Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 9

Trước Tiếp

CHƯƠNG 9

Sở Dao lòng mang tâm sự, vẫn luôn bận rộn đến khi kết thúc công việc vào buổi tối. 

Khi cậu đẩy ra cửa kính trong tiệm, tươi cười tiễn đi vị khách cuối cùng, thì vừa lúc nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đỏ rực trên đường phố đang sáng đèn. 

Vị tài xế cao lớn mặc tây trang giày da bước xuống khỏi ghế lái, kính cẩn mà mở ra cửa xe ghế sau, mời một vị nữ sĩ trung niên mang kính râm, mặc áo lông chồn lên xe. 

Sở Dao đứng từ xa nhìn qua, tâm tình bỗng nhiên khá hơn một chút. 

Cậu nghĩ. 

Tuy rằng, mình chỉ là một nam nhân viên bán hàng nhỏ bé, nhưng cũng từng được hưởng thụ sự phục vụ tương tự của kẻ có tiền nha —— dù sao thì trong đời sống hiện thực, không phải ai cũng có cơ hội được anh trai vệ sĩ lái xe đưa đón như vậy đâu. 

Huống chi, vị anh trai vệ sĩ này vừa mãnh vừa soái, cậu còn được sờ ngực của người ta nữa chứ. 

Hì hì. 

Nghĩ lại thì, hình như cậu còn có lời hơn mấy kẻ có tiền đó đấy nha? 

Chút tâm tình tốt đẹp này làm Sở Dao sau khi tan tầm, rút ra ‘vốn to’ mua một phần món trộn cay rát xa xỉ, đóng gói mang về nhà, tự khen thưởng cho cái dạ dày trống trơn của mình. 

Trước khi động đũa, cậu còn cố ý chụp tấm hình, ‘vèo’ một tiếng, gửi đến số điện thoại của một người khác. 

[tiểu ủy khuất dao: Ăn cơm tối nè.

[tiểu ủy khuất dao: Hình ảnh.jpg]

 [tiểu ủy khuất dao: Anh ơi, ăn không?

[tiểu ủy khuất dao: Có muốn ăn không nha? ~]

Trước mấy cái tin nhắn này, khung chat của hai người cũng chẳng có gì nhiều, hơn nữa, gần như đều là Sở Dao tự mình nói chuyện. 

Buổi tối ngủ, nhớ tới, nhắn câu ngủ ngon.

Nhìn thấy video hài hước, chia sẻ một cái.

Nhìn thấy truyện cười thú vị, gửi một hàng ha ha ha.

Thật ra thì, Vũ Hướng Vinh cũng không phải là không trả lời lại.

Nhưng hắn mỗi lần đều là “Ồ”, “Ừ”, “Không buồn cười”, kiểu trả lời chặn họng thế này đều có thể làm người ta sặc lại một câu ‘thẳng nam lên tiếng’, Sở Dao nhìn mà không ngừng trợn trắng mắt, bận lên rồi liền mặc kệ hắn. 

Thật là.

Có biết là thời gian đánh chữ của tiểu tiên nam cũng rất quý giá không vậy?!

Hừ.

Cũng là do hôm nay nhìn thấy Vũ Hướng Vinh, nếu không Sở Dao thật đúng là không nhất định sẽ lại lần nữa ấn vào ảnh chân dung của hắn. Dù gì cậu cũng là người có ao cá đó biết không, mấy anh trai xếp hàng chờ cậu ‘lâm hạnh’ trên WeChat không có mười thì cũng có tám đấy. 

Sở Dao gửi đi tấm ảnh xong, liền không xem điện thoại nữa, chọn cái game show vừa xem vừa ăn. 

Nhưng cậu chắc rằng, tin nhắn lần này, người nọ khẳng định sẽ trả lời lại. 

Quả nhiên, vừa mới ăn được một nửa, Sở Dao liền nghe thấy tiếng chuông báo trên điện thoại.

“Ting ting.” 

Vô cùng dễ nghe.

Sở Dao đắc ý mà giương khóe môi, nhưng cũng không có mở xem tin nhắn ngay. 

Cậu vui vẻ thoải mái mà thay đổi tư thế ngồi thành xếp bằng trên tấm thảm lông, mở lon nước dừa, tiếp tục thưởng thức món ngon. 

Không vội.

Dù sao người ta vẫn ở đàng kia, cũng sẽ không chạy đi đâu. 

Làm một em hot girl đủ tư cách, ngay cả lúc Sở Dao ghẹo trai cũng không quên triển lộ ưu điểm của mình. 

Ví dụ như——

Cầm trong tay một chén món trộn cay rát nóng hổi, hình ảnh chụp được lại là một đôi chân trần vừa dài vừa thẳng. 

Từ góc độ ảnh chụp, đường nghiêng của đôi chân từ đầu này đến đầu kia, vừa  trắng nõn vừa mơ hồ, tốt nhất là để lộ thêm một chút góc váy ngủ bằng tơ lụa, dán ở trên bắp đùi, giống như hơi không chút để ý mà chụp lên thêm tí nữa là có thể nhìn thấy khu vực bí ẩn nhất vậy. 

Có câu, đàn ông thì mới hiểu đàn ông.

Ai nói không phải đâu.

Lúc Vũ Hướng Vinh nhận được tin nhắn là đang cùng đồng nghiệp ăn khuya.

Tới gần cửa ải cuối năm, vị thân chủ Hồng tổng kia của hắn, xã giao vào ban ngày tăng cao, buổi tối cũng không còn nhiều tinh lực để triển khai cuộc sống phong phú về đêm như trước nữa. Đấy, hôm nay thậm chí còn ở nhà nghỉ phép, lại hào phóng mà bảo hắn chở phu nhân đi mua sắm. Chờ Vũ Hướng Vinh hoàn thành xong nhiệm vụ, một lần nữa chở phu nhân về nhà rồi, hắn cũng tan tầm. 

Dù sao, vệ sĩ cũng là người, những lúc không làm việc vẫn có thể nghỉ ngơi, giải trí. 

Công ty vệ sĩ của bọn họ, tổng cộng có gần một trăm người, ông chủ vì để tiện trong việc quản lý nên chia ra làm nhiều đội, ngày thường luyện tập, nhận việc, cùng với hoạt động hằng ngày, cơ bản đều là từ đội trưởng của mỗi đội sắp xếp. 

Vũ Hướng Vinh ở đội hai. Vốn dĩ để hắn làm đội trưởng, nhưng hắn ngại phiền nên không đồng ý, mọi người liền đề cử một vị sư huynh lớn tuổi nhất lên làm. Vị sư huynh kia là lính xuất ngũ, làm người rất phúc hậu, bởi vậy, bầu không khí trong đội vẫn luôn rất hài hòa, một đám ở trong ký túc xá của công ty cũng thường thường rủ nhau đi ăn cơm. 

Hôm nay, trong đội có mấy người cũng vừa mới tan tầm, thấy Vũ Hướng Vinh đã trở lại, liền rủ hắn cùng đi ăn nướng BBQ. 

Đều là đàn ông, còn làm nghề dùng tới thể lực, ăn uống cũng càng không ít. Chưa được chốc lát, trên bàn đã bày đầy một mâm thịt.  

“Anh Vinh, cạn một chai?”

Trong đội, chàng trai tuổi nhỏ nhất tên là A Huy cần lấy chai bia, đưa cho Vũ Hướng Vinh.

Vũ Hướng Vinh lắc đầu: “Buổi tối có khả năng còn phải làm việc ở bên ngoài, không thể say rượu lái xe.”

“Anh Vinh, anh thật đúng là quá làm hết phận sự.”

A Huy tự rót cho mình một ly, ngửa đầu uống cạn, sảng khoái thở dài.

Là người vừa mới tốt nghiệp từ trường võ thuật, vào làm chưa được hai tháng, A Huy hãy còn cảm giác mới mẻ. Ở trong trường võ thuật bị quản lý theo kiểu phong bế, làm cậu ta nghẹn đến nỗi trên đầu sắp đẻ sâu luôn, vất vả lắm mới được ra ngoài hưởng thụ bầu không khí tự do, còn có thể kiếm tiền, cậu ta cũng không bạc đãi chính mình chút nào. 

“Chờ cậu nhận việc rồi, cũng không thể uống nữa.”

Hiện tại, A Huy vẫn còn đang trong kỳ thực tập, nhiều nhất chỉ có thể cùng tiền bối đi nhận một ít công việc như làm vệ sĩ theo nhóm, hoặc thi đấu biểu diễn công tác giữ gìn an ninh, cho nên vẫn chưa cảm nhận được cái vất vả thật sự của nghề. 

“Biết biết, giờ chẳng phải là nên hưởng thụ trước sao.”

A Huy cười hì hì, nói.

“Vậy anh Vinh, anh muốn uống cái gì? Nước trái cây? Coca? Trà lạnh?”

Vũ Hướng Vinh đang muốn nói hắn uống nước lọc là được, nhưng điện thoại lại nhận được tin nhắn mới. 

Chờ mở ra tấm ảnh nóng rát mà Sở Dao gửi tới kia, Vũ Hướng Vinh vừa nhìn  thấy nội dung là cái gì, liền dùng tay ấn tắt màn hình. 

“Wow, anh Vinh, này ai vậy?”

Đáng tiếc, màn hình khóa lại không đủ kịp, vẫn là để A Huy ngồi bên cạnh thoáng nhìn thấy một phần trắng nõn trong ảnh chụp, không thích hợp cho người khác xem. 

“Bạn gái của anh?”

“ĐM, chân này cũng quá tuyệt đi!”

“Ghê thật, anh Vinh, anh có phúc quá!”

A Huy ở bên này ồn ào, trên bàn một đám trai già hai mắt đều sáng lên.

“Chỗ nào, chỗ nào, chỗ nào?”

“Cái gì chân? Tuyệt là tuyệt kiểu gì?”

“A Vinh thằng nhóc này giỏi a, người thì cứ buồn đầu không hé răng, nhưng đã có người yêu rồi?” 

Một đám ồn ào lên tiếng, Vũ Hướng Vinh mím môi, chỉ nhíu mày đáp: “Không phải.” 

Không phải cái gì?

Không phải bạn gái của hắn?

Hay là, đối phương căn bản không phải là con gái?

Vũ Hướng Vinh cảm thấy nếu như phải giải thích thì thật sự quá phiền toái.

Hắn dứt khoát câm miệng, chỉ quay đầu nói với A Huy.

“Lấy bình trà lạnh đi.”

***

A Vinh: Tại thịt nướng cay quá.

Trước Tiếp