứa con trai lúc nào cũng nghiêm khắc, ít khi thân thiết hay dịu dàng, nhưng cũng không đến mức khiến chúng sợ hãi.

Có thể là nhờ Thẩm Yên đã tiêm phòng tâm lý từ trước, hoặc cũng có thể do hiểu rõ con mình, Tạ Bạc Lâm chỉ sững người trong thoáng chốc khi nghe Tạ Vũ Xuyên nói người yêu là con trai, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Không cần xin lỗi ba,” Tạ Bạc Lâm tháo kính xuống, gấp lại rồi đặt lên bàn làm việc, “Tuy con là con trai ba, nhưng cũng là một người trưởng thành độc lập. Con có quyền yêu bất kỳ ai, đó là tự do của con.”

Tạ Vũ Xuyên thoáng sững sờ, không ngờ người ba mà cậu luôn nghĩ là bảo thủ lại có thể nói ra những lời như vậy.

Tạ Bạc Lâm biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười nói: “Lúc ba quen mẹ con, bà ấy vẫn còn là học sinh cấp ba, còn ba thì đã là sinh viên sắp tốt nghiệp. Ba phải chờ mẹ con trưởng thành và thi đậu đại học, khoảng thời gian đó kéo dài thêm hai năm nữa. Nên ba nghĩ mình có thể hiểu con. Lúc đầu có thể thấy tình cảm như vậy là điều đáng xấu hổ, muốn từ bỏ nhưng lại nhận ra nó còn khó chịu hơn cả nỗi nhục.”

Tạ Vũ Xuyên bỗng cảm thấy vành mắt mình nóng lên. Khi lần đầu tiên cậu nhận ra mình có phản ứng sinh lý với Bạch Du, cậu thấy bản thân thật ghê tởm, b**n th**. Bạch Du coi cậu là bạn, còn cậu thì lại nảy sinh thứ cảm xúc đó. Sự hoảng loạn chưa từng có và cảm giác tự ghê tởm khiến cậu mất ngủ, những điều này cậu chưa từng nói với ai.

Tạ Vũ Xuyên cúi đầu xấu hổ, lấy tay ôm mặt, không muốn để mình quá mất kiểm soát trước mặt Tạ Bạc Lâm.

“Người đó rất xinh đẹp cũng rất hiền lành, có rất nhiều điểm khiến ba yêu thích. Chỉ là ba lớn hơn mẹ con mấy tuổi, còn hai đứa thì lại cùng giới tính.”

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Tạ Vũ Xuyên có phản ứng gì, Tạ Bạc Lâm đi tới đứng trước mặt cậu, như đang dỗ dành một đứa trẻ, xoa xoa mái tóc cứng cáp của cậu, rồi hỏi: “Con đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh vác mọi thứ chưa?”

Tạ Vũ Xuyên hiểu rõ ba mình đang ám chỉ điều gì. Cậu biết con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng nếu người đó là Bạch Du thì cậu nguyện ý chấp nhận mạo hiểm.

Tạ Vũ Xuyên gật đầu thật mạnh, “Vâng.”

Thẩm Yên vẫn đang ngồi ở bàn ăn, thấy hai cha con từ thư phòng bước ra thì vội vàng đứng dậy đi tới.

Thấy mắt con trai có hơi đỏ, nhưng tâm trạng rõ ràng đã khá hơn nhiều so với trước, tảng đá trong lòng bà cuối cùng cũng được buông xuống.

Tạ Vũ Xuyên nhìn thấy Thẩm Yên vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, trong lòng có chút chua xót. Lần đầu tiên, cậu chủ động đưa tay ôm lấy vai bà. Dáng người cao lớn khom xuống, vùi đầu vào vai Thẩm Yên, giọng hơi nghẹn ngào: “Mẹ, xin lỗi, cảm ơn mẹ.”

Thẩm Yên còn chưa kịp thích nghi với hành động bất thường của Tạ Vũ Xuyên, nhưng vừa nghe xong những lời đó liền bật cười. Bà cũng ôm chặt lấy Tạ Vũ Xuyên, giọng nói dịu dàng: “Con không có lỗi với ai cả. Con trai của mẹ đã rất vất vả rồi.”

