Người Tình Trí Mạng

Chương 282: Sống chết có nhau (3081 chữ)

Trước Tiếp
Lục Đông Thâm đã thật sự cho Hạ Trú một liều thuốc an thần. Theo như thời gian mà anh ưng ý, thật ra c*̃ng không còn mấy tháng nữa. Việc chuẩn bị cho một hôn lễ tốn rất nhiều sức lực, khi ngồi viết danh sách khách mời Hạ Trú c*̃ng ngập ngừng rất lâu.

Phương thức kết bạn c*̉a cô là kiểu đoạn tuyệt, những người cô quen với danh nghĩa Hạ Trú đều chẳng liên quan gì đến những người cô quen với danh nghĩa Tưởng Ly, thậm chí còn không c*̀ng một tầng lớp.

Lục Đông Thâm hiểu sự rầu rĩ c*̉a cô. Anh cười nói: "Muốn mời ai thì mời người đó, hôn lễ c*̉a em, em quyết định."

Nếu đây chỉ là chuyện c*̉a mình cô, cô vốn chẳng cần suy nghĩ, anh em huynh đệ bốn biển là nhà, cô sẽ nóng máu lên gọi hết cả đến. Nhưng đây là hôn lễ c*̉a cô và Lục Đông Thâm, có liên quan tới thể diện nhà họ Lục, nếu thật sự mời một đám bạn bè giang hồ và mấy cô bé từng bán hoa thì người ngoài sẽ nhìn Lục Đông Thâm thế nào?

Thế nên Hạ Trú hết sức thận trọng trong việc viết danh sách khách mời, chọn lọc đi chọn lọc lại.

Chuyện hôn lễ, Lục Đông Thâm đã báo cho nhà họ Lục. Cô nghe thấy anh gọi điện qua Mỹ, thái độ vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.

Hạ Trú không biết nhà họ Lục có thái độ gì. Trong ấn tượng c*̉a cô, ông Lục trước nay vẫn hòa nhã, cộng thêm việc không thấy Lục Đông Thâm nhăn nhó mặt mày thì đến tám phần nhà họ Lục không phản đối chuyện hