
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
CHƯƠNG 33
Ánh trăng bên mép giường lay động cả đêm.
Mãi đến khi ánh mặt trời dâng lên, nó mới trộm trốn vào tầng mây, để lại cả căn phòng kiều diễm.
Trong lúc Sở Dao mơ mơ màng màng, cảm giác chính mình bị ôm lên.
Cánh tay cường tráng hữu lực của hắn bế cậu lên, dòng nước ấm cọ rửa qua cơ thể mềm mại lại mỏi mệt của cậu. Giữa chừng, Sở Dao chỉ hơi mở mắt ra xem, sau đó tiếp tục an tâm ngủ mất.
Ngoan ngoãn lại ỷ lại, làm động tác chà lau của Vũ Hướng Vinh cũng càng thêm mềm nhẹ.
Chờ hai người lại lần nữa trở về giường, Vũ Hướng Vinh phát hiện đã sắp đến giờ đi làm.
Trong ổ chăn, người thanh niên khò khò ngủ say, Vũ Hướng Vinh lại chẳng hề buồn ngủ, thậm chí còn cảm thấy tinh thần tốt đến nỗi có thể quay lại công ty tập luyện.
Nhưng nghĩ vẫn là thôi, chợp mắt một hồi đã.
Vũ Hướng Vinh nghĩ thầm, hắn hiện tại có người yêu, phải rèn luyện cơ thể khoẻ mạnh hơn nữa.
Nằm bên cạnh chàng trai khép mắt lại, trong đầu Vũ Hướng Vinh không khỏi tái hiện hình ảnh hương diễm được tứ chi quấn quanh, bừa bãi đòi lấy vừa rồi.
Dao Dao của hắn…… Quá có sức sống, hắn phải nỗ lực nhiều hơn.
Sở Dao cảm giác cậu đã ngủ thật lâu.
Lúc bị âm rung của điện thoại đánh thức, toàn thân cậu, ngay cả xương cốt cũng là mềm mại, nâng cánh tay thôi cũng cố sức.
Nâng không nổi nên dứt khoát không nâng. Một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, để lộ trong không khí se lạnh.
Từ cánh tay đến bả vai, những vệt đỏ đan xen tựa như bích đào rũ xuống cành cây, trong trắng lộ hồng, càng tôn lên làn da kiều diễm.
Sở Dao s* s**ng nửa ngày, rốt cuộc từ trong đống đồ đạc trên tủ đầu giường mò được di động.
Cầm lấy rồi nhân tiện lùi cả người vào trong chăn.
Bên kia giường đệm trống rỗng, Sở Dao cũng không biết Vũ Hướng Vinh rời đi lúc nào, nghĩ đến người nọ chắc là đã đi làm rồi.
Đều là kẻ làm công, Sở Dao rất là lý trí mà thấu hiểu.
Hơn nữa, người nọ còn biểu hiện rất tốt. Trên giường, vừa mạnh mẽ vừa kéo dài, xuống giường còn giúp cậu rửa sạch thân thể, hiện tại cả người Sở Dao vừa sạch sẽ vừa thoải mái, chưa có lần nào được thức dậy vào buổi sáng lại cảm thấy thoải mái tốt đẹp như vậy.
Nhưng lý trí là nghĩ như vậy, chứ về mặt tình cảm, Sở Dao vẫn hơi chút oán trách.
Hừ!
Cậu không có sức hấp dẫn đến vậy sao?
Tối hôm qua vừa mới tiếp xúc thân mật, người này lại chẳng thèm lưu luyến một chút?
Đi làm ít một ngày khó đến vậy à? Còn không phải là xin nghỉ thôi sao?!
Giống cậu nè, hôm nay cũng có ca……
Tiêu đời!
Sở Dao một cái cá chép lộn mình, từ trên giường bật dậy.
Tiêu rồi, tiêu rồi, hôm nay cậu phải đi làm! Bây giờ mấy giờ rồi?!
