
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 21
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Lang Dịch không thể khẳng định rằng có phải Bạch Du đã bẻ cong Tạ Vũ Xuyên hay không. Dù sao theo lời của chính Tạ Vũ Xuyên, khi cậu ta xem mấy video hành động kia hoàn toàn không có cảm giác k*ch th*ch, thậm chí còn thấy khó chịu. Lần duy nhất có phản ứng là vì người trong video khiến cậu nghĩ đến Bạch Du.
Theo góc nhìn của Lang Dịch, chỉ cần có h*m m**n với người cùng giới thì điều đó đã nói lên rất vấn đề. Cậu thừa nhận Bạch Du quả thật là một người rất đáng để yêu thích, nhưng đứng trên lập trường là bạn của Tạ Vũ Xuyên, nếu cậu ấy không muốn, thì cách tốt nhất là nên hạn chế tiếp xúc với Bạch Du.
Tạ Vũ Xuyên đứng trên ban công hút thuốc. Bình thường cậu không nghiện, nhưng lúc này trong gạt tàn đã đầy những đầu thuốc đã cháy hết, còn điếu thuốc trên tay thì chỉ còn lại một đoạn tro dài, bị gió thổi nhẹ là gãy.
Tay cầm hộp thuốc đã cứng đờ vì lạnh, nhưng đầu óc lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
Tạ Vũ Xuyên biết bản thân không muốn rời xa Bạch Du.
Cậu vẫn nhớ rõ, trong phòng xông hơi, Bạch Du từng nói với cậu rằng anh đã mất rất nhiều năm mới có thể đối diện được với chính mình.
Tạ Vũ Xuyên không rõ rốt cuộc Bạch Du đã trải qua những gì, chỉ nhớ lúc anh nói những lời đó, giọng có phần run rẩy, chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến cậu đau lòng.
Tạ Vũ Xuyên mở tấm ảnh chụp chung được cậu lưu trong album điện thoại. Trong ảnh, Bạch Du đứng giữa cậu và Lang Dịch, cười rạng rỡ như nắng. Hồi đó Lang Dịch đã nhận ra tình cảm đặc biệt của cậu dành cho Bạch Du, chỉ có mình cậu là ngốc nghếch tưởng rằng vì thấy Bạch Du đáng thương nên mới muốn giúp đỡ anh nhiều hơn một chút.
Tạ Vũ Xuyên bật cười vì sự chậm hiểu của mình, không may lại hít vào một ngụm khí lạnh, ho sặc sụa không ngừng. Cơn ho kéo dài đến mức cậu phải cúi người xuống, khóe mắt cũng trào ra vài giọt nước.
Cuối cùng vì thấy quá lạnh, cậu mới sực nhớ ra ban nãy chỉ định ra ngoài hút điếu thuốc rồi quay lại ngay, nên chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Giờ đã đứng trong gió lạnh gần hai mươi phút, cả người tê buốt đến mức mất cảm giác.
Tạ Vũ Xuyên quay lại giường, trằn trọc mãi không ngủ được, nửa đêm còn bị tiếng ho của chính mình đánh thức. Cậu đã bao năm không ốm đau gì, giờ lục tung cả nhà cũng không tìm ra nổi một viên thuốc, chứ đừng nói đến siro ho. Tạ Vũ Xuyên đành mở một chai nước khoáng, uống lấy uống để vài ngụm, cuối cùng chấp nhận số phận mà nằm xuống lại, đáng thương kéo chăn kín người.
Sáng sớm, Bạch Du dậy làm bánh cupcake. Sau khi bánh nguội, anh bắt đầu phun kem, rồi cắt xoài thành từng khối nhỏ, xếp gọn gàng ở giữa lớp kem.
Khi làm những thứ này, trong đầu anh chỉ nghĩ về vẻ mặt của Tạ Vũ Xuyên hôm đó khi nói rằng mình bắt đầu thích ăn xoài là vì anh.
Bạch Du nghĩ, mặc dù đã biết giữa mình và Tạ Vũ Xuyên vĩnh viễn không thể phát triển thành mối quan hệ vượt qua tình bạn từ sớm, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sớm muộn gì cũng sẽ vì Tạ Vũ Xuyên có bạn gái mà dần dần xa cách nhau, nhưng anh chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa họ lại có thể trở nên gượng gạo đến mức này.
Bạch Du chọn một chiếc hộp lớn để đựng bánh cupcake, bên trong có thể xếp được chín cái, sau đó dùng nguyên liệu còn dư làm thêm một chiếc bánh ngàn lớp không quá to.
Để tránh làm hỏng bánh trong lúc di chuyển, anh quyết định gọi xe thay vì tự mang đi.
Đã rất lâu rồi Bạch Du không dùng ứng dụng gọi xe. Anh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Tạ Vũ Xuyên, một lần gặp chẳng mấy vui vẻ. Lúc đó, anh còn sợ Tạ Vũ Xuyên là người xấu.
