Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 40

Trước Tiếp

Chương 40

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Đã hơn một tuần kể từ đêm giao thừa. Ngoài nụ hôn lén mà Tạ Vũ Xuyên đặt lên khóe môi Bạch Du vào đêm hôm đó, hành động thân mật nhất giữa hai người cũng chỉ là lúc tiễn Bạch Du về, cậu ở trong xe khẽ nắn mấy ngón tay mềm mại của anh.

Đã có mấy lần Bạch Du chủ động phát tín hiệu, nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn không có phản ứng gì. Không rõ là do anh biểu hiện chưa đủ rõ ràng, hay đơn giản là Tạ Vũ Xuyên quá chậm hiểu.

Sau vài lần thử dò xét, Bạch Du rút ra một kết luận, Tạ Vũ Xuyên nhìn qua thì cao lớn chững chạc, nhưng khi yêu thì chẳng khác nào một học sinh trung học trong sáng.

Thực ra Tạ Vũ Xuyên không phải chậm hiểu, cậu còn muốn gần gũi với Bạch Du hơn ai hết.

Chỉ là cái nụ hôn lén lút ấy đã khiến cậu phải ở lì trong nhà tắm hơn nửa tiếng. Cậu sợ lúc đó không kiềm chế được mà dọa Bạch Du sợ, nên vẫn luôn cố nhẫn nhịn đến giờ, định hỏi thêm kinh nghiệm từ Lang Dịch rồi mới tiến thêm bước nữa, dù đối phương cũng giống mình, chưa từng yêu ai bao giờ.

Càng gần đến ngày phải về nhà, Bạch Du càng thấy bất an. Anh ngồi ở ghế phụ cạnh Tạ Vũ Xuyên, bực bội chọc chọc mấy miếng bánh ngọt còn sót lại trong hộp, thầm mắng Tạ Vũ Xuyên là đồ ngốc.

Tạ Vũ Xuyên đỗ xe ở đầu ngõ, tay trái tựa lên vô lăng, chăm chú nhìn Bạch Du đang nhai bánh trong miệng như con chuột hamster nhỏ, không nhịn được trêu chọc: “Không phải nói để lại một nửa cho em ư? Sao lại ăn hết rồi?”

Nghe vậy, Bạch Du liền nhét hết chỗ bánh còn lại vào miệng, ngẩng đầu lên cố tình nhai thật mạnh trước mặt cậu: “Không cho em.”

Không gian kín nhỏ hẹp tràn ngập hương vị ngọt ngào, khóe môi Bạch Du còn vương một ít kem tươi chưa kịp lau.

Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên tối lại, dán chặt vào vệt kem lẽ ra nên thuộc về mình, tay không biết từ lúc nào đã đặt lên chốt dây an toàn. Bạch Du cứ như một vật nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, vẫn vô tư khiêu khích kẻ săn mồi trước mắt.

Trong khoảnh khắc yên lặng, một tiếng “tách” vang lên giòn tan. Bạch Du chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Vũ Xuyên, trước đó còn đang ngồi lười biếng bên cạnh, giờ bất ngờ chụp lấy sau gáy.

Một cảm giác ấm nóng chạm nhẹ lên khóe môi rồi nhanh chóng rời đi, sau đó anh nghe thấy Tạ Vũ Xuyên khẽ nói bên tai: “Em nếm được rồi, ngọt lắm.”

Tạ Vũ Xuyên không phải kiểu người quá nồng nhiệt, nhưng khi đối diện với Bạch Du, cậu luôn cố ý giữ vẻ dịu dàng. Những câu nói vốn chỉ cần vài chữ là đủ, cậu cũng cố ý nói dài hơn một chút.

Đến mức Bạch Du đã sớm quên mất lần đầu hai người gặp nhau, chính vì cảm xúc bộc lộ không hề giấu giếm của Tạ Vũ Xuyên mà anh từng bị dọa cho giật mình.

