
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 27
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Đã rất lâu rồi Bạch Du không vẽ nữa, dù anh đã mua một chiếc máy tính bảng có thể dùng để vẽ, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nguệch ngoạc vài nét. Anh ở trong lòng âm thầm động viên bản thân mình, mới có thể một lần nữa cầm bút vẽ lên.
Buổi chiều hôm đó, Bạch Du cẩn thận nghiên cứu bản thiết kế bố trí của hội trường. Nhìn vào diện tích, có vẻ như đó là phòng tiệc của một khách sạn nào đó, không gian rất rộng rãi, chỗ bày bàn tráng miệng cũng thoải mái, điều đó có nghĩa là anh phải chuẩn bị một số lượng bánh ngọt khá lớn.
Làm thế nào để vừa đáp ứng nhu cầu của khách mời tại chỗ, lại vừa tạo cảm giác bố cục thưa dày hợp lý, Bạch Du phác thảo vài bản vẽ sơ trên máy tính bảng, lát nữa sẽ để Thẩm Yên chọn lựa.
Cảnh bố trí tại hiện trường không hề xa hoa như Bạch Du tưởng tượng, ngược lại toát lên vẻ tao nhã và ấm áp.
Thẩm Yên nói, những khách hàng này đã theo bà nhiều năm, hầu hết đều như bạn bè, bà hy vọng thông qua dịp kỷ niệm này có thể truyền tải một ý niệm, sự gần gũi và sức khỏe.
Thẩm Yên mong rằng viện thẩm mỹ của mình không chỉ đơn thuần là nơi bán sản phẩm, mà còn là nơi truyền đạt thông điệp về việc trở nên xinh đẹp một cách lành mạnh và giúp tâm trạng được thư giãn.
Bạch Du suy đi nghĩ lại, cảm thấy màu xanh đại diện cho thiên nhiên là phù hợp nhất với quan điểm của Thẩm Yên.
Đang nghĩ ngợi, Bạch Du bỗng có cảm hứng, liền tiện tay bắt đầu vẽ lên canvas của máy tính bảng.
Chỉ vài nét đơn giản đã phác họa ra một chiếc bánh hai tầng, bề mặt chỉ trang trí bằng vài bông hồng trắng đơn giản, lá cây xanh mát và một vài thanh quế. Bên cạnh, Bạch Du vẽ thêm một mũi tên, ghi chú rõ kích thước.
Chiếc bánh thứ hai được xác định là một chiếc bánh phô mai sữa chua cỡ 14 inch, có thể chia đều khoảng 36 miếng nhỏ. Bề mặt vẫn là lớp kem trắng, chỉ trang trí bằng vài bông hồng và lá giống với bánh hai tầng, đặt ở hai góc bánh.
Sau khi đã quyết định xong chiếc bánh chính, những món còn lại gồm đủ loại bánh cupcake kem bơ, bánh donut, bánh que, ly mousse và tart trái cây.
Toàn bộ bảng màu đều lấy tông xanh lá nhạt và nâu gỗ trầm làm chủ đạo. Các phụ kiện trang trí có lát chanh và quất sấy khô, kèm theo vài lá lan chi. Tổng thể nhìn vào vừa thuần khiết lại vừa thanh nhã.
Vì muốn trình bày rõ ý tưởng thiết kế của mình, Bạch Du đã gửi cho Thẩm Yên một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng nói của Bạch Du rất nhẹ, tốc độ nói cũng chậm rãi, đến cuối dường như cảm thấy mình nói hơi dài dòng, nên ngập ngừng “ừm” một tiếng rồi kết thúc.
Thẩm Yên vừa nghe giọng Bạch Du, vừa xem bản thiết kế vẽ tay mà anh gửi qua, không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của anh trong đầu.
Từ góc độ một người tiêu dùng mà nói, năng lực làm việc của Bạch Du thực sự rất đáng tin cậy. Thẩm Yên không khỏi có cái nhìn thiện cảm hơn với anh, thậm chí không đưa ra bất kỳ ý kiến nào mà lập tức quyết định chốt phương án.
Chuyện này vốn dĩ chỉ là bà tiện miệng nhắc đến, vậy mà giờ đây lại bắt đầu cảm thấy mong chờ.
Tính từ bây giờ đến Chủ nhật tuần sau, tổng cộng vẫn còn mười ngày. Có được sự khẳng định của Thẩm Yên, Bạch Du bắt đầu chuẩn bị nguyên vật liệu.
Ngoài những nguyên liệu làm bánh cơ bản, những vật dụng trang trí như kệ gỗ, ly giấy tone rừng đều cần anh tỉ mỉ lựa chọn.
Lâu lắm rồi mới nhận đơn hàng lớn như vậy, Bạch Du nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ngoài lý do đối phương là mẹ của Tạ Vũ Xuyên, điều quan trọng hơn cả là anh không muốn khiến Tạ Vũ Xuyên thất vọng.
Dù Tạ Vũ Xuyên không hề đưa ra yêu cầu nào khi giới thiệu cho anh mối làm ăn lớn này, Bạch Du vẫn cảm thấy rất biết ơn cậu ấy từ tận đáy lòng.
Bạch Du bận rộn sắp xếp công việc bên này, còn Tạ Vũ Xuyên ở bên kia cũng không rảnh rỗi.
Lang Dịch đã nhờ một đàn em học chuyên ngành máy tính đến giúp, phân tích toàn bộ ảnh trong tài khoản ứng dụng hẹn hò kia. Kết quả đúng như dự đoán của Tạ Vũ Xuyên, những bức ảnh đó đều được xử lý bằng cách ghép mặt người khác vào ảnh gốc.
