
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
CHƯƠNG 23
Dọc theo đường về nhà, Sở Dao vẫn luôn vui vẻ ríu rít, mãi đến khi Vũ Hướng Vinh lái xe điện chở cậu đến cửa cổng Hoa Viên Cầu Vồng.
Cậu nhảy xuống xe, đi về trước vài bước mới phát hiện, người nọ cũng không có đuổi theo.
Thậm chí còn đang ngồi trên ghế xe điện, không chút sứt mẻ, giống như chỉ muốn chở cậu đến nơi xong liền rời đi.
“?”
Sở Dao có chút khó mà tin được, trợn tròn đôi mắt, nhìn về phía Vũ Hướng Vinh.
“Không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Người nọ đáp lại vô cùng khách sáo, nghiêm trang.
Sở Dao thấy Vũ Hướng Vinh giống như đang xử theo phép công, lù lù bất động, mặt mày đứng đắn, thầm nghĩ thật vớ vẩn, mặt cũng đi theo xụ xuống.
“A!”
Cậu lập tức kéo chiếc áo tây trang đang choàng trên người mình xuống, ném vào mặt Vũ Hướng Vinh. Sau đó, nhân lúc tầm mắt của hắn bị ngăn trở, trực tiếp vươn tay, rút ra chìa khóa xe.
“Dịch vụ thuê của tối nay hình như vẫn chưa kết thúc nhỉ?” Sở Dao nắm chìa khóa, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tôi đã tiêu tiền, thì cũng làm phiền anh vệ sĩ đây hoàn thành đúng hạn cho!”
Muốn ra oai phải không?
Sở Dao ánh mắt như đao, xắt xéo trên người Vũ Hướng Vinh, oán hận nói: “Xin ngài ít nhất đưa tôi đến cửa nhà, được chứ?”
Nói xong, Sở Dao liền xoay người, nổi giận đùng đùng mà đi về phía chung cư.
Mỗi một bước đi, bước chân giống như đang dẫm lên kẻ thù vậy.
Đàn ông chết tiệt!
Đồ đàn ông thúi!
Hôn xong không chịu nhận!
Chỗ đó chắc chắn có vấn đề!
Cậu thật sự không ngờ, đêm nay phát triển đến vậy rồi mà vẫn gặp chuyển biến bất ngờ.
Vốn tưởng cuộc hẹn hò sẽ kết thúc trong ngọt ngào, người ta đưa cậu về nhà, cậu nửa đẩy nửa cự, sau đó hai người liền có thể tắt đèn, lên giường, tới một phen cuộc sống thật hài hòa.
Mọi thứ đều vô cùng thuận lý thành chương, nước chảy thành sông.
Cho dù trong quá trình, có lẽ sẽ xuất hiện một vài ‘kinh ngạc’ và ‘ngoài ý muốn’ về mặt sinh lý, nhưng Sở Dao tin rằng, bằng vào bản lĩnh của mình, mấy chuyện này đều không phải là vấn đề, dù cho thế nào thì cũng có thể làm hắn không xuống được giường.
Nhưng mà, hiện thực lại là.
Cái gã này vẫn cứ thờ ơ như vậy!
Cậu biểu hiện đã rõ ràng như vậy rồi, xin hỏi anh trai đây là ban đêm mang kính râm —— giả mù đấy à?!
Sở Dao không tin Vũ Hướng Vinh không có cảm giác với cậu.
Cho dù là những lần giao lưu, tiếp xúc gần đây, hay nụ hôn ái muội trong công viên vừa rồi, cậu rõ ràng có thể cảm giác được hắn đã động lòng.
Nhưng rốt cuộc là tại sao?
Cái gã vệ sĩ thúi này không muốn tiến đến bước tiếp theo với cậu sao?!
Chẳng lẽ…… thật sự bị khổng tước nhỏ nói trúng rồi?
Người này có lý do gì khó nói chăng?
Uổng có báng súng, lại không thể lên chiến trường?
Đâu……có giống a.
Trong đầu Sở Dao thiên nhân giao chiến, trên mặt vẫn là một biểu cảm lạnh lùng.
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, vẫn là Vũ Hướng Vinh chủ động ấn xuống nút tầng lầu.
Một tiếng trước, bầu không khí giữa hai người là ướt át nóng bỏng, nhưng bây giờ, lại có vẻ xa cách mười phần.