**

Tạ Vũ Xuyên đề nghị được ngủ lại nhà một đêm, nhưng lại bị Tạ Bạc Lâm xua tay đuổi về. Lúc này, cậu đang lái xe trên đường về nhà, cả người như đang lơ lửng trong sương mù.

Xuống xe, cậu thấy mấy viên kẹo mạch nha mà Thẩm Yên đã chuẩn bị sẵn cho cậu trước khi rời đi. Không hiểu sao, cậu chợt nghĩ đến Bạch Du, muốn để anh ấy nếm thử vị kẹo mạch nha ngày 23 tháng Chạp.

Tạ Vũ Xuyên xách túi kẹo chạy về nhà, chưa kịp thay quần áo, đã dựa vào cửa bắt đầu tra vé máy bay.

Cậu từng xem qua chứng minh thư của Bạch Du vào hôm giao thừa, khi cùng nhau đến biệt thự ven biển làm thủ tục nhận phòng. Cậu nhớ Bạch Du từng nói, đến thành phố D là lần đầu tiên rời khỏi nhà, vậy nên địa chỉ trên chứng minh thư chắc chắn là nhà của anh ấy.

Chỉ là giờ này đã khá muộn, vé máy bay bay thẳng từ thành phố hiện tại đã hết từ lâu. Tạ Vũ Xuyên tra thử các chuyến bay đến các thành phố lân cận của Bạch Du thì thấy vẫn còn vài vé, nhưng từ sân bay đến ga tàu cao tốc mất đến 60km. Dù có gọi taxi, thì chuyến tàu cuối đến thành phố của Bạch Du cũng đã chạy mất rồi.

Vì vậy, Tạ Vũ Xuyên quyết định sẽ xuất phát vào sáng mai.

May mắn là sáng mai vẫn còn vài vé, chỉ là chỗ ngồi không được tốt cho lắm. Nhưng Tạ Vũ Xuyên chẳng buồn quan tâm, xác nhận thanh toán xong là bắt đầu thu dọn hành lý ngay.

Ở miền Bắc, tết ông Táo nhà nào cũng ăn sủi cảo. Tạ Vũ Xuyên đã ăn đến hai bữa liền, nhưng chẳng thấy ngán chút nào.

Nhớ lại nửa viên kẹo mạch nha đã ăn ở nhà, hương vị giòn ngọt vẫn như còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Không biết nửa viên còn lại là bị Thẩm Yên vứt đi rồi, hay đã ăn mất, Tạ Vũ Xuyên bỗng có chút hối hận vì lúc đó không ăn hết luôn.

Đêm nay định sẵn là một đêm khó ngủ, có người vì phấn khích, có người vì an lòng, cũng có người vì căng thẳng.

Bạch Du xuống máy bay thì trời đã về chiều. Anh đến khách sạn đã đặt trước, sắp xếp hành lý xong xuôi rồi đi bộ đến trung tâm thương mại gần đó.

Lúc này trong cửa hàng, không khí lễ tết đã rất rộn ràng.

Trần sảnh được treo đầy dải băng đỏ, các quầy hàng đều giăng đèn lồng đỏ tươi mang không khí hân hoan. Ngay cả nhân viên bán hàng cũng mặc áo gi-lê đỏ thắm.

Chỉ còn nửa ngày nữa là được về nhà, khoảnh khắc này khiến Bạch Du bỗng nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Thật ra trong nửa năm xa nhà, Bạch Du không phải chưa từng hối hận. Anh hối hận vì lúc rời đi quá dứt khoát, khiến ba mẹ tổn thương. Nhưng lúc đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Bạch Du rất sợ ba sẽ vì tức giận mà thật sự đưa anh vào trại cai nghiện đồng tính, nên đành phải chọn cách rời nhà để thể hiện quyết tâm của mình.

Bên tai vẫn vang lên bài nhạc chúc Tết suốt mười mấy năm qua chẳng thay đổi, câu nào cũng là cung chúc tân xuân, nhưng Bạch Du chẳng cảm thấy vui chút nào. Anh chỉ có thể lang thang giữa các quầy hàng, hy vọng có thể tìm được vài món quà để xoa dịu phần nào cơn giận của ba mẹ.

Bạch Du xách túi lớn túi nhỏ trở về khách sạn, lúc này mới nhận ra Tạ Vũ Xuyên đã nhắn WeChat cho mình cách đây nửa tiếng.

