Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 19

Trước Tiếp

CHƯƠNG 19

Sở Dao đã rất nhiều năm không có tới công viên giải trí, Vũ Hướng Vinh cũng vậy. 

Hai người theo dòng người đi về phía trước, phát hiện chỗ nào cũng là người, trông chẳng khác đám sủi cảo đang xếp hàng cho vào nồi, ngay cả vòng quay hình tách trà trông thật trẻ con cũng bị nhóm nhi đồng lớn tuổi chen đầy. 

Mà ở trong tầm mắt của bọn họ, thuyền hải tặc, tháp rơi tự do, tàu trượt nước, ghế xoay tròn…… Một đám trò chơi máy móc đầy tính k*ch th*ch đang không ngừng vang lên tiếng hò hét cùng tiếng thét chói tai của người chơi, adrenalin gia tăng cảm giác sảng khoái, chỉ dựa vào tai nghe và mắt nhìn cũng có thể làm người khác cảm nhận được. 

Sở Dao tới đây vốn là vì Tuý Ông không ở rượu, nhưng dưới bầu không khí rộn ràng vui vẻ như vậy, cậu nhanh chóng rũ bỏ vẻ ngây thơ mà chỉ muốn xông ra, nóng lòng muốn thử sức, muốn thể nghiệm một phen. 

“Tụi mình đi tàu lượn siêu tốc đi!”

Sở Dao nhìn ‘con rồng’ bay lượn gào thét ở trên không, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. 

Vũ Hướng Vinh nghe vậy, ngước mắt lên nhìn chiếc tàu lượn đang điên cuồng bay lượn, lại cúi đầu nhìn xuống mái tóc thắt bím màu nâu của cậu trai một phen. 

Vẻ mặt có chút vi diệu.

Cuối cùng, hắn vẫn là nhìn nụ cười mỉm nửa ngoan ngoãn, nửa uy h**p của Sở Dao mà đồng ý.

“Nghe cậu.”

Vì thế, hai người xuyên qua biển người tấp nập, đứng xếp hàng với đám người đang chờ đến lượt chơi tàu lượn siêu tốc. 

Ở phía trước bọn họ, ít nhất còn có hơn trăm người được hàng rào phân ra thành nhiều đội ngũ, chờ đến lượt bọn họ còn phải hơn một tiếng đồng hồ. 

“Chơi chút gì đi!”

Ở chung quanh, ngoại trừ các cô gái đi thành nhóm tới chơi, đưa mắt nhìn qua thì hầu hết đều là cặp đôi. Sở Dao cũng thầm nghĩ dựa lên người Vũ Hướng Vinh để thêm thân mật khăng khít, nhưng nhớ đến đủ loại biểu hiện của thẳng nam Vinh lúc trước, cậu lại sợ chính mình dữ dội quá, doạ người ta bỏ chạy. 

Vậy thì mất nhiều hơn được.

Vì thế, Sở Dao móc điện thoại ra quơ quơ: “Tới ăn gà* không?!”

*game PUBG, nhưng ‘gà’ còn có nghĩa là chim nhỏ nha~

Ăn cái gì?

Vũ Hướng Vinh là thật sự sửng sốt một hồi mới nghe rõ lời Sở Dao nói.

Nguyên nhân không phải tại hắn, vì bình thường Sở Dao cứ luôn thích ở trên WeChat nói với hắn mấy câu làm người khác dễ hiểu sai lắm. 

Lần nào Vũ Hướng Vinh cũng trả lời lại rất đàng hoàng, nhưng chỉ có hắn cùng đám đồng nghiệp chung ký túc xá mới biết được, đêm nào hắn cũng vì không cầm chắc điện thoại mà bị rớt lên mặt biết bao nhiêu lần. 

Sở Dao lại tưởng rằng Vũ Hướng Vinh chưa từng chơi, đứng bên cạnh hứng thú bừng bừng: “Biết chơi không? Không biết thì để tôi hướng dẫn cho!” 