Tạ Vũ Xuyên kéo Bạch Du đến gần, hơi thở của hai người giao hòa gấp gáp.

Bạch Du cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy yết hầu của Tạ Vũ Xuyên khẽ chuyển động một cách không tự nhiên. Anh chợt thấy khó thở, khẽ hé môi muốn hít thêm chút oxy.

Hàng mi dài của Bạch Du khẽ run run, trong sự căng thẳng lại mang theo chút mong đợi mơ hồ.

Chính người khơi mào lại là người khiến bầu không khí dâng đến tột độ rồi đột ngột bấm nút tạm dừng. Bạch Du không nhịn được l**m đôi môi khô khốc, bất lực đến mức chỉ có thể nhắm mắt lại.

Trước mắt anh giờ là một mảng tối đen, trong ý thức chỉ còn lại hương thơm lành lạnh nhàn nhạt trên người Tạ Vũ Xuyên, có lẽ là mùi tinh dầu đang đốt trong cửa hàng của cậu.

Dòng suy nghĩ của Bạch Du dần trôi xa, không hề hay biết ánh mắt Tạ Vũ Xuyên ngày càng trở nên thâm trầm.

Bạch Du hơi thất vọng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình quá nóng vội, dù sao cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận việc thân mật với một người cùng giới.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ tiếp, giọng nói khàn khàn mang chút khô khốc của Tạ Vũ Xuyên đã vang lên bên tai anh.

“Em có thể hôn anh không?”

Bạch Du hoảng hốt mở to mắt, hoàn toàn không kịp đề phòng mà nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn và kiên định của Tạ Vũ Xuyên.

Ánh đèn đường màu cam bên ngoài cửa sổ bị thân hình cao lớn của Tạ Vũ Xuyên che khuất gần hết, chỉ để lại một quầng sáng mơ hồ phủ quanh cậu. Bạch Du không nhìn rõ biểu cảm của Tạ Vũ Xuyên, nhưng lại bị ánh mắt rực cháy đó làm cho lạc lối.

“Có, có thể mà.” Bạch Du nói xong thì vội vàng nhắm mắt lại, cảm giác xấu hổ khiến má anh lập tức ửng đỏ, thậm chí đầu mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tạ Vũ Xuyên bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, rồi một nụ hôn mát lạnh nhẹ nhàng rơi lên môi Bạch Du.

“Đáng yêu thật.” Đôi môi Tạ Vũ Xuyên dán vào môi Bạch Du, thì thầm một cách mơ hồ.

Môi cậu chỉ nhẹ nhàng áp lên đôi môi mềm mại của Bạch Du, khẽ chà xát hai cái rồi rời đi. Cảm giác ấm áp ấy vừa biến mất, đầu óc Bạch Du còn mơ màng, theo bản năng rướn người theo đòi tìm lại.

Nhưng không nhận được phản hồi, Bạch Du bỗng chốc tỉnh táo lại, ngay giây tiếp theo định mở mắt ra.

Tạ Vũ Xuyên không biết từ lúc nào đã chuyển bàn tay đang đặt sau gáy anh lên v**t v* má, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

Chỉ là sự dịu dàng ấy quá ngắn ngủi. Ngay sau đó, cậu cúi đầu, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi đang khép chặt của Bạch Du.

Tạ Vũ Xuyên liên tục m*t lấy và l**m nhẹ môi anh, như một đứa trẻ lần đầu được nếm thử một miếng bánh kem mềm mại ngọt ngào, vừa trân trọng vừa vụng về.

Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên trêu chọc gần như nghẹt thở, giống như một con cá mắc cạn. Anh há miệng ra để dễ thở hơn, nhưng trong mắt Tạ Vũ Xuyên lại là sự mời gọi không lời.

Lưỡi của Tạ Vũ Xuyên linh hoạt thăm dò vào bên trong, quấn lấy Bạch Du khiến anh không còn đường lui, chỉ có thể ngẩng đầu lên, khó khăn mà đón nhận.