Không kịp ở trong lòng trách móc gã vệ sĩ thối tha nào đó ăn xong liền chạy, Sở Dao lập tức ấn mở điện thoại, tính viết cho cửa hàng trưởng một lá thư 500 chữ để nhận lỗi rồi xin nghỉ.
Ở cửa hàng, mọi người ngầm có quan hệ rất tốt, nhưng trong công việc, cửa hàng trưởng lại là người nói một không nói hai.
Nếu làm trái với quy định của cửa hàng, không những sẽ bị điểm danh phê bình trong tổ, mà thành tích với tiền thưởng cần mẫn tháng này nói không chừng cũng ngâm nước nóng luôn!
Huhu.
Cậu còn nhớ thương cặp tất chân mới được bày lên quầy bán đó!
Sở Dao trong lòng buồn bực, cảm khái thật là tình trường đắc ý, chức trường thất ý.
Từ bên khóe mắt nhìn qua còn thấy đôi tất chân rách bươm vất vưởng bên chân giường, Sở Dao càng thấy thịt đau.
Đáng ghét!
Cậu bắn cái pháo thôi mà phải trả giá nhiều quá đi!
Lúc này đã tới gần giữa trưa, Sở Dao vừa mở ra WeChat, phát hiện lại có hơn trăm tin nhắn chưa đọc.
Đương nhiên, đa số là đến từ nhóm chat của mấy chị em, còn số ít, thì lại đến từ mấy vị đồng nghiệp có quan hệ tốt với cậu.
[Tiểu Dương: Dao Dao, cậu không sao chứ?]
[Tiểu Dương: Bị cảm phải nghỉ ngơi cho khoẻ nha, hôm nay để chị giúp cậu thay ca cho, không cần lo lắng ~]
[Mika: Ghê ghớm, thâm tàng bất lộ a.]
[Mika: Có người yêu hồi nào? Sao không báo cho chị em biết một tiếng!]
[Mika: Đàn ông tốt của thế kỷ mới.]
[Mika: Mới sáng sớm vô tiệm liền thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ.]
[Mika: Còn tưởng kẻ nào coi tiền như rác muốn đặt hàng chứ, mừng rỡ nửa ngày gọi lại, không nghĩ tới là xin nghỉ giùm cậu!]
[Mika: Chậc chậc, vừa nghe tiếng liền biết là anh soái ca! Đáng ghét! Mục tiêu của Lễ Tình Nhân cũng bị cậu chộp lấy trước rồi!]
Sở Dao xem xong hết một lượt rồi mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa nằm lại xuống giường.
So với cảm giác lòng nóng như lửa đốt vừa rồi, nét mặt hiện tại của cậu muốn nhẹ nhàng bao nhiêu thì nhẹ nhàng bấy nhiêu, muốn nhộn nhạo bao nhiêu thì nhộn nhạo bấy nhiêu.
Hừ hừ.
May cho gã vệ sĩ thúi kia còn có chút EQ.
Sở Dao cong lên khóe miệng, sung sướng mà trả lời từng người một.
Chờ trả lời xong, cậu mới rời khỏi giao diện trò chuyện. Lúc này, Sở Dao mới phát hiện trên đầu danh sách, còn có vài chấm đỏ nhỏ chưa đọc.
06:30.
[Vũ Hướng Vinh: Dao Dao, anh đi làm rồi.]
[Vũ Hướng Vinh: Em ngủ thêm một lát đi.]
[Vũ Hướng Vinh: Trong bình giữ ấm có nước nóng anh đun, nằm ở trên tủ đầu giường.]
[Vũ Hướng Vinh: Tỉnh lại nếu thấy không thoải mái thì gọi cho anh.]
Đầu gỗ.
Sở Dao thầm mắng một tiếng.
Ánh mắt lại dời về phía tủ đầu giường.
Cậu nói sao vừa rồi lại sờ thấy nhiều đồ dữ vậy.
Bình giữ ấm, nhiệt kế, túi xách nhỏ hôm qua cậu đeo…… Ngay cả bộ tóc giả mà cậu đội tối qua cũng được hắn chải lại gọn gàng, đặt ngay ngắn trên đầu tủ!