Không biết càng tốt, cậu biết là được rồi. Hướng dẫn rồi, tay hai người không phải liền tay cầm tay sao! 

Hì hì.

Đáng tiếc, gã đàn ông bên cạnh vẫn không chịu cho cậu cơ hội này.

“Biết một chút.”

Vũ Hướng Vinh liếc qua icon trò chơi của Sở Dao trên màn hình điện thoại, xác định chính mình không có hiểu sai. 

“Mấy đội?” Theo tiếng nhạc mở màn lướt qua, Vũ Hướng Vinh thao tác nhân vật trên điện thoại, cùng Sở Dao lập đội. 

“Chơi với tôi mà anh còn muốn mấy đội?!” Sở Dao trừng to đôi mắt xinh đẹp. 

Vũ Hướng Vinh không có hé răng, yên lặng đưa ngón tay chọn “Hai người”, mở ra ván thi đấu. 

“Ai nha! Hắn muốn đánh tôi kìa!” 

“Tụi mình lái việt dã đi, ở trong game tôi mới không cần tiếp tục ngồi motor của anh đâu ~” 

“Hướng 210, hắn ngoi đầu kìa! Ai da, còn có một cái! Woa, ghê thật! Một phát bắn vỡ đầu luôn!” 

“Mau cứu tôi với, A Vinh ca ca, huhuhu tôi hết máu rồi!” 

Chung quanh rõ ràng là khu vực công cộng cực kỳ huyên náo, nhưng sau một ván game, bên tai Vũ Hướng Vinh chỉ còn lại giọng nói ríu rít, nũng nịu thuộc về Sở Dao. 

Không đáng ghét, chỉ là làm hắn có chút khó có thể tập trung. 

Nhưng đối với Sở Dao mà nói, ván game lần này tốt đẹp hơn so với cậu tưởng tượng nhiều lắm. 

Thường xuyên bắt cặp trúng heo đồng đội nên cậu đã quen carry toàn đội rồi, nhưng không ngờ, người đàn ông mà mình nhìn trúng lại có lực dữ vậy, làm cậu trực tiếp thể nghiệm kh*** c*m nằm yên ăn gà một phen. 

“Cái này mà anh gọi là ‘chỉ biết một chút’ thôi đó hả?!” 

Sở Dao sung sướng mà thao tác nhân vật trong game, đứng bên cạnh đồng đội Thập Sát nhảy nhót, châm bắn pháo hoa. Tự high trong chốc lát, cậu lại cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát vươn một ngón tay, trực tiếp ở trên màn hình của Vũ Hướng Vinh chọt hai cái, chàng bộ đội đặc chủng tên là ‘A Vinh’ trong game liền ghé vào trên bãi cỏ. 

Lần này Sở Dao vừa lòng, cười hì hì nhảy lên người hắn, mừng rỡ nhảy nhót giống như cái lò xo vậy. 

“Ngẫu nhiên bị đồng nghiệp rủ rê chơi mấy ván.”

Mấy năm ra nước ngoài làm việc, Vũ Hướng Vinh đã từng dùng súng thật, cho nên đối với kiểu tay du thế này, thật ra không có cảm giác khiêu chiến gì cả. 

Trước kia, hắn vẫn luôn cảm thấy những trò chơi này chẳng có ý nghĩa gì, cũng chỉ là đám bạn thiếu người nên gộp chung cho đủ số. Nhưng hôm nay…… Hắn nhìn nhân vật mặc đồng phục cổ động viên màu hồng nhạt tên là ‘Dao Dao’ ở trong game đang nhảy tới nhảy lui, cảm thấy hình như… trò chơi này cũng còn tạm. 

Chờ sắp đến lượt bọn họ lên tàu lượn siêu tốc, Vũ Hướng Vinh đã mang theo Sở Dao ăn gà ba ván liền. 

“Anh vệ sĩ, anh A Vinh! Anh cũng lợi hại quá đi!” 

Sở Dao cả người hưng phấn mà khoác lên cánh tay hắn, hai cái bím tóc lắc qua lắc lại. 

