Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 19

Trước Tiếp

Chương 19

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Khi con người thư giãn thì rất dễ buồn ngủ. Bạch Du vừa chơi được một lúc đã cảm thấy toàn thân như sắp cạn kiệt năng lượng, ánh đèn phía trên đầu quay vài vòng trước mắt, cuối cùng anh nhắm mắt lại.

Tạ Vũ Xuyên sợ anh ngủ quên sẽ trượt xuống nước nên nhẹ nhàng bóp cổ tay gọi anh tỉnh lại.

“Nguy hiểm lắm, đừng ngủ ở đây, lát nữa đưa anh đến phòng nghỉ.”

Bạch Du mơ mơ màng màng dụi mắt, tay dính nước nên bôi cả mặt lem nhem.

Tạ Vũ Xuyên cầm khăn lau cho anh, không quên trêu: “Được rồi, lấy nước ngâm chân rửa mặt luôn.”

Bạch Du tưởng Tạ Vũ Xuyên sẽ dẫn anh đi dội nước lại cơ thể rồi nghỉ ngơi, nào ngờ vừa đi một đoạn lại bị dẫn vào một khu vực trải đầy giường. Ngẩng đầu lên nhìn, ba chữ to “Khu trợ tắm” đập vào mắt khiến anh lập tức có cảm giác muốn bỏ chạy.

“Chạy gì chứ?” Tạ Vũ Xuyên đẩy Bạch Du về phía người kỳ lưng, nói: “Bạn tôi chưa từng được kỳ, đừng dùng lực mạnh quá. Làm xong thì cho anh ấy tắm sữa luôn.”

Vừa ngâm nước nóng xong, toàn thân Bạch Du như cái bánh bao trắng hấp chín, mềm oặt, tỏa ra hơi nóng khắp người. Lúc này anh nằm yên bất động, trông chẳng khác gì một món ăn để người ta mặc sức ra tay.

Tạ Vũ Xuyên nằm trên chiếc giường bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Du. Chiếc khăn kỳ lưng chà từ xương quai xanh lên vai anh, chỉ vài lần nhẹ nhàng đã để lại những vết hồng nhạt.

Tạ Vũ Xuyên nghe người kỳ nói với Bạch Du: “Chàng trai à, da cậu mềm quá, mới kỳ nhẹ đã đỏ rồi.”

Bạch Du không được tự nhiên, khẽ “ừm” một tiếng rồi nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

Đến lúc phải đổi tư thế nằm sấp, Bạch Du vùi mặt vào hai cánh tay. Trong mắt Tạ Vũ Xuyên giờ chỉ còn lại khuỷu tay anh đỏ ửng lên vì bị kỳ cọ.

Đúng lúc đó, người kỳ bảo Bạch Du đưa tay ra. Vì mất điểm tựa, Bạch Du vô thức xoay mặt sang một bên, liền bắt gặp ánh mắt của Tạ Vũ Xuyên.

Gương mặt Bạch Du bị hơi nóng xông lên đỏ bừng, các khớp xương còn hằn rõ vết đỏ. Quan trọng nhất là biểu cảm của anh lúc này có chút luống cuống, hoang mang, và vì hơi đau mà chau mày nhẹ.

Nhìn anh y như vừa bị người ta bắt nạt xong vậy.

Tạ Vũ Xuyên đột nhiên cảm thấy tư thế nằm sấp khiến mình khó thở, phần bụng dưới cũng vì thau nước nóng mà người thợ kỳ tốt bụng vừa thêm vào khi nãy mà trở nên nóng ran lạ thường.

Cuối cùng cũng kỳ cọ sạch sẽ, lại được ngâm sữa xong, toàn thân Bạch Du giờ đây tỏa ra một mùi sữa nhẹ dịu, nằm cùng với Tạ Vũ Xuyên trong phòng xông hơi, trông như một chiếc bánh sữa nhỏ sắp ra lò.

Tạ Vũ Xuyên nắm lấy cánh tay Bạch Du, vừa bóp vừa nắn, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có người thích làm mấy dịch vụ thơm thơm kiểu này.

“Trước giờ anh từng đến trung tâm tắm rửa kiểu này chưa?” Tạ Vũ Xuyên bỗng hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Bạch Du đáp là chưa, đây là lần đầu tiên.

“Nhiều người miền Nam không quen kiểu tắm như thế này.” Tạ Vũ Xuyên rót cho Bạch Du một tách trà, “Bổ sung nước đi, không lát lại ngất xỉu đấy.”

Bạch Du l**m l**m khóe môi khô khốc, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

“Làm sao cậu biết tôi là người miền Nam?” Bạch Du đặt ly trà trở lại khay, tò mò hỏi.

