Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 38

Trước Tiếp

Chương 38

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ, nhưng trước khi đi ngủ lại rơi vào tình cảnh khó xử, chính xác hơn là bây giờ Bạch Du mới chợt nhận ra mình đang xấu hổ.

Từ nhỏ Bạch Du đã rất ít khi ngủ chung giường với người khác, sau khi nhận thức được xu hướng t*nh d*c của bản thân, để tránh những rắc rối không đáng có, anh lại càng trở nên cẩn trọng hơn.

So với Tạ Vũ Xuyên đột nhiên cong, anh mới chính là người lúng túng.

Tạ Vũ Xuyên bước ra từ phòng tắm, nhẹ nhàng khóa cửa phòng lại, rồi lặng lẽ tắt đèn trong phòng. Ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ lớn rọi vào, để lại những đốm sáng mờ ảo khắp căn phòng.

Bạch Du đứng ở phía cuối giường, chỉ cần bước lên một bước nữa là có thể ngồi xuống mép giường, nhưng lúc này tim cậu đập loạn như trống trận, đến cả việc nên bước chân nào trước cũng phải suy nghĩ thật lâu, nào còn để ý đến lời Tạ Vũ Xuyên vừa hỏi.

“Hả? Cái gì?” Bạch Du chỉ có thể nhìn rõ nơi ánh sáng chiếu đến trước mặt, nghe tiếng mới quay đầu lại, liền thấy bóng dáng đen sẫm của Tạ Vũ Xuyên từ từ tiến lại gần.

Tạ Vũ Xuyên khẽ cười qua mũi, mấy bước đã đến trước mặt Bạch Du. Dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng chỉ cần nghe hơi thở có phần gấp gáp của Bạch Du cũng đủ hiểu lúc này anh đang căng thẳng.

“Em nói,” Tạ Vũ Xuyên hơi cúi đầu xuống, cố tình ghé sát tai Bạch Du, nhẹ giọng nói: “Đêm nay anh phải ngủ cùng chăn với em đấy.”

Bạch Du lập tức đỏ bừng cả mặt vì trò đùa sến súa của Tạ Vũ Xuyên, cũng không tiện ra vẻ như cô gái e thẹn mà đấm cậu một cái, đành phải giả vờ bình tĩnh quay người lại, chỉ đại vào giường rồi nói: “Vậy anh ngủ bên này, em ngủ bên kia.”

Nếu tay anh không run đến thế thì lời nói có lẽ còn đáng tin hơn một chút.

Tạ Vũ Xuyên nghe lời gật đầu “Ừm” một tiếng, cũng không trêu chọc thêm nữa, chủ động vén một góc chăn chui vào, còn không quên mở chăn bên kia ra rồi vỗ nhẹ vào mép giường, ra hiệu cho Bạch Du mau lên giường.

Vừa mới chui vào trong chăn, Bạch Du liền rùng mình một cái vì lạnh, hai cánh tay lập tức nổi da gà. Trong tiềm thức, anh vẫn không dám tin lời tỏ tình của Tạ Vũ Xuyên là thật, liền quay lưng về phía cậu, kéo chăn kín người rồi khẽ nói một câu: “Ngủ ngon.”

Tạ Vũ Xuyên thoáng chốc ngẩn người, không nhịn được chống tay lên, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ cố gắng nhìn rõ nét mặt của Bạch Du.

Nệm phía sau hơi lún xuống, gối đầu cũng phát ra tiếng sột soạt, Bạch Du nhắm nghiền mắt lại với vẻ chột dạ, nhưng không biết rằng hàng mi đang run nhẹ của anh đã tiết lộ cảm xúc căng thẳng lúc này.

Tạ Vũ Xuyên khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, lại nằm xuống, nhưng đúng lúc Bạch Du vừa mới định thả lỏng thì từ phía sau bất ngờ có một cánh tay vòng ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, ngón cái cách lớp vải cứ khẽ xoa xoa bụng anh.

Cơ thể căng cứng của Bạch Du không kìm được mà run lên khi bị Tạ Vũ Xuyên chạm vào. Khi bàn tay nóng ấm kia bắt đầu dò dẫm xuống dưới, Bạch Du cuối cùng không chịu nổi nữa, khẽ lên tiếng cầu xin.

