
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 10
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Bạch Du hoàn toàn không ngờ rằng Tạ Vũ Xuyên lại vội vã bước ra từ trong tiệm, chỉ để nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi như thế.
“Ơ? Cũng được.” Bạch Du ấp úng, không biết phải trả lời thế nào. Anh không thể nói rằng mình đã xem dự báo thời tiết thấy không lạnh, nhưng thực tế thì lại hơi lạnh. Như thế chẳng phải sẽ khiến người ta thấy anh lớn tuổi rồi mà còn không có chút kiến thức cuộc sống nào sao?
Hiển nhiên là Tạ Vũ Xuyên không tin, bởi từ lúc chào hỏi xong, Bạch Du vẫn chưa rút tay ra khỏi túi áo lần nào. Nhưng cậu cũng không định vạch trần, dù sao câu hỏi ban nãy của cậu có phần riêng tư quá mức, mà với mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Bạch Du, còn chưa đến mức đó. Tuy nhiên, đã hỏi rồi thì cậu cũng không thấy hối hận, cách gần thế này, kiểu gì rồi cũng sẽ thân thiết thôi.
“Cửa hàng sắp sửa xong rồi nhỉ” Tạ Vũ Xuyên nhìn lướt qua tiệm của Bạch Du một cách thản nhiên, “Biển hiệu cũng lắp xong rồi kìa.”
Bạch Du cũng nhìn theo ánh mắt cậu rồi bật cười nhẹ: “Ừm, chắc tuần này là hoàn thiện rồi. Tuần sau xử lý khử mùi keo sơn xong là có thể khai trương.”
Tạ Vũ Xuyên quay đầu lại trước Bạch Du một nhịp, vừa đúng lúc bắt gặp cằm và cổ của anh khi anh xoay người. Cậu nhìn chăm chú đến mức khi ánh mắt hai người lại chạm nhau, Bạch Du như bị một dòng điện nhẹ giật qua, vô thức lùi về sau một chút.
Chỉ là một động tác nhỏ xíu, nhưng vừa hay lại bị Bạch Du đang nhìn Tạ Vũ Xuyên bắt được.
Hành động ấy ít nhiều mang hàm ý phòng bị hoặc từ chối. Bạch Du không biết liệu có phải ánh mắt mình quá lộ liễu nên khiến Tạ Vũ Xuyên nhận ra điều gì đó, hay đơn giản là đối phương không thích người khác đứng gần quá.
Với tư cách là một thanh niên độc thân từ trong trứng nước, hướng tính nam, tự nhận mình là số 0, thì từ khuôn mặt đến vóc dáng, Tạ Vũ Xuyên đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của Bạch Du. Đặc biệt là chiều cao, mỗi điểm đều trúng ngay gu của anh.
Chỉ trừ mỗi xu hướng tính dục của đối phương.
Bạch Du chưa từng yêu, nhưng không có nghĩa là chưa từng thấy người khác yêu. Dù không dám khẳng định bản thân có thể nhìn một phát là nhận ra đồng loại, nhưng việc Tạ Vũ Xuyên là trai thẳng thì anh chắc chắn.
Bạch Du là người có nguyên tắc. Sự kinh ngạc khi lần đầu gặp và niềm vui khi gặp lại từng khiến anh nghĩ liệu có phải là duyên phận hay không, nhưng đến khi bình tĩnh lại thì cảm giác tiếc nuối dâng trào. Một rung động đầu đời còn chưa kịp được nhận ra đã bị chính chủ nhân của nó âm thầm đè nén xuống.
Vài ngày một lần, Bạch Du lại ghé qua xem tiến độ sửa tiệm. Mỗi khi đứng chờ đèn tín hiệu bên vệ đường đối diện cửa hàng của Tạ Vũ Xuyên, dù khoảng cách từ cậu đến ô cửa kính sáng đèn chỉ tầm ba, bốn mét, Bạch Du vẫn cố gắng không nhìn vào trong.
Rõ ràng là đã cố tránh tiếp xúc rồi, vậy mà lại tình cờ gặp Tạ Vũ Xuyên ở đây. Vì lịch sự, Bạch Du đã chủ động chào hỏi trước, đâu ngờ cậu lại đột nhiên bước ra khỏi tiệm, rồi hỏi một câu vô cùng kỳ quặc: “Lạnh không?”
Chuẩn trai thẳng rồi.
Bạch Du thầm thở dài, cũng tự động đứng lùi lại thêm một chút. Vừa định mở miệng chào tạm biệt thì lại nghe thấy Tạ Vũ Xuyên hỏi: “Lễ khai trương và phần quảng bá hôm đó anh chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tôi mới tới đây không lâu, cũng chẳng quen ai, chắc không cần nghi thức gì đâu,” Bạch Du nghĩ bụng tiệm bánh thôi mà, cần gì rình rang. “Còn phần quảng bá thì để Vi Vi và bạn cô ấy lo giúp là được rồi.”