Tạ Vũ Xuyên lại rót thêm cho anh một ly, mỉm cười đáp: “Nhìn phát biết luôn,” rồi tiếp tục hỏi: “Mở tiệm bánh ngọt mà chạy đến tận nơi xa thế này, không nhớ nhà à?”

“Có chứ,”

Có lẽ vì vừa tắm xong nên đã thư giãn hơn nhiều, Bạch Du không kìm được nỗi khát khao được giãi bày, khẽ cười chua chát: “Nhưng mà tôi bị họ đuổi đi rồi, có muốn về cũng không được.”

Tạ Vũ Xuyên đặt tách trà xuống, ngạc nhiên hỏi: “Anh ngoan thế này mà cũng bị đuổi ra khỏi nhà à, sao thế?”

Bạch Du nghĩ một chút, không dám nói là vì bị ba mẹ phát hiện mình thích con trai, chỉ nói rằng mình đã làm một việc mà ba mẹ không thể nào chấp nhận nổi.

“Họ đều là người truyền thống, cho rằng cuộc đời chỉ có một con đường đúng, nếu đi sai rồi thì phải kéo về đúng hướng. Còn nếu muốn tự mở ra một con đường mới thì hoàn toàn không được phép.”

Từ nhỏ Bạch Du đã lớn lên trong kiểu tư tưởng ấy, cho nên khi vào tuổi dậy thì, phát hiện xu hướng t*nh d*c của mình không giống người khác, anh sợ đến mức cả đêm mất ngủ, cảm giác như mình vừa phạm phải một tội tày trời.

“Tôi đã mất rất nhiều thời gian để đối diện với bản thân mình. Tôi nghĩ, tôi phải học cách chấp nhận chính mình trước, thì mới có cơ hội chứng minh với ba mẹ rằng con đường mà tôi chọn thật ra cũng không sai.”

Giống như việc biến sở thích thành nghề nghiệp vậy. Ban đầu Bạch Du học vẽ, nhưng khoảng thời gian ấy, mỗi lần định vẽ cơ thể người mẫu, anh đều không dám nhìn trực diện cơ thể đối phương. Anh ghét bản thân mình vì có cảm giác với người cùng giới, sợ bị người ta phát hiện sự khác thường của mình, đến mức vừa cầm bút lên đã thấy chán ghét không rõ lý do.

Cho đến khi được thầy giáo dẫn vào phòng làm bánh, anh mới có thể dùng hết sức mình để đánh bông một âu lòng trắng trứng, cũng có thể dành ra cả tiếng đồng hồ để vẽ một bức tranh hoạt hình đáng yêu lên bề mặt chiếc bánh kem mịn màng.

Ở nơi đó, Bạch Du cuối cùng cũng không còn chán ghét việc vẽ nữa, và nhờ vào sự khai sáng của thầy giáo, anh bắt đầu chậm rãi chấp nhận con người khác biệt của mình.

“Ba tôi lúc nào cũng nói con trai mà làm mấy chuyện này thì chẳng có tương lai gì hết. Nhưng ông ấy đâu biết, lúc đó chỉ để có thể sống một cuộc đời bình thường, tôi đã phải tiêu hao bao nhiêu sức lực rồi. Lúc ấy còn quan tâm gì đến chuyện có ra gì hay không chứ.”

Bạch Du nằm trên tấm đệm tatami cạnh Tạ Vũ Xuyên, trong căn phòng xông hơi rộng lớn, ngoài âm thanh từ chiếc TV treo tường đằng xa thì chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

“Không ai có quyền phán xét lựa chọn của người khác là đúng hay sai. Càng không nên vì sự phủ định của người khác mà nghi ngờ chính mình,” Tạ Vũ Xuyên vừa như nói với Bạch Du, lại vừa như đang nói với chính bản thân mình: “Chỉ cần tin tưởng rằng con đường mình chọn là đúng, sớm muộn gì, con đường đó cũng sẽ được người khác coi là một lựa chọn đáng giá.”

Giọng của Tạ Vũ Xuyên khàn đi vì khô, rõ ràng Bạch Du biết những gì cậu nói không hoàn toàn nhắm đến cùng một chuyện với những gì anh đang nghĩ. Nhưng vào khoảnh khắc đó, anh thật sự rất mong rằng mình có thể trở thành lựa chọn của Tạ Vũ Xuyên.

Những giọt mồ hôi li ti trên mặt bắt đầu tụ lại, cuối cùng hóa thành một giọt to cỡ hạt đậu trượt khỏi đuôi mắt của Bạch Du. Anh vội chụp lấy chiếc khăn mặt còn ẩm, úp lên mặt, lý trí tạm thời quay về, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Tạ Vũ Xuyên vỗ nhẹ cánh tay anh, khẽ nói: “Ngủ một lát đi, nghỉ ngơi xong rồi còn đi ăn tối.”