Mà cảm giác xa cách này, chủ yếu là toát ra từ Sở Dao.
Cậu ôm cánh tay đứng ở cạnh cửa, không thèm liếc sang Vũ Hướng Vinh một cái.
Nhưng khoé mắt lại không nhịn được mà dừng lại trên cánh cửa thang máy bóng loáng.
Qua hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa, người đàn ông cao lớn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu, đôi môi dày khẽ mở, giống như muốn nói gì đó.
Mà gương mặt luôn mang vẻ cứng nhắc đứng đắn của hắn lại thêm vào một chút bối rối và cẩn thận.
Sở Dao mắt sắc nhìn thấy.
Cậu nghĩ thầm.
Nhiều nhất, cậu nhiều nhất cho gã đàn ông thúi này thêm một cơ hội cuối cùng.
Nhưng chờ đến khi thang máy vang lên một tiếng “ting”.
Bầu không khí an tĩnh trong thang máy vẫn không bị đánh vỡ.
Đi tìm chết đi!
Cái gã cưa miệng hồ lô!
Sở Dao phát điên mà thầm mắng một câu, bịch bịch bịch bước ra thang máy, trong lòng hạ quyết tâm ——
Cậu mà còn để ý đến hắn, thì cậu chính là heo!
Quản hắn có thích mình hay không, quản hắn chỗ đó có vấn đề hay không!
Ai thích thì lấy đi, bà đây không hầu nữa!
Cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông hai chân còn tìm không được sao?!
Mắc gì cậu phải bị tra tấn như vậy!!!
Dựa vào đâu?!
Vừa căm giận mà nghĩ, Sở Dao vừa ấn bùm bùm lên khóa mật mã.
Hiện tại, cậu chỉ muốn mau mau mở cửa, đem tất cả sự ngu ngốc của ngày hôm nay nhốt lại ở ngoài cửa hết.
Không bao giờ muốn nhìn thấy cái gã thẳng nam đáng ghét này nữa!
Kết quả, cũng không biết là do tức tới khó thở hay không mà Sở Dao ấn rất nhiều lần nhưng đều biểu hiện mật mã sai lầm, làm cậu nổi bão, trực tiếp nện túi xách xuống đất.
Đáng giận!
Không chỉ có đàn ông!
Ngay cả cửa cũng chống lại cậu sao!
Trong lúc Sở Dao đang mải mân mê, người phía sau vẫn luôn không có rời đi. Vũ Hướng Vinh cao to, cảm giác tồn tại làm người khác khó có thể bỏ qua.
Sở Dao khó thở, quay đầu lại trừng hắn.
“Còn đứng ở đây nhìn tôi làm trò hề sao?” Đôi mắt vốn xinh đẹp thủy nhuận cũng đỏ lên: “Hôm nay anh kết thúc công việc rồi, có thể lăn!”
Còn không phải là đàn ông sao, có gì đặc biệt hơn người?
Sở Dao thở phì phì mà nghĩ.
Cửa muốn chống đối với cậu cũng không sao, cậu vẫn còn phần mềm mở khóa!
Người cậu thích không thích cậu cũng không sao, cậu vẫn có thể tìm người tiếp theo!
Sở Dao ở trong công việc bị tủi thân đã quen, cũng đã quen tự an ủi chính mình——
Không sao, hôm nay cậu cũng được chơi vui vẻ.
Lên trời, xuống đất, còn có vệ sĩ tư nhân ở bên cạnh bảo vệ cả ngày.
Hừ.
Cậu cũng không lỗ.
Cùng lắm cũng chỉ là tiền mua đôi tất chân thôi.
Không giận, không giận.
Hỏi nữa lại điên lên mất!
Hít sâu mấy ngụm, Sở Dao cuối cùng cũng hơi bình tâm lại.
Cậu cong lưng đi tìm điện thoại, mở khóa, người đàn ông phía sau lại trước một bước giúp cậu nhặt túi xách lên.
“Không cần ngài đáng thương tôi!”
Sở Dao tức giận mà dỗi Vũ Hướng Vinh một câu, giật lấy túi xách trong tay hắn.
“Tích.”
Sau khi ấn mật mã chung cư vào điện thoại, cửa nhà cuối cùng cũng mở ra.