“Phụt.”
Sở Dao não bổ hình ảnh Vũ Hướng Vinh nghiêm túc chải tóc giả một phen.
Buồn cười.
08:45.
[Vũ Hướng Vinh: Dao Dao, em tỉnh chưa?]
[Vũ Hướng Vinh: Hôm nay em có đi làm không?]
09:10.
[Vũ Hướng Vinh: Không thoải mái thì đừng dậy.]
[Vũ Hướng Vinh: Anh giúp em xin nghỉ.]
[Vũ Hướng Vinh: Tỉnh rồi nhớ gọi cho anh.]
09:48.
[Vũ Hướng Vinh: Anh xin nghỉ cho em rồi.]
11:20.
[Vũ Hướng Vinh: Em vẫn chưa tỉnh lại sao?]
[Vũ Hướng Vinh: Anh phải chở ông chủ đi mở họp, giữa trưa không về được.]
[Vũ Hướng Vinh: Anh gọi cơm hộp cho em.]
[Vũ Hướng Vinh: Anh bảo họ để ở cửa, em dậy nhớ lấy ăn.]
Một tràng tin nhắn tự quyết định.
Y chang tình hình hai người lúc mới bắt đầu nói chuyện.
Chẳng qua, vị trí bị thay đổi một tí.
Sở Dao cắn môi, xem xong từng câu.
Lại nhịn không được lướt lên trên, đọc lại lần nữa.
Hì hì.
Hì hì hì!
Hai cái đùi của cậu ở trong chăn sung sướng mà lắc mấy cái, lại không cẩn thận động đến phía sau, “xhh” một tiếng.
Tối hôm qua sướng thật đúng là sướng, nhưng cái thứ kia của hắn to cũng thật là to.
Cũng may, cậu thân kiều thể nhuyễn, thiên phú dị bẩm, trải qua dạo đầu, lúc sau đều là cảm giác mất hồn với sung sướng.
Sở Dao không dám ra vẻ quá, rốt cuộc mấy chuyện này nếm qua liền nghiện, cậu phải nhanh chóng dưỡng tốt cái mông rồi mới có thể tiếp tục lần sau.
Không thể không nói.
Ở phương diện này, hai người vừa mới thấu hiểu lòng nhau, lại có thể nói là cực kỳ nhất trí.
“Ting tong.”
Sở Dao đang chuẩn bị trả lời tin nhắn cho Vũ Hướng Vinh, cơm hộp đã đưa tới.
Cậu giãy giụa rời giường, bọc một bộ đồ ngủ, ra mở cửa lấy vào nhà.
Một túi đồ lớn, xách lên thấy nặng trĩu. Sở Dao còn nghĩ hắn đặt cho cậu bữa tiệc lớn gì chứ, kết quả mở ra nhìn thấy ——
???
[tiểu ủy khuất dao: Cơm trưa.jpg]
[ tiểu ủy khuất dao: Anh hai, anh nghĩ người ta đang ở cữ đấy à??!]
Trên ảnh chụp, rõ ràng là một lu canh gà đen hầm đương quy táo đỏ!
Đúng vậy.
Thật sự là một lu!
Cũng không biết thằng cha này đặt đồ ăn ở đâu, trực tiếp đưa tới một cái ấm sành to sụ luôn!
Sở Dao lòng tràn đầy cảm động, biến thành dấu ba chấm.
Trên thế giới này.
Tại sao lại có loại sinh vật như thẳng nam chớ?!
Cho dù là thẳng nam bị cậu bẻ cong, thì vẫn làm người ta khó đỡ như cũ!
Có điều……
Sở Dao trách thì trách, chứ thân thể lại đặc biệt thành thật mà ngồi xuống bàn ăn.
Cầm lấy cái muôi tặng kèm, múc một ngụm.
Uhm, khá là ngon.
Còn người nọ qua một lát sau mới trả lời lại, chắc là tạm thời thoát thân khỏi ông chủ.