“Xuyên Nhi…”

“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên áp trán vào sau gáy Bạch Du, hơi thở nóng rực luồn theo cổ áo trườn xuống tận xương cụt, bàn tay đặt ngoài lớp áo ngủ chỉ cách một chút nữa là đã chạm đến làn da mềm mại ấy.

Bạch Du cố nén sự xấu hổ, xoay người nửa vòng trong ngực Tạ Vũ Xuyên, đối diện thẳng với đôi mắt mang theo ý cười của cậu.

“Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi à.”

Bạch Du l**m nhẹ đôi môi hơi khô vì hơi thở gấp gáp, nhưng không biết rằng hình ảnh đó trong mắt Tạ Vũ Xuyên lại đầy sức mê hoặc. Chỉ là ánh mắt của anh quá đỗi trong veo và thuần khiết, khiến Tạ Vũ Xuyên không kìm được mà vươn tay ôm lấy anh.

Trán của Bạch Du tựa dưới cằm Tạ Vũ Xuyên, hơi thở ấm áp khiến nơi đó trở nên ngưa ngứa. Tạ Vũ Xuyên khẽ cọ nhẹ, trong lòng lại như bị móng mèo cào qua, ngứa ngáy đến khó tả.

Khi cụp mắt xuống, Bạch Du ngửi được mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người mình, không kìm được lại rúc vào gần hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Tạ Vũ Xuyên, em nghiêm túc thật sao?”

Tạ Vũ Xuyên đã khẽ nhắm mắt từ lúc nào, nghe vậy thì ôm chặt lấy anh hơn, duỗi hai chân dài ra, kẹp lấy đôi chân lạnh buốt của Bạch Du như muốn truyền hơi ấm.

“Nghiêm túc.” Cơ thể Bạch Du áp vào ngực Tạ Vũ Xuyên, ba chữ ngắn gọn ấy hòa cùng tiếng tim đập mạnh mẽ vang vọng bên tai, đầy trịnh trọng mà truyền đến, khiến trái tim Bạch Du cũng bất giác đập loạn theo.

Như muốn nghe rõ hơn chút nữa, Bạch Du chủ động ôm lấy eo Tạ Vũ Xuyên, hơi ấm nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cánh tay, rồi dọc theo mạch máu mà lan khắp toàn thân, khiến anh không khỏi run lên vì nóng.

Tóc mới sấy khô của anh như những cánh bồ công anh trong đồng cỏ mùa hạ, chạm nhẹ là bay tán loạn. Đầu mũi Tạ Vũ Xuyên lúc này ngập tràn hương dầu gội dịu ngọt từ mái tóc Bạch Du, lặng lẽ len lỏi toàn thân.

So với những bước cơ bản trong tình yêu như đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, cả hai lại trực tiếp tiến thẳng lên giường, khiến Tạ Vũ Xuyên dù rất muốn hôn Bạch Du cũng thấy thời điểm và hoàn cảnh chưa thật phù hợp.

Thế nhưng mái tóc mềm mại và hương thơm mát lạnh của Bạch Du lại quá đỗi quyến rũ, hơi thở mang mùi bạc hà ấy cũng ngày một nóng rực hơn. Sợ rằng ngay trong ngày đầu tiên yêu nhau lại để lại ấn tượng thiếu đứng đắn, Tạ Vũ Xuyên cố nén lại hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ l*n đ*nh đầu mềm mại của Bạch Du.

Mí mắt Bạch Du dần dần chùng xuống theo nhịp tim đều đặn của Tạ Vũ Xuyên, cơ thể cũng vô thức siết chặt lấy nguồn nhiệt đang bao bọc lấy mình. Mãi đến vài giây sau khi đôi môi Tạ Vũ Xuyên rời khỏi đỉnh đầu, Bạch Du mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như phủ sương khẽ chớp, khẽ phát ra một tiếng nghi hoặc.

“Ừm?”

Tạ Vũ Xuyên dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má ửng đỏ vì bị ép sát của Bạch Du, sau đó lại đặt một nụ hôn lên mí mắt anh, rất nhẹ, nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Khi Bạch Du còn chưa kịp phản ứng, đôi môi của Tạ Vũ Xuyên đã rời đi.

“Ngủ thôi.” Giọng khàn khàn của Tạ Vũ Xuyên như mang theo ma lực. Men say mơ hồ còn sót lại trong người Bạch Du lại dâng lên một chút, khiến anh mơ mơ màng màng khép mắt lại.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Vũ Xuyên cảm nhận được hơi thở trong lòng mình dần trở nên đều đặn hơn. Nhưng chính cậu lại khó mà ngủ được. Nhìn Bạch Du đang ngủ ngon lành mà chẳng chút phòng bị, cậu thấy thế nào cũng nhìn không đủ.