Bạch Du vừa nói vừa liếc về phía Tiết Vi Vi, người từ nãy giờ vẫn đang mải mê nghịch điện thoại.
Tiết Vi Vi tranh thủ ngẩng đầu lên làm một động tác “OK”, rồi lại cúi xuống tiếp tục bận rộn.
Thấy Tạ Vũ Xuyên gật đầu, có vẻ như không còn gì muốn hỏi, Bạch Du liền đúng lúc nói lời chào: “Vậy bọn tôi đi trước nhé, thời gian qua làm phiền các anh rồi.”
Dứt lời, anh còn gật đầu một cái về phía Diệp Ti Thừa đang đứng trong tiệm, giơ điện thoại lên như đang quay phim. Người nọ bị bắt quả tang như phóng viên săn tin, vội ngượng ngùng cúi đầu gãi đầu.
Tạ Vũ Xuyên cứ tưởng Bạch Du sẽ lại vẫy tay chào như khi mới gặp, nhưng lần này, anh chỉ mím môi cười nhẹ, hai tay vẫn yên trong túi áo hoodie to sụ, không hề nhúc nhích.
Tạ Vũ Xuyên không biết mình đang tiếc nuối điều gì, vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Ti Thừa đang nháy mắt với vẻ mặt đểu giả, lập tức nóng đầu, liền gọi với theo khi Bạch Du còn chưa xoay người đi.
“Kết bạn WeChat đi.”
**
Tạ Vũ Xuyên cầm điện thoại, vẻ mặt điềm tĩnh bước trở lại cửa hàng của Diệp Ti Thừa. Cậu vẫn còn nhớ lúc giơ mã QR ra trước mặt Bạch Du, vẻ mặt bối rối của anh trong khoảnh khắc đầu tiên và sau khi kịp phản ứng, vành tai anh ửng lên một tầng đỏ nhạt như ánh hoàng hôn phủ lên, mềm mại, dịu dàng như ánh sáng cuối ngày.
Tạ Vũ Xuyên cúi đầu nhìn lại tấm ảnh đại diện hình ngôi sao vẽ tay kia, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.
Cậu đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy giọng tám chuyện của Diệp Ti Thừa vang lên.
“Thì ra cậu thích kiểu người như vậy hả?” Diệp Ti Thừa chưa từng thấy Tạ Vũ Xuyên hành động bốc đồng như hôm nay, không nhịn được phải hỏi một câu đầy tò mò.
Tạ Vũ Xuyên cầm túi xoài sấy đặt ở bên cạnh lên, rồi ngồi lại xuống ghế sofa.
“Cái gì?” Cậu vừa nhai xoài sấy vừa mơ hồ hỏi lại.
“Cô gái đó chứ ai.” Diệp Ti Thừa sốt ruột muốn chết, nhưng người trong cuộc lại cứ giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Không còn cách nào, cậu định giật lấy túi xoài sấy từ tay Tạ Vũ Xuyên, nhưng lại bị cậu ta né tránh.
“Không phải.” Tạ Vũ Xuyên nuốt miếng xoài xuống, nói rõ ràng từng chữ, lại còn nhấn mạnh: “Không thích.”
“Không thích thì thôi, nói chuyện gì mà căng thế.” Diệp Ti Thừa lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng nhắn tin trên WeChat. Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Tạ Vũ Xuyên cũng rung lên, thì ra Diệp Ti Thừa đã gửi đoạn video quay lén vừa rồi vào nhóm chat chung của mấy người họ.
Giờ này ai cũng đang bận, chưa ai xem đoạn video cả. Tạ Vũ Xuyên thấy Diệp Ti Thừa đúng là quá rảnh, nhưng tay thì vẫn rất thành thật, ấn mở video xem ngay.
Diệp Ti Thừa quay đoạn clip đó là vì hành động kỳ lạ của Tạ Vũ Xuyên, sự xuất hiện của Bạch Du hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Chính vì hành vi khó hiểu sau đó của Tạ Vũ Xuyên mà Bạch Du đã lọt nguyên vẹn vào khung hình.
Do góc quay, trong video chỉ thấy nửa mặt nghiêng của Tạ Vũ Xuyên, nhưng gương mặt Bạch Du thì lại hiện lên rất rõ ràng.
Phải nói là cửa kính ở tiệm Diệp Ti Thừa kín thật, dù đã vặn âm lượng tối đa cũng chỉ nghe thấy tiếng máy lạnh trong phòng.