Bất kể là Bạch Du vô thức nhíu lại hay phản ứng ngây ngô, vụng về đáp lại của anh, tất cả đều khiến Tạ Vũ Xuyên bị chạm đến tận đáy lòng.

Hai tay cậu siết chặt lấy eo Bạch Du, ngón cái kiềm chế mà v**t v* phần lõm trên cơ thể. Nếu không vì không gian trong xe quá chật, có lẽ cậu đã muốn ôm đối phương thật chặt vào lòng.

“Về đi.” Tạ Vũ Xuyên đưa ngón tay chạm lên đôi môi đỏ mọng của Bạch Du, lau đi lớp nước bóng còn sót lại do chính mình để lại, giọng khàn khàn.

Bạch Du cúi thấp đầu, hai tay vẫn siết chặt lấy vạt áo Tạ Vũ Xuyên, mơ màng hỏi: “Em không lên ngồi một lát sao?”

Tạ Vũ Xuyên cởi dây an toàn cho Bạch Du, kéo anh vào lòng, hỏi ngược lại: “Không muốn em về à?”

Bạch Du cảm thấy như bị nhìn thấu tâm tư, cơn xấu hổ khiến làn nhiệt lan từ má cháy rực đến tận cổ. Nhưng sự quyến luyến sau khi thân mật khiến anh muốn ở bên Tạ Vũ Xuyên thêm chút nữa, nên đành lí nhí đáp: “Ừm.”

Cách đó vài trăm mét, phố thương mại đèn đuốc rực rỡ, càng làm cho nơi này thêm yên tĩnh và dễ chịu.

Bạch Du bước đi chệnh choạng trên con đường lát đá trong khu dân cư, hai tay co lại trong tay áo phao dày cộp, ngơ ngác nhìn cái bóng đổ xuống mặt đất dưới ánh đèn đường.

Tạ Vũ Xuyên khóa xe rồi quay lại, vừa nhìn liền thấy dáng vẻ như chim cánh cụt của Bạch Du, nhịn cười, luồn tay vào trong tay áo anh, nắm lấy đầu ngón tay đang co lại sắp siết thành nắm đấm, kéo trở lại vào trong tay áo của mình.

Đêm mùa đông đến sớm, ngoài vài cư dân quấn khăn kín mít đang dắt chó đi dạo, hầu như không còn ai trên đường.

Nhưng dù vậy, Bạch Du vẫn căng thẳng như một chú nai con lúc nào cũng sẵn sàng bỏ chạy.

Nghe thấy tiếng bước chân không xa, anh theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Tạ Vũ Xuyên.

Nhận ra ý định đó, Tạ Vũ Xuyên không những không buông tay mà còn luồn từng ngón tay của mình vào giữa các kẽ tay của Bạch Du, đan chặt lấy tay anh, không để chừa một chút khoảng trống nào.

Bạch Du không còn cách nào khác, đành kéo mũ áo phao lên, chùm kín đầu, chôn mặt sâu vào trong đó.

Cơ thể căng cứng của anh chỉ khi người đi đường lướt qua mới từ từ thả lỏng.

Tạ Vũ Xuyên không nói một lời, nét mặt bình tĩnh, im lặng theo Bạch Du vào cửa đơn, bấm thang máy, cuối cùng cùng nhau bước vào căn hộ.

Chưa kịp để Bạch Du bật đèn, Tạ Vũ Xuyên đã mạnh mẽ áp sát từ phía sau, không hề báo trước mà hôn lên môi anh.

Khác hẳn với nụ hôn dịu dàng triền miên trong xe khi nãy, lần này lại mang theo sự dữ dội. Hơi thở của Tạ Vũ Xuyên gấp gáp, động tác mang theo khao khát chiếm đoạt, khiến Bạch Du phải liên tục lùi lại, buộc phải vòng tay ôm lấy cổ Tạ Vũ Xuyên để giữ vững.