[Tạ Vũ Xuyên: Bạch Tiểu Du, anh đến nơi chưa?]

Bạch Du quẹt thẻ vào thang máy, một tay bấm nút, tay kia thì gõ lên màn hình.

[Bạch Du: Đến rồi, vừa mới đi mua ít đồ ở trung tâm thương mại.]

Tạ Vũ Xuyên nằm ngửa trên ghế sofa, ôm điện thoại, hơi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

[Tạ Vũ Xuyên: Đến mà không nói với em, em rất lo cho anh đấy.]

Sau đó cậu lại gửi thêm một sticker đậu nành, thể hiện sự giận dỗi.

Nhìn cái sticker hừ hừ đó, Bạch Du không thể tưởng tượng nổi gương mặt cứng rắn của Tạ Vũ Xuyên mà lại hiện lên biểu cảm đó sẽ buồn cười đến mức nào. Anh bật cười, gõ vài chữ định trả lời, nhưng suy nghĩ một lúc lại xóa đi, rồi trực tiếp gửi yêu cầu gọi video.

Tạ Vũ Xuyên vừa mới tắm xong, nhà bật sưởi sàn nên hơi nóng, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, tóc còn ướt lòa xòa cũng chẳng buồn lau. Cuộc gọi vừa kết nối, cảnh đầu tiên Bạch Du thấy chính là như vậy.

“Giận rồi à?” Bạch Du vừa đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, trong phòng thoáng tối một chút, rồi ánh đèn rực rỡ liền sáng lên.

Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Bạch Du dưới ánh đèn dịu nhẹ càng trở nên mềm mại, khiến Tạ Vũ Xuyên lập tức nhớ lại cảm giác khi hôn anh trong xe hôm đó, lúc ngón tay chạm vào má nóng, mềm, như một miếng bánh sữa nhỏ vừa mới ra lò của anh.

Tạ Vũ Xuyên nhìn chằm chằm vào người bên kia màn hình, không hề hay biết gì, nuốt nước bọt một cách khó kiểm soát, ánh mắt u tối lướt từ đôi môi cứ lải nhải không ngừng kia đến đôi mắt hạnh đang cong cong khi cười.

Vẻ mặt không biểu cảm này của cậu khiến Bạch Du chợt nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau trước cửa sân bay.

“Thật sự giận rồi à?”

Bạch Du dè dặt hỏi, đôi mắt chớp chớp đáng yêu không chịu nổi.

“Không có.” Tạ Vũ Xuyên bị ánh nhìn của anh làm cho hơi lúng túng, vội quay mặt sang chỗ khác tránh ánh mắt đó, sợ Bạch Du nhận ra những suy nghĩ mờ ám trong đầu mình.

Hành động này khiến Bạch Du lập tức nhớ đến sticker đậu nành hừ hừ mà Tạ Vũ Xuyên gửi lúc nãy, liền tranh thủ chụp màn hình lại, lén lưu vào album ảnh trong điện thoại.

Không muốn để không khí tiếp tục ngượng ngùng, Tạ Vũ Xuyên nhanh chóng đổi chủ đề: “Vừa rồi anh đi mua gì vậy?”

“Ừm… mua ít hải sản sấy khô, mua khăn quàng cổ lông cừu cho mẹ, còn mua giày da cho ba.” Bạch Du vừa đếm ngón tay vừa liệt kê từng món cho Tạ Vũ Xuyên nghe.

“Sao không mua ở thành phố D, em còn có thể giúp anh chọn.”

Tạ Vũ Xuyên lớn lên ở vùng biển, ngoài hải sâm thì không ăn nhiều hải sản khô, nhưng cậu nhớ có khách hàng của Thẩm Yên là chủ cửa hàng chuyên về hải sản, chất lượng rất tốt.

“Quên mất” Bạch Du cười ngại ngùng, “Thật ra là lúc dạo trung tâm thương mại gần khách sạn thấy thì tiện tay mua luôn thôi.”

Bạch Du biết với tính cách của Tạ Vũ Xuyên thì chắc chắn sẽ sắp xếp mọi thứ chu đáo. Nhưng anh không muốn làm phiền cậu, nhất là trong lúc thái độ của ba mẹ vẫn chưa rõ ràng, anh càng không muốn để những tấm lòng của Tạ Vũ Xuyên bị từ chối vô ích.

Hết chương 42

Trước Tiếp