Bạch Du kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa tiệm “Núi Tuyết”, chỉ thấy Tiểu Hải đang giúp khách đóng gói đồ, Bạch Du tò mò nhìn vào trong rồi nhỏ giọng hỏi: “Xuyên Nhi không có ở đây à?”
“Anh Xuyên chưa tới, Anh Bạch tìm anh ấy có việc gì ạ?”
Bạch Du siết chặt tay đang cầm hộp bánh, có chút thất vọng nói: “Không có gì đâu, chỉ là lần trước cậu ấy nói muốn ăn bánh xoài, mà đúng lúc tôi mua được xoài.”
Không hiểu vì sao Bạch Du lại cảm thấy chột dạ, vô thức muốn giải thích gì đó.
Anh giao hộp bánh cho Tiểu Hải, cũng không tiện làm phiền thêm nên chào một tiếng rồi rời khỏi cửa hàng.
Tiết Vi Vi thì lại có chút lo lắng, đem những điều mình quan sát gần đây chia sẻ với bạn thân qua WeChat. Cô nghi ngờ rằng Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên đã cãi nhau, vì mấy hôm rồi Tạ Vũ Xuyên không đến Tinh Tự, còn Bạch Du thì cũng chẳng còn cầm điện thoại cười ngây ngô mỗi khi rảnh rỗi nữa.
Ví dụ như bây giờ, Tiết Vi Vi thấy Bạch Du vừa xách hộp bánh đi sang cửa hàng đối diện, nhưng chưa đến mấy phút đã quay về, mà lúc quay về sắc mặt cũng không tốt. Không giống những lần trước, mỗi lần gặp xong Tạ Vũ Xuyên là hai má anh lại ửng hồng.
Lúc này Bạch Du đang mặc một chiếc áo len trắng, khi gói bánh cho khách thì cố gượng cười, cả người giống như một chú cún con bị bỏ rơi, khiến Tiết Vi Vi nổi lên đầy tâm dì ghẻ, âm thầm chụp một bức ảnh rồi gửi cho bạn thân.
Bạch Du thì chẳng hề hay biết mình đang bị Tiết Vi Vi âm thầm bàn tán như vậy, vẫn còn tươi cười nói chuyện với một người đàn ông vừa bước vào cửa hàng.
Người đàn ông này Bạch Du có chút ấn tượng, hình như làm việc ở khu tài chính gần đó, mỗi tuần đều ghé qua một lần, mỗi lần chỉ mua một chiếc bánh su kem dâu, lúc anh đóng gói thì sẽ tranh thủ nói vài câu.
Hôm nay cũng vậy, Bạch Du gắp bánh su kem dâu vào hộp, đang định đưa cho người đàn ông kia thì cửa kính của Tinh Tự đột nhiên bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng bước vào.
“Đồ đàn ông khốn nạn lừa cưới! Bình thường tôi đã nhịn mấy cái video ghê tởm anh coi trên mạng, thế mà anh còn dám hẹn gặp nhân tình!”
Giọng nói của cô không hề ăn nhập với vẻ ngoài, the thé đầy phẫn nộ. Chiếc túi xách trong tay bị cô ném mạnh vào người đàn ông.
Bạch Du không biết quan hệ giữa hai người là gì, nhưng vì chuyện xảy ra trong cửa hàng của mình, anh không thể đứng nhìn không.
Bạch Du bước ra khỏi quầy, định giơ tay ngăn người phụ nữ tiếp tục đánh ngườ, ai ngờ người phụ nữ đó như phát điên, lại lao thẳng về phía anh.
“Chính là mày, thằng đàn ông đê tiện không biết xấu hổ này dụ dỗ anh ta đúng không? Mày có biết anh ta đã kết hôn rồi không? Mấy thằng đồng tính như tụi mày sao mặt dày thế!”
Bạch Du bị cô ta mắng đến choáng váng. Nói thực lòng, trước tháng này anh còn chẳng hề quen biết người đàn ông kia, vậy mà nói anh dụ dỗ thì đúng là quá oan uổng.
“Tôi nghĩ có lẽ chị đang hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là chủ tiệm này thôi, cũng không quen chồng của chị.”
Bạch Du không muốn tranh cãi với cô ta, chỉ hy vọng chuyện vợ chồng nhà người ta đừng giải quyết trong tiệm của mình.
“Mày không quen anh ta? Không quen mà hai người lại trò chuyện trên app hẹn hò đồng tính à? Không quen mà mỗi tuần anh ta đều đến đây gặp mày?”
Người phụ nữ giơ móng tay dính đá lấp lánh đâm mạnh vào áo len trắng của Bạch Du, như thể muốn chọc thủng một lỗ trên người anh.