“Siêu ngầu luôn, tôi lâu lắm không được ăn gà rồi!” 

Cầm một đám hình chụp thắng lợi lưu vào điện thoại, khuôn mặt nhỏ của Sở Dao đầy vẻ thoả mãn, cảm giác tâm tình còn vui vẻ hơn lúc bán đi cái túi xách mười mấy vạn, lời ngon tiếng ngọt cũng là há mồm liền tới. 

“Thích anh ghê, moah moah!” Cậu dẩu môi, cách không hướng về phía hắn tặng cho một cái wink ngọt ngào, nhân tiện mời mọc: “Lần sau chờ anh rảnh rỗi, lại mang tôi chơi nha?”  

“……” Vũ Hướng Vinh bất ngờ bị vật tròn mẩy gần sát chạm phải, ánh mắt theo bản năng liền dời sang chỗ khác.

“Được không nha? ~”

Vũ Hướng Vinh nhìn tàu lượn siêu tốc nơi xa chợt cao chợt thấp một hồi lâu, trong lúc cánh tay bị lắc qua lắc lại mà đồng ý. 

“Ừ.”

Cảm giác hình như đồng ý nhanh quá, Vũ Hướng Vinh lại bổ sung một câu: “Nếu có thời gian.” 

Chẳng qua, người bên cạnh đã không còn để ý tới nửa câu sau của hắn, tiếp tục sung sướng mà thao tác giao diện trò chơi, muốn đem quan hệ bạn tốt giữa hai người đổi thành hình thức ‘người yêu’. 

Vũ Hướng Vinh: “……”

“Ai nha, độ thân mật vẫn chưa đủ!” Sở Dao bóp cổ tay.

“Chào hai vị, lượt tiếp theo là của hai vị, làm phiền mang vật phẩm tùy thân cất vào tủ đựng đồ bên kia.” 

Lúc này cũng đến lượt bọn họ vào chơi. Nhân viên công tác dẫn đường bọn họ tiến vào chỗ chờ lên tàu, thuận tiện nói ra những việc cần lưu ý. 

“Xin hãy kiểm tra lại trên người có còn vật phẩm gì dễ rơi hay không, bao gồm điện thoại, mắt kính, v.v tất cả đều cần phải đặt vào tủ đựng đồ.” 

Sở Dao lấy túi xách và điện thoại trên người ra, Vũ Hướng Vinh cũng cởi áo khoác tây trang ra vì không quá thuận tiện hành động, sau đó cầm vật dụng của cả hai đặt vào trong ngăn tủ. 

Nhân viên công tác tiếp tục dặn dò từng nhóm một, giọng nói làm lỗ tai người ta mọc kén phiêu đãng chung quanh sân tàu. 

Tầm mắt của Vũ Hướng Vinh không nhịn được mà dừng lại ở trên đầu Sở Dao, do dự như muốn nói gì đó. Chẳng qua, không chờ hắn mở miệng, người nọ đã chạy tới vị trí xếp lượt từ lúc nào, đang hướng về phía hắn vẫy tay. 

“Mau tới, chúng ta ngồi hàng đầu tiên!” 

Lúc này, tàu lượn siêu tốc cúi mình lượn một vòng cuối cùng, cơn gió mãnh liệt từ bên ngoài bị mang vào sân ga. 

‘Cô gái’ mặc váy thủy thủ xinh đẹp vừa lúc quay đầu lại, môi nở nụ cười, cơn gió thổi qua làn váy và mái tóc của cậu, tựa như cánh hoa đang đón gió nhảy múa. 

Vũ Hướng Vinh lăn lăn yết hầu, cuối cùng vẫn là nhắm miệng lại, đi tới đứng yên phía sau Sở Dao. 

Tựa như một mặt tường đồng vách sắt rộng lớn sừng sững.

Đón lấy đóa hoa đang vươn mình.

***

A Vinh đứng đắn: Được, ăn gà.

A Vinh không đứng đắn: Được, ăn gà đi.

Trước Tiếp