Tạ Vũ Xuyên giống như con sư tử vừa được vuốt đúng chỗ, lập tức thu lại khí thế, hồi lâu mới lên tiếng: “Hồi nãy tại sao phải tránh đi? Nắm tay em khiến anh thấy không thoải mái à?”

“Không, không có,” Bạch Du vội vàng giải thích, “Anh sợ em thấy không thoải mái.”

Bạch Du đã mất rất lâu để dần thích nghi với những ánh nhìn khác lạ của người khác sau khi họ biết mình là người đồng tính, anh không muốn Tạ Vũ Xuyên cũng phải trải qua cảm giác đó.

Tạ Vũ Xuyên hiểu được sự lo lắng của Bạch Du, nhưng thực ra cậu không hề để tâm.

“Những người đó, thậm trí còn không thể gọi là người qua đường trong cuộc đời của em. Em không quan tâm họ nhìn mình thế nào. Em rất thích cảm giác được đường đường chính chính nắm tay anh đi trên đường.”

Tạ Vũ Xuyên vừa nói, vừa dịu dàng xoa xoa phần sau gáy Bạch Du như để trấn an, “Nhưng em quan tâm anh nghĩ gì. Nếu anh để ý chuyện đó, lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Nỗi sợ hãi vốn luôn hiện hữu trong lòng Bạch Du, dưới sự can đảm và thản nhiên của Tạ Vũ Xuyên, phút chốc tan thành mây khói.

Anh siết chặt cánh tay đang vòng qua cổ Tạ Vũ Xuyên, cả người áp sát lại gần, rồi chủ động ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của Tạ Vũ Xuyên trước khi cậu kịp cúi xuống.

Hai người quấn quýt ở cửa ra vào một lúc mới nhớ ra chưa bật đèn. Bạch Du với gương mặt đỏ bừng, kéo Tạ Vũ Xuyên đi vào trong. Vừa bước đến phòng khách liền thấy một chiếc vali đang mở ở giữa phòng.

“Anh đang chuẩn bị đồ để về nhà, hơi bừa một chút.”

Bạch Du bước đến đóng nắp vali lại, rồi đẩy nó về phía bậu cửa sổ để chừa chỗ cho Tạ Vũ Xuyên đi lại.

“Thôi đừng dọn nữa.” Tạ Vũ Xuyên từ phía sau ôm lấy eo Bạch Du. Cảm giác bây giờ khác hẳn lúc còn ngồi trong xe mặc áo phao, qua lớp vải mỏng, cơ thể mềm mại kia càng khiến người ta muốn ôm mãi không buông.

Bạch Du bị nhột né tránh theo phản xạ. Lần đầu tiên Tạ Vũ Xuyên phát hiện ra trên người Bạch Du có điểm nhột, liền nổi hứng, ngón tay khẽ chọc chọc vào eo anh. Quả nhiên, người trong lòng càng vặn vẹo mạnh hơn.

Bạch Du nhột đến khó chịu, vừa cười vừa cầu xin tha, nói một câu mà phải ngắt thành nhiều đoạn:

“Xuyên… Xuyên Nhi, đừng chọc nữa, anh…  không chịu nổi rồi.”

Câu nói ấy vốn dĩ chẳng có ý gì đặc biệt, nhưng lúc này cả hai chỉ mặc mỗi áo thun mỏng, lại còn đang ôm sát nhau thân mật, nghe vào tai lại khiến người ta dễ dàng suy nghĩ miên man.

Không trách được Tạ Vũ Xuyên suy nghĩ lệch đi. Từ khi xác lập quan hệ đến nay cũng mới chỉ một tuần, ban ngày cả hai đều ở cửa hàng, chỉ có buổi tối sau khi đóng cửa mới có chút thời gian ở riêng.

Nếu không phải những lúc qua đường, Bạch Du thỉnh thoảng kéo nhẹ vạt áo cậu, Tạ Vũ Xuyên suýt nữa cũng quên mất là bọn họ đã là người yêu rồi.

Hết chương 40

Trước Tiếp