Đôi mắt ướt át ấy giờ đã bị hàng mi dài che khuất, đôi má vì bị ép lại mà phúng phính lên. Tạ Vũ Xuyên không nhịn được đưa tay véo nhẹ chóp mũi cao cao của anh. Trong giấc ngủ, vì hơi thở không thông, Bạch Du hơi hé miệng, đôi môi mềm mại cứ theo nhịp thở mà khẽ mở rồi lại khép, trông hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.

Bàn tay nghịch ngợm của Tạ Vũ Xuyên từ chóp mũi Bạch Du lần xuống đôi môi đỏ mọng kia, đầu tiên là dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên phần môi hơi cong lên, thấy đối phương không có phản ứng gì, cậu mới liều lĩnh cúi đầu, đặt một nụ hôn thật kiềm chế lên môi anh.

Chỉ dừng lại vài giây, Tạ Vũ Xuyên liền vội vàng rời khỏi môi anh, chống người ngồi dậy, nhìn người vẫn đan g ngủ say không hề hay biết, cuối cùng lật người xuống giường đi vào phòng tắm.

Khi quay trở lại, cậu thấy Bạch Du vẫn ôm chăn, giữ nguyên tư thế lúc mình rời đi.

Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng rút chiếc chăn ra khỏi vòng tay của Bạch Du, rồi lại kéo người vào lòng lần nữa. Như cảm giác được, Bạch Du cũng rúc về phía cậu, rồi tìm một tư thế dễ chịu để gác chân lên người cậu.

Động tác của Tạ Vũ Xuyên khựng lại, d*c v*ng vừa mới kiềm chế được lại có dấu hiệu trỗi dậy. May mà Bạch Du chỉ đơn thuần gác chân lên hông cậu rồi không động đậy thêm, Tạ Vũ Xuyên căng cứng người một lúc rồi cũng từ từ thả lỏng, không bao lâu sau liền cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Không rõ là từ biệt thự nào gần đó có mấy người trẻ nhân dịp năm mới uống quá chén, mà vào rạng sáng lại kéo nhau ra bãi biển gần đó bắn pháo hoa, xé toạc màn đêm vốn yên tĩnh.

Bạch Du trong giấc mơ nhíu mày khó chịu, tay quờ quạng trên giường, cố kéo chăn lên che đầu.

Dù Tạ Vũ Xuyên đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh, gần như theo bản năng kéo tấm chăn đã bị đá xuống dưới chân đắp lại cho Bạch Du, rồi đưa tay che lấy tai anh.

Bạch Du lập tức được vỗ yên, nghiêng người rúc sát về phía Tạ Vũ Xuyên, sau đó lại nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Đến gần sáng, Tạ Vũ Xuyên tỉnh dậy một lần, là vì cảm giác mềm mại không biết từ đâu chạm vào trong ngực, cộng thêm nhiệt độ cơ thể tăng dần, khiến lần đầu tiên trong đêm đông giá buốt ở miền Bắc, cậu bị nóng đến mức phải tỉnh giấc.

So với Tạ Vũ Xuyên vốn đã quen với khí hậu này, dù trong phòng đã có hệ thống sưởi khá ấm, Bạch Du vẫn cảm thấy chưa đủ, trong giấc mơ cứ thế vô thức rúc dần về phía nguồn nhiệt bên cạnh.

Tạ Vũ Xuyên vừa mở mắt ra thì ngẩn người một lúc, sau đó mới từ từ nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, không kìm được mà khẽ mím môi cười.

Tóc của Bạch Du theo nhịp thở nhẹ nhàng, cứ chạm vào cổ cậu từng chút một, cả khuôn mặt gần như vùi sâu trong ngực cậu.

Sợ Bạch Du bị ngộp thở, Tạ Vũ Xuyên cẩn thận dịch người ra sau một chút, vừa vặn để lộ ra khuôn mặt nghiêng đang say ngủ của Bạch Du.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ, Tạ Vũ Xuyên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt anh, nơi gò má vẫn còn lưu lại dấu vết bị áo choàng tắm của Tạ Vũ Xuyên ép lên.

Hết chương 38

Trước Tiếp