Tạ Vũ Xuyên cũng không định nghe kỹ đoạn đối thoại, dù sao mọi chuyện trong video đều vừa mới xảy ra với cậu vài phút trước. Chỉ là cậu đột nhiên nhận ra, lúc Bạch Du nói chuyện với mình, lại phải hơi ngẩng đầu lên như vậy sao?
Tạ Vũ Xuyên ấn tạm dừng video, chụp màn hình rồi phóng to bức ảnh. Mặc dù sau khi thao tác thì ảnh hơi mờ, nhưng nhìn thấy khóe môi cong lên của Bạch Du, cậu vẫn có thể nhớ lại đoạn hội thoại khi đó.
“Ông chủ Bạch đúng là đẹp trai thật,” Diệp Ti Thừa ghé đầu lên vai Tạ Vũ Xuyên, nhân tiện nhìn luôn điện thoại cậu, “Hôm đó tới đưa bánh cho tôi mà tôi ngơ ngẩn luôn. Đột nhiên hiểu vì sao Lang Dịch lại không thích mấy cô em xinh tươi mà cứ phải mê trai.”
Tạ Vũ Xuyên khựng lại, đặt điện thoại xuống, trước khi buông tay còn ấn lưu lại đoạn video, sau đó mới chậm rãi quay sang nhìn Diệp Ti Thừa.
Diệp Ti Thừa thấy thế liền lùi về sau ngay, vội vàng giải thích: “Sao thế? Không phải cậu biết rồi à? Lang Dịch nói với cậu rồi mà.”
“Biết rồi.” Tạ Vũ Xuyên dùng ngón tay cái vuốt vuốt màn hình một lúc mới lên tiếng, “Hai người họ không hợp.”
“Sao lại không hợp?” Diệp Ti Thừa chẳng thèm để tâm, nói, “Lang Dịch đẹp trai, ông chủ Bạch cũng đẹp, hai người đứng cạnh nhau chắc chắn là cực kỳ xứng đôi.”
“Cậu biết anh ta thích nam hay nữ chắc?” Tạ Vũ Xuyên ngắt lời Diệp Ti Thừa đang lải nhải, dội thẳng một gáo nước lạnh: “Chẳng phải anh ta có bạn gái rồi sao.”
“Cậu ấy nói với cậu à?” Diệp Ti Thừa kinh ngạc hỏi, vì Tạ Vũ Xuyên vốn không phải kiểu người hay tò mò, còn Bạch Du cũng chẳng giống kiểu sẽ chủ động chia sẻ mấy chuyện riêng tư như vậy. Suy đi tính lại chỉ còn một khả năng duy nhất.
“Đừng nói với tôi cậu tưởng cô gái đi cạnh cậu ta hôm nay là bạn gái của cậu ta nhé?” Diệp Ti Thừa tỏ vẻ từng trải, nói, “Nhìn là biết không phải mối quan hệ kiểu đó.”
“Cậu lại biết chắc.” Tạ Vũ Xuyên không tỏ thái độ gì trước kết luận của Diệp Ti Thừa. Đúng lúc đó, nhóm chat có tin nhắn mới, là Lang Dịch gửi đến.
[Sao ông chủ Bạch lại mang đồ ngon cho mấy người nữa rồi?]
Tạ Vũ Xuyên lướt ngón tay xuống dưới xem, không có tin nào mới nên định tắt màn hình, nhưng lại bị Diệp Ti Thừa giật lấy điện thoại.
“Không phải, ông chủ Bạch chỉ đi ngang qua thôi, anh Xuyên ra ngoài chào hỏi một chút.” Diệp Ti Thừa nhanh chóng nhắn tin trả lời trong nhóm.
Tạ Vũ Xuyên giơ tay ra trước mặt Diệp Ti Thừa, ý bảo trả điện thoại lại, nhưng lại bị từ chối.
“Sao?” Tạ Vũ Xuyên nghi hoặc nhướng mày, đường cắt nơi lông mày khiến ánh mắt anh càng thêm sắc bén.
“Tôi nói cô gái đi cùng ông chủ Bạch không phải là bạn gái cậu ấy, cậu dám cược với tôi không?” Diệp Ti Thừa giấu điện thoại ra sau lưng.
Tạ Vũ Xuyên thấy rõ Diệp Ti Thừa đang muốn gây chuyện, nhưng cậu không giành lại, mà chỉ dựa người vào sofa, lười biếng nói: “Cược gì?”
Diệp Ti Thừa đảo mắt nghĩ ngợi, cuối cùng đập tay xuống đùi, lớn tiếng nói: “Một thùng xoài sấy!”
Hết chương 10