Sở Dao không muốn nói gì thêm với Vũ Hướng Vinh, dù thấy hắn vẫn đang ngơ ngác đứng ở trước cửa, cậu cũng không muốn để ý tới.
Buồn cười, cậu lại không phải không có liêm sỉ.
Chẳng lẽ còn phải da mặt dày mời người ta tiến vào làm cậu sao?
Cút đi! Tự chơi trứng của mình đi.
Cậu lập tức bước vào nhà, xoay người đóng cửa.
“Phanh!”
Tiếng đóng cửa thật lớn vang vọng trên hàng hiên, giống như là đang bất bình thay cho người chủ bị tủi thân của mình.
Mà chờ đến khi thanh âm này tiêu tán, chỉ còn lại hàng hiên trống vắng và yên tĩnh.
Ở bên ngoài, Vũ Hướng Vinh ngây người mà đứng ngoài cửa sắt, vẻ mặt có chút mờ mịt, giống như không biết tại sao mọi thứ lại thành ra thế này.
Ở trong nhà, Sở Dao mệt mỏi cởi giày, để chân trần, ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước cửa nhà, vẻ mặt mất mát lại uể oải.
Hôm nay, tâm tình của Sở Dao có thể nói là thay đổi chóng mặt.
Bây giờ, cả người cậu vừa tức vừa tủi thân, không nhịn được mà nâng lên cánh tay lau mắt một cái.
Trong tay còn cầm điện thoại, tin nhắn của mấy người chị em vẫn luôn ong ong vang lên không ngừng.
Sở Dao vì dời đi lực chú ý, tùy ý nhìn lướt qua.
Tin nhắn chưa đọc có tới mấy trăm, cũng không biết nãy giờ đang nói chuyện gì, dù sao thì hiện tại trong nhóm chat, mọi người đang bận mắng đàn ông.
[LadyM: Coi như tui phát hiện, ngàn vạn đừng hy vọng nói chuyện tình cảm với bạn giường!]
[nữ hoàng sân nhảy xinh đẹp: Đúng đó, sướng phát là hết chuyện, hì hì.]
[Barbara: Cũng không nhất định mà ~ người ta vẫn là cảm thấy, có tình cảm thì làm cái kia mới càng thấy thoải mái chứ?]
[LadyM: Ha hả, vô nghĩa. Vậy cũng phải gặp được đàn ông tốt chứ!]
[nữ hoàng sân nhảy xinh đẹp: Bây giờ đàn ông tốt chết hết rồi. Nếu không thì cũng kết hôn sớm, hoặc là vẫn chưa được sinh ra.]
[cô em nóng bỏng tiểu Tô: Chị em ơi, đừng tiêu cực như vậy. Chúng ta cứ làm đẹp chính mình, một ngày nào đó sẽ gặp được đúng người thôi!]
[LadyM: Chị Tô, đó là vì chị may mắn, người cũng có mị lực. Còn em bây giờ thì từ bỏ rồi, sống ở hiện tại, tận hưởng lạc thú trước mắt, cũng tốt chán.]
[nữ hoàng sân nhảy xinh đẹp: Đúng! Đàn ông đều là đồ chó hết!]
[LadyM: Đúng! Đàn ông đều là đồ chó!]
[Barbara: Vậy…… Đàn ông đều là chó?]
Sở Dao thô sơ giản lược xem xong, cười lạnh một tiếng, lạch cạch đánh chữ.
[tiểu ủy khuất dao: Đúng!!! Đàn ông là đồ chó chết!!!]
Vừa chó, vừa thúi!
Tuy chỉ là học theo, nhưng lời của Sở Dao ở giữa đám người vẫn rất bắt mắt.
Nói rõ nói cho mọi người rằng ‘cậu có chuyện xưa’.
Vì thế, chị em trong nhóm lập tức chuyển dời sự chú ý lên người cậu, sôi nổi quan tâm hỏi ‘đồ chó’ nhà Sở Dao là ai, là ‘chó’ như nào.
Nhưng Sở Dao hiện tại không có tâm tư để trả lời.
Cậu thoát khỏi nhóm chat, định tìm người duy nhất biết tiền căn hậu quả mọi chuyện là bạn gay Khổng Tiếu để xả một phen.
Khung trò chuyện với khổng tước nhỏ vẫn được cài ở đầu danh sách, nhưng đoạn thời gian này, người đàn ông nào đó bị Sở Dao ghi chú là ‘anh vệ sĩ’, cũng tương tự xuất hiện ở trên cùng.