Bạch Du nhớ lại cái ứng dụng kết bạn năm xưa mà Đinh Chi Sính từng giúp mình đăng ký, nhưng anh đã xoá tài khoản từ lâu rồi, không thể có chuyện ai đó còn đang dùng tài khoản của anh để trò chuyện được.
Anh lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách với người phụ nữ, ánh mắt chuyển sang nhìn người đàn ông mặc vest, mong nhận được một lời giải thích từ anh ta.
**
Hôm qua Tạ Vũ Xuyên bị nhiễm lạnh, sáng dậy phát hiện không chỉ nghẹt mũi mà còn đau họng. Vốn định hôm nay không đến tiệm, nhưng vừa nãy Tiểu Hải nhắn WeChat báo Bạch Du có mang đến cho cậu một hộp bánh, hình như là vị xoài.
Rõ ràng hai người đã hẹn năm sau mới làm, Tạ Vũ Xuyên không hiểu vì sao Bạch Du lại đột ngột mang đến sớm như vậy.
Một cảm giác bất an bất chợt dâng lên, Tạ Vũ Xuyên bật người khỏi giường, rửa mặt sơ qua rồi lập tức lái xe đến cửa hàng.
Khi đậu xe xong và đi từ bên kia vỉa hè sang, cậu đã nghe thấy trong cửa hàng của Bạch Du có tiếng phụ nữ đang mắng chửi liên hồi.
Tạ Vũ Xuyên lập tức tăng tốc bước chân, ngay khoảnh khắc trước khi đẩy cửa vào, cậu nghe thấy giọng phụ nữ đó gào lên: “Cái đồ đồng tính không biết nhục! Một thằng đàn ông cả ngày chỉ biết làm mấy cái bánh ngọt, còn cam tâm để đàn ông đè lên người mà làm. Nếu tao là cha mẹ mày, nhất định sẽ hối hận vì đã đẻ ra mày!”
Tạ Vũ Xuyên không thể chịu nổi nữa, dùng lực đẩy mạnh cửa bước vào, cắt ngang lời cô ta, và ngay khoảnh khắc ấy, cậu chạm phải ánh mắt của Bạch Du.
Nói thật, ban đầu Bạch Du chỉ thấy phiền, anh chỉ mong người phụ nữ kia nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng người đàn ông đi cùng chỉ lặp đi lặp lại “Đừng nói nữa”, mà hoàn toàn không có ý định kéo cô ta đi.
Bạch Du ghép lại những gì người phụ nữ kia nói, đại khái cũng hiểu ra tình hình, thậm chí anh còn nghi ngờ có ai đó đã lấy trộm ảnh của mình để lừa đảo trên mạng. Ngay lúc Bạch Du chuẩn bị gọi báo cảnh sát thì Tạ Vũ Xuyên bất ngờ xuất hiện.
Bạch Du không biết Tạ Vũ Xuyên đã nghe được bao nhiêu lời người phụ nữ đó nói, từng câu từng chữ đều đâm trúng vào tim anh, cũng chính là những điều anh không muốn để Tạ Vũ Xuyên nghe thấy nhất.
Chưa lúc nào Bạch Du không muốn gặp Tạ Vũ Xuyên như lúc này. Sắc mặt anh từ kinh ngạc chuyển sang tuyệt vọng, lần đầu tiên trong đôi mắt dịu dàng hiện lên nhiều cảm xúc đến thế.
Bàn tay siết chặt run rẩy rồi dần trở nên lạnh ngắt, trái tim dường như ngừng đập trong thoáng chốc, khiến đầu ngón tay anh tê dại, gần như không thể đứng vững.
Anh nhìn thấy miệng của Tạ Vũ Xuyên mấp máy như đang nói gì đó, cố gắng lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy gì cả, cũng không hiểu được. Cuối cùng, như một kẻ buông xuôi, anh cúi đầu bật cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Vi Vi, giúp anh báo cảnh sát.” Bạch Du mệt mỏi nói, “Cũng làm phiền ông chủ Tạ giúp tôi giữ hai người này lại, đừng để họ rời đi.”
Người phụ nữ kia nghe thấy báo cảnh sát thì lại nổi điên, tiếp tục dùng lời lẽ cay độc công kích Bạch Du, nhưng vừa mới mắng ra bốn chữ “đồng tính chết tiệt” thì đã bị ánh mắt lạnh lùng hung ác của Tạ Vũ Xuyên dọa cho câm lặng, không dám mở miệng thêm.
Tạ Vũ Xuyên muốn qua xem tình trạng của Bạch Du, nhưng cũng phải trông chừng hai người kia, một mình không thể xoay xở nổi, đành phải lén nhắn tin gọi người tới hỗ trợ. Chỉ vài phút sau, cửa bị gõ từ bên ngoài, là Lang Dịch và Diệp Ti Thừa đến.
Hết chương 21