
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 24
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Bạch Du dùng sức đẩy Tạ Vũ Xuyên ra, khiến cậu ta vui đến mức không nhịn được mà ho khan liên tục.
Từ trước đến nay Tạ Vũ Xuyên luôn để lại ấn tượng là người điềm đạm, ổn trọng, thậm chí mỗi lần Bạch Du cần giúp đỡ thì cậu đều xuất hiện kịp thời. Đến mức Bạch Du quên mất rằng Tạ Vũ Xuyên thực ra cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, đang ở độ tuổi đầy sức sống và nhiệt huyết.
Vừa rồi đầu óc Bạch Du nóng lên suýt nữa thì đồng ý, giờ nghĩ lại chỉ thấy may mắn vì lý trí vẫn còn kịp kéo mình lại.
Là một người cong bẩm sinh, Bạch Du không hề có cái gọi là rađa đồng tính. Từ nhỏ đến lớn xung quanh anh cũng chưa từng gặp người giống mình. Hồi cấp ba, từng vì lỡ chia sẻ xu hướng tính dục với một người bạn mà bị hiểu lầm, trước khi tốt nghiệp còn gây ra một trận náo loạn không nhỏ trong trường, suýt chút nữa ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của mình.
Rõ ràng lúc trước là cậu bạn kia chủ động muốn làm bạn với Bạch Du, còn thường lén lút nhét đồ ăn vặt cho anh khi không ai để ý. Nhưng đến cuối cùng, mọi chuyện lại biến thành Bạch Du quyến rũ người đó. Người kia để chứng minh bản thân trong sạch, vội vàng công khai bạn gái, còn cố tình xuất hiện trước mắt mọi người.
Bạch Du chưa từng thích người bạn đó, anh chỉ không hiểu, vì sao chỉ cần nghe mấy chữ đồng tính luyến ái, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là: “Cậu ta sẽ không thích mình đấy chứ?”
Vì chuyện đó, Bạch Du đã rất phiền muộn.
Vì để tránh lặp lại chuyện như thế, Bạch Du cố gắng hạn chế tiếp xúc với những bạn nam khác. Kết quả là xung quanh anh ngoài Đinh Chi Sính cùng lớn lên từ nhỏ thì không còn ai thân thiết nữa.
Chính vì vậy, khi Bạch Du nhận ra mình có cảm tình với Tạ Vũ Xuyên, phản ứng đầu tiên của anh không phải là vui mừng hay xấu hổ, mà là sợ hãi.
Anh sợ một lần nữa bị xem là khác người, càng sợ hơn khi Tạ Vũ Xuyên biết rằng có một người cùng giới thích mình thì sẽ thấy phản cảm, thậm chí là ghê tởm.
Nếu Tạ Vũ Xuyên đã nói là thích anh, vậy thì cứ để cậu ta thử theo đuổi đi. Biết đâu qua một thời gian, cậu ta sẽ nhận ra thích con trai cũng chẳng thú vị như tưởng tượng.
Giờ đây Bạch Du rơi vào vòng xoáy của lý trí, một mặt anh thích Tạ Vũ Xuyên, khao khát đối phương cũng thích mình như thế; nhưng mặt khác, anh lại không thể tin được một trai thẳng như Tạ Vũ Xuyên có thể bỗng dưng nảy sinh hứng thú với người cùng giới, đặc biệt là với một người tẻ nhạt như mình.
Điều quan trọng hơn cả là, Bạch Du sợ có một ngày nào đó Tạ Vũ Xuyên sẽ giống như mình, vì cái gọi là xu hướng t*nh d*c “không bình thường” mà dần dần sinh ra mặc cảm tự ti.
Tạ Vũ Xuyên thấy sắc mặt Bạch Du có vẻ trầm xuống, ngón tay lại bắt đầu vô thức xoắn vào nhau, nghĩ rằng anh vẫn đang lo lắng về vụ việc lúc nãy nên an ủi: “Lúc đó trong tiệm cũng không có mấy khách, ảnh hưởng không lớn đâu. Cảnh sát cũng nói gã đó thừa nhận là nhận nhầm người. Nhưng tôi nghĩ vẫn không thể lơ là được, ảnh có thể nhận nhầm, nhưng cả thông tin cá nhân cũng khớp thì có chút bất thường đấy.”
Bạch Du cũng đã nghĩ đến điểm này. Anh từng trải qua một chuyện tương tự, vì vậy mới càng lo sợ điều đó lại xảy ra thêm lần nữa. Bình thường anh rất ít khi đăng ảnh cá nhân lên mạng xã hội, cũng không kết bạn WeChat với khách hàng. Cửa tiệm chỉ có một tài khoản chăm sóc khách hàng do Tiết Vi Vi phụ trách, trong đó toàn là thông tin đơn đặt hàng.
Tạ Vũ Xuyên nhìn ra được Bạch Du có điều gì đó đang che giấu, nhưng thấy đối phương cố ý không muốn nói thì cậu cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ dịu dàng nói: “Có chuyện gì cũng có thể nói với tôi. Hai người nghĩ cách thì luôn nhiều hơn một.”
Bạch Du đỏ hoe mắt khẽ gật đầu, không muốn tiếp tục dây dưa vào chuyện này nữa, đành lúng túng đổi chủ đề: “Ờm, tôi phải về tiệm rồi, một mình Vi Vi chắc không xoay xở kịp.”