Cũng bởi vì vậy, cho dù hiện giờ Sở Dao không muốn tiếp tục tiêu tốn tâm tư trên người Vũ Hướng Vinh nữa, ánh mắt cậu vẫn không tránh được mà nhìn thấy tin nhắn gần nhất trong lịch sử trò chuyện của hai người——
【Người nhận không tiếp nhận chuyển khoản của bạn trong 24 tiếng, đã qua thời hạn.】
Đây chỉ là một tin nhắn nhắc nhở giao dịch vô cùng bình thường.
Nhưng lại khiến Sở Dao vốn đang tức giận đùng đùng, đột nhiên bị gõ trúng một cái.
Ý gì…… đây?
Ngón tay của cậu không khỏi click mở khung thoại của hai người.
Là vào tối qua.
Sau khi hai người đạt thành nhất trí ‘việc thuê’ của hôm nay, Sở Dao đã chuyển cho Vũ Hướng Vinh một số tiền.
Tuy rằng mục đích căn bản của Sở Dao là hẹn hò với ghẹo trai, nhưng nếu lấy cớ là ‘thuê vệ sĩ’, thìcũng phải thật sự trả tiền. Dù sao thì giữa hai người cũng chẳng có quan hệ gì.
Gửi tiền xong, Sở Dao liền tiếp tục nói với Vũ Hướng Vinh về những chuyện khác, một hồi liền ném chuyện này ra sau đầu.
Mà hôm nay, người nọ chủ động đến cuộc hẹn, cũng làm cậu theo bản năng mà cho rằng ‘phí vệ sĩ’ mà mình gửi đi đã được nhận.
Đúng là có tầng quan hệ ‘thân chủ’, Sở Dao mới dám sai bảo người ta cả ngày hôm nay, đối với Vũ Hướng Vinh quát mắng, tỏ vẻ kệch cỡm, muốn này muốn kia.
Cậu giống như một con quỷ nhát gan khoác da người, dựa vào đó làm cái cớ để biểu hiện tâm tư của bản thân mà trước giờ không dám để ai biết đến.
Sở Dao vốn đang dào dạt đắc ý, cảm thấy chiêu thức lợi hại của mình lại hữu hiệu.
Nhưng rồi, sự tự tin của cậu bị đánh bại, nhận ra bản thân chỉ là một thằng hề không ghẹo được ai.
Nhưng bây giờ, ông trời lại nói cho cậu rằng——
Vũ Hướng Vinh thật ra chưa có thu tiền sao?
Vậy……
Hôm nay, tất cả những gì xảy ra ở công viên giải trí, lại là thế nào?
Người nọ hết lần này đến lần khác thỏa hiệp, dung túng với cậu, lại có nghĩa là gì?
Trong lòng Sở Dao chậm rãi hiện ra một đáp án.
Một đáp án mà ngay cả cậu cũng không dám tin.
Mà lúc này, cậu phát hiện trên khung thoại của hai người, đột nhiên hiện lên【 đối phương đang nhập văn bản】.
Sở Dao cắn môi, nhìn chằm chằm hàng chữ kia.
Kết quả chờ rồi lại chờ, vẫn mãi không chờ được tin nhắn hiện lên.
Trong lòng rối rắm như tơ vò, làm Sở Dao cảm thấy hô hấp khó khăn.
Lòng cậu đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc, vẫn là click mở bàn phím.
Lạch cạch đánh chữ.
[tiểu ủy khuất dao: Anh có ý gì?]
[tiểu ủy khuất dao: Tại sao không nhận tiền?]
Leng keng.
Hai tiếng thông báo có tin nhắn đầy thanh thúy, cách một cánh cửa, truyền đến từ bên ngoài.
Sở Dao đột nhiên đứng dậy, đưa mặt tới gần chỗ mắt mèo.
Mà ngoài cửa, chàng vệ sĩ cao lớn vẫn còn đứng đó.
Đôi vai ngay ngắn ngày thường giờ đã sụp xuống, rũ đầu, tay cầm điện thoại, trông chẳng khác nào một con cún bị vứt bỏ.
***
Dao Dao: Tui là heo.
A Vinh: Tui là chó.
Dao Dao: Ủn ỉn!
A Vinh: Gâu gâu!