Công nghệ AI hoán đổi khuôn mặt giờ đây gần như không cần kỹ thuật gì phức tạp, chỉ cần dùng phần mềm chỉnh ảnh, nhập dữ liệu vào là xong.
So với mấy bức ảnh, Lang Dịch còn phát hiện thêm một điều, đó là địa chỉ IP của người này nằm trong thành phố D, lần truy cập gần nhất là vào chiều hôm qua.
Bởi vì biết Bạch Du gần đây đang bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm, Tạ Vũ Xuyên sợ chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nên không có ý định nói cho anh biết những gì họ vừa điều tra được.
Lang Dịch nói đàn em của mình có thể xác định đại khái phạm vi truy cập internet của người đó, miễn là không dùng máy chủ ở nước ngoài thì cậu ấy có thể thông qua các biện pháp kỹ thuật để khóa được tọa độ vị trí của hắn.
Tạ Vũ Xuyên cẩn thận quan sát những bức ảnh có góc chụp kỳ quặc kia, một vài tấm trông rất giống Bạch Du, một số khác thì lại không.
Cụ thể có phải là đánh cắp hay thậm chí chụp lén ảnh của Bạch Du hay không thì chỉ có thể đợi tìm được người đó mới kết luận được.
Thế là nhân lúc “kẻ lừa đảo” đó lại lên mạng, Lang Dịch lần theo đường truyền internet, xác định được tọa độ của hắn và gửi ngay cho cảnh sát vẫn đang điều tra vụ việc.
Tạ Vũ Xuyên và Lang Dịch ngồi trong xe, chẳng bao lâu sau, một thanh niên cao gầy được cảnh sát vừa vào trong dẫn ra ngoài.
Dù đang ngồi trong xe, qua cửa kính cũng có thể nhận ra người này, từ ngoại hình đến khí chất, hoàn toàn không giống Bạch Du. Lúc này, trong lòng Tạ Vũ Xuyên có quá nhiều nghi vấn, chỉ đành đợi sau khi lấy lời khai xong mới có thể tìm ra đáp án.
Vì vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, nên cán bộ phụ trách chỉ nói với họ rằng chuyện những tấm ảnh của Bạch Du có thể không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Từ phân tích kỹ thuật, bên điều tra cho rằng người trong ảnh có khả năng rất cao chính là Bạch Du, chỉ là ảnh được chụp từ rất lâu, độ phân giải không cao, trong ảnh Bạch Du trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Việc lấy một bức ảnh cũ như vậy để ghép vào cơ thể trong các ảnh khác, khó trách ngay cả Bạch Du cũng không thể nhận ra.
Tạ Vũ Xuyên nghe xong khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao người kia lại tốn công đến thế để đánh cắp ảnh của Bạch Du, rốt cuộc có mục đích gì.
Nhưng những chuyện đó cũng không phải điều cậu cần lo lắng. Lang Dịch kéo cậu sang tiệm trái cây đối diện, mua một giỏ trái cây tươi mang đến đồn cảnh sát, còn việc quan trọng nhất hiện giờ là phải để ý đến tâm trạng của Bạch Du.
**
Cuối cùng cũng đến buổi chiều ngày tổ chức lễ kỷ niệm. Để không ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng khác, Bạch Du đặc biệt đóng cửa nghỉ một ngày, từ sáng sớm đã cùng Tiết Vi Vi bận rộn.
Hai người phân công rõ ràng, một người đánh kem, một người chuẩn bị bột. Đợi Bạch Du cho toàn bộ khuôn bánh vào lò, phần kem của Tiết Vi Vi cũng đã được cho vào tủ lạnh.
Còn hai tiếng nữa là đến thời gian bắt đầu bữa tiệc, xe của Tạ Vũ Xuyên đã đỗ bên vệ đường đúng giờ.
Bạch Du đã đặt hai chiếc bánh cỡ lớn cùng túi đá lạnh vào trong thùng giữ nhiệt, còn những chiếc bánh nhỏ thì để khi đến hiện trường sẽ lắp ráp tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Du nhận một đơn hàng lớn như vậy, mọi tình huống đều phải dự đoán trước, sợ rằng sẽ xảy ra sai sót tại chỗ. Đến mức xe đã chạy đi một đoạn không ngắn, Bạch Du vẫn còn cúi đầu đếm ngón tay, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Bạch Du không nói gì, Tiết Vi Vi cũng tự giác im lặng, thả lỏng tinh thần. Chỉ có Tạ Vũ Xuyên lái xe là vẻ mặt vẫn thoải mái, thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của Bạch Du, sau đó khẽ điều chỉnh âm lượng nhạc xe xuống nhỏ hơn.
Buổi lễ kỷ niệm được tổ chức tại một khách sạn năm sao bên đường ven biển. Chiều tối, gió biển mạnh mẽ cuốn theo từng đợt sóng đánh vào những mỏm đá ven bờ, bắn tung những cột bọt trắng xóa.
Vừa bước xuống xe, Bạch Du đã bị gió thổi chao đảo suýt ngã, may mà Tạ Vũ Xuyên đi phía sau kịp đỡ lấy anh. Nhưng khi anh vừa mở miệng nói, lại bị một luồng gió biển ập vào khiến nghẹn lời.
Ban đầu, Tạ Vũ Xuyên muốn để Bạch Du ngắm biển một chút trước khi trời tối, nhưng giờ đành phải đưa anh quay lại xe, lái thẳng vào hầm để xe của khách sạn.
Hết chương 27