Nói xong, Bạch Du lúng túng đứng bật dậy. Tạ Vũ Xuyên còn đang tựa vào sofa, chưa kịp kéo lấy vạt áo anh thì người kia đã ôm chặt chiếc áo phao chạy vội ra ngoài phòng trước.
Tạ Vũ Xuyên nhìn chiếc áo nỉ mỏng manh trên người anh, không nhịn được mà gọi với theo: “Nhớ mặc thêm áo rồi hãy ra ngoài, đừng để cảm lạnh.”
Dù gì thì thời tiết cũng âm mấy độ, cái thân hình nhỏ bé của Bạch Du thật khiến người ta không yên tâm chút nào.
Bạch Du khẽ “ừm” một tiếng, cũng không quan tâm Tạ Vũ Xuyên có nghe thấy hay không, khoác áo lên rồi mở cửa bước ra.
Cơn gió Bắc mạnh mẽ quật vào cửa tiệm, suýt nữa khiến Bạch Du không đẩy nổi. Đợi đến khi anh thực sự bước xuống bậc thềm, đầu óc lập tức bị cơn gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn hẳn.
Vừa rồi bị màn tỏ tình bất ngờ của Tạ Vũ Xuyên làm cho choáng váng, đến mức anh đã bỏ qua rất nhiều chi tiết. Giờ nghĩ lại, Bạch Du mới nhận ra, ngoại trừ những câu “trêu ghẹo” ban đầu, sau khi bị anh đẩy ra, Tạ Vũ Xuyên đã âm thầm giữ khoảng cách với anh.
Mặt Bạch Du đỏ bừng, kéo khóa áo phao lên thật cao, cố ý cúi đầu rụt cằm vào trong lớp áo, lần đầu tiên anh cảm thấy, thật ra, việc come out cũng không đáng sợ như mình vẫn nghĩ.
Tiết Vi Vi đã nhìn thấy Bạch Du một mình băng qua đường qua cửa sổ từ lâu, cô vội vã mở cửa tiệm, chạy mấy bước ra đón anh.
“Thầy Bạch, thầy không sao chứ?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiết Vi Vi, Bạch Du nhẹ giọng trấn an: “Ừm, anh không sao rồi.”
Tiết Vi Vi thấy khóe mắt Bạch Du hơi đỏ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh anh, cẩn thận quan sát.
“Thật đấy, anh không sao đâu, đừng lo.” Bạch Du lại an ủi một câu, “Lúc nãy cảm ơn em nhé, chắc bị dọa không nhẹ phải không?”
Tiết Vi Vi khẽ lắc đầu, tay nắm chặt lấy chiếc tạp dề nhỏ, hơi ngượng ngùng nở nụ cười.
Sau khi Bạch Du rời đi không lâu, Tạ Vũ Xuyên cũng đứng dậy bắt đầu dọn dẹp. Trước tiên cậu vứt bỏ những chai đồ uống mà Lang Dịch và mấy người kia uống dở, rồi lại nhìn thấy chiếc bánh ngọt đặt trên bàn trà nhỏ.
Cậu đếm qua một lượt, vẫn còn bốn cái, cộng thêm chiếc bánh xoài nhiều lớp tám centimet. Tạ Vũ Xuyên cúi đầu nhìn cơ bụng tám múi mình vất vả lắm mới tập ra được, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Hôm nay Bạch Du đã chịu không ít k*ch th*ch, còn khóc một trận như vậy, Tạ Vũ Xuyên lo cơ thể của anh không chịu nổi. Vì thế cậu quyết định tối nay sẽ đưa anh về nhà trước, rồi mới về nhà ba mẹ một chuyến.
Việc cấp bách lúc này là phải điều tra cho rõ, cái thằng lừa cưới kia đã nói chuyện với ai qua mạng, có phải người mà Bạch Du quen hay không? Tạ Vũ Xuyên cảm thấy thay vì hỏi vòng vèo từ phía Bạch Du, chi bằng trực tiếp bắt đầu từ ứng dụng mạng xã hội dành cho người đồng tính kia.
Tạ Vũ Xuyên cẩn thận cất hai hộp bánh vào túi giấy, cầm điện thoại đi tới bên ô cửa kính lớn gần quầy thu ngân.
Cậu giơ điện thoại lên chuyển sang chế độ chụp ảnh, ống kính nhắm về phía Bạch Du đang đứng. Nhưng hình ảnh thanh niên áo trắng trên màn hình lại theo từng cái rung tay của cậu mà phóng to, đường nét cũng dần mờ đi.
Tạ Vũ Xuyên không vui cau mày, miệng bật ra một tiếng “chậc”. Tiểu Hải vẫn ngồi bên cạnh và chứng kiến toàn bộ quá trình thì chớp mắt không tin nổi, cuối cùng bĩu môi nói: “Anh, sao không đi thẳng tới luôn cho rồi? Anh xem anh mệt đến mức nào rồi.”
Tạ Vũ Xuyên để điện thoại xuống, đuôi mày nhướn lên một cách bực bội.
Cậu định giải thích với Tiểu Hải rằng mình chỉ muốn thử xem khoảng cách nào chụp ảnh vừa rõ nét vừa không bị phát hiện, nhưng nhìn bóng dáng Bạch Du lay động trong khung hình, Tạ Vũ Xuyên chợt không muốn giải thích nữa.
Cậu đang theo đuổi Bạch Du đấy, thì đã làm sao?
Hết chương 24