[Vũ Hướng Vinh: Không phải ở cữ, cũng nên uống.]
[Vũ Hướng Vinh: Anh hỏi rồi, là bổ khí dưỡng huyết.]
Sở Dao cảm thấy chính mình toi đời.
Rõ ràng trước kia, cậu ghét nhất là kiểu trả lời chính thức, không thú vị này.
Bây giờ nhìn lại, cậu còn, còn cảm thấy rất đáng yêu, còn…… rất hưởng thụ?!
Gặp quỷ.
Sở Dao bụm mặt ngao ô một tiếng, chỉ có thể đem cảm giác không được tự nhiên này rải lên đầu hắn.
Đều tại người này! Là hắn làm chính mình trở nên không thích hợp!
[tiểu ủy khuất dao: À, cho nên tối qua anh mới làm em chảy máu?]
[tiểu ủy khuất dao: Em nói sao sáng nay tỉnh lại đau muốn chết luôn.]
[tiểu ủy khuất dao: Huhuhu.]
Bên kia bị mắc kẹt một hồi, mới do dự trả lời lại.
[Vũ Hướng Vinh: Hẳn là…… Không có.]
[Vũ Hướng Vinh: Đừng khóc, anh]
[Vũ Hướng Vinh: Anh xin lỗi, Dao Dao. ]
[Vũ Hướng Vinh: Hay là mình đi bệnh viện đi? Anh xin ông chủ nghỉ một bữa, em chờ anh]
Sở Dao phát hiện đùa người ta quá trớn, vội vàng gọi điện thoại qua.
Bên kia lập tức bắc máy.
“Dao Dao? Đau lắm sao? Em đừng dậy, chờ anh về……”
Giọng nói của hắn hơi thấp, giống như bên cạnh còn có người khác.
Nhưng Sở Dao rất rõ ràng nghe thấy cảm giác khẩn trương và quan tâm trong lời nói của hắn.
Cậu ngồi bên bàn ăn, một tay khuấy canh gà, một tay cầm điện thoại cắt ngang lời của Vũ Hướng Vinh.
“Đùa anh thôi, ngốc quá.”
Sở Dao nhẹ nhàng thổi váng dầu trên canh gà: “Không có đau lắm.”
“Anh yên tâm đi làm đi.”
“…… Được. “
Nghe cậu nói như vậy, Vũ Hướng Vinh đang đứng gác bên của phòng ăn mới nhẹ nhàng thở ra, biểu cảm trên gương mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nhưng lại làm ông chủ đang ngồi trong phòng ăn thấy hiếm lạ mà liếc sang Vũ Hướng Vinh một cái.
Cậu vệ sĩ mà ông ta thuê luôn luôn nghiêm túc trầm ổn, thế mà cũng có lúc luống cuống nữa sao?
“Ăn cơm chưa?”
Vũ Hướng Vinh nghe thấy bên kia điện thoại hỏi lại.
“Vẫn chưa.” Hắn nề nếp trả lời: “Chờ ông chủ ăn xong đã.”
“Anh A Vinh của em đáng thương quá.”
Sở Dao cố ý uống canh phát ra tiếng, rột rột rột rột.
“Đau lòng.”
Vũ Hướng Vinh rõ ràng nghe ra lời này chẳng để tâm gì, nhưng vẫn muốn nghe người bên kia điện thoại nói thêm vài câu.
Sở Dao ngược lại cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn mà tiếp tục.
“Anh đặt cho em một lu lớn như vậy, uống không hết luôn.”
“Tự anh buổi tối lại đây tiêu diệt đi.”
“Nhà em không thích để đêm đồ ăn qua đêm, hừ.”
“Có nghe thấy không?”
Nếu không phải còn đang làm việc, Vũ Hướng Vinh hận không thể lập tức trở lại nhà Sở Dao để hoàn thành mệnh lệnh này.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể đáp lại lời của người trong lòng.
“Ừ.”
“Tan tầm sẽ về ngay.”
“Buổi tối còn muốn ăn cái gì không? Anh ghé mua luôn.”
***