Tiếng Bạch Du phát ra từ dưới lớp khăn ẩm nóng, nghe có phần méo tiếng và nghèn nghẹn, nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn nghe rõ lời “cảm ơn” không mấy rõ ràng ấy.

Hai người ở lại trung tâm tắm rửa đến tận bảy giờ tối. Lúc tính tiền, Bạch Du mới thực sự biết được buổi tắm này sang chảnh đến mức nào.

“Đi.” Khi ra khỏi cửa, Tạ Vũ Xuyên rất tự nhiên khoác tay qua cổ Bạch Du, “Về ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Bạch Du thật sự đã làm theo lời Tạ Vũ Xuyên, về đến nhà là ngủ ngay. Còn Tạ Vũ Xuyên thì chơi game với Yến Tuy và mấy người bạn một lúc mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Trong cơn mơ màng, cậu dường như lại ngửi thấy hương sữa dịu nhẹ tỏa ra từ người Bạch Du, và không khỏi nghĩ, không biết nếu cắn một miếng thì có ngon như mùi thơm đó không.

Tạ Vũ Xuyên như thể lại nằm trên chiếc giường ban sáng, Bạch Du trông như một chiếc bánh bao nhân kem đang quỳ bò lên người cậu dưới ánh mắt chăm chú của cậu, còn Tạ Vũ Xuyên thì vì sợ anh ngã nên đưa tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh ấy.

Toàn thân Bạch Du như thể bị sữa ngâm qua, vừa mềm vừa trơn. Bàn tay đặt trên eo anh của Tạ Vũ Xuyên vô thức bắt đầu di chuyển xuống dưới, yết hầu cũng vì trong miệng khô khốc mà liên tục trượt lên trượt xuống. Cảnh tượng ban ngày dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu cậu, những chi tiết mà cậu cố tình phớt lờ giờ đây không ngừng k*ch th*ch thần kinh cậu.

“Sao lại gầy thế này?” Tạ Vũ Xuyên nghe thấy chính mình hỏi ra câu mà trước giờ mình luôn muốn hỏi Bạch Du nhưng lại sợ làm anh phật ý, “Gầy thế mà chỗ này lại nhiều thịt như vậy.”

Nói xong, Tạ Vũ Xuyên bóp nhẹ một cái lên phần thịt mềm kia, không mạnh cũng không nhẹ, khiến Bạch Du bật ra một tiếng th* d*c vô cùng gợi cảm.

Bị bắt nạt, Bạch Du ngẩng đôi mắt mờ sương lên, bất mãn lườm cậu một cái, “Đau quá, Xuyên Nhi.”

Tạ Vũ Xuyên đột nhiên run lên, sau đó mở mắt ra trong cơn mơ hồ. Bốn phía tối đen như mực, nào còn thấy bóng dáng Bạch Du đâu. Cậu bực bội lật người xuống giường, nhịn cái cảm giác lạnh lẽo và dính nhớp để đi vào phòng tắm. Mọi thứ đều đang chứng minh một điều, Tạ Vũ Xuyên vì mơ thấy Bạch Du mà có phản ứng sinh lý.

“Con mẹ nó!” Tạ Vũ Xuyên chửi một tiếng th* t*c, quấn tạm khăn tắm rồi đi ra phòng khách.

Cậu thực sự không thể hiểu nổi tại sao mình lại có phản ứng với Bạch Du. Một người lại có phản ứng sinh lý với cơ thể của bạn thân, chỉ nghĩ đến thôi Tạ Vũ Xuyên cũng thấy bản thân ghê tởm.

Cậu vừa cầm điện thoại vừa chống tay lên trán, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gọi cho Lang Dịch.

Bên kia nghe máy rất nhanh, giọng ngái ngủ yếu ớt, rõ ràng là đã ngủ từ lâu.

“Trước đây cậu làm thế nào xác định được mình thích đàn ông đấy?” Tạ Vũ Xuyên hỏi thẳng vào vấn đề.

Lang Dịch phản ứng hơi chậm, lại nhìn đồng hồ, chửi: “Tạ Vũ Xuyên, cậu biết mấy giờ rồi không, con mẹ cậu phát điên à?”

“Lang Dịch.” Giọng Tạ Vũ Xuyên rất nghiêm túc, chân thành, hoàn toàn không giống đang đùa.

Lang Dịch cũng nhận ra vấn đề có vẻ nghiêm trọng, dè dặt hỏi: “Cậu muốn cong à?”

Tạ Vũ Xuyên cắt ngang lời cậu ấy: “Bớt nói nhảm đi, cậu nói trước cho tôi nghe, cậu là thế nào để biết mình thích đàn ông.”

Hết chương 19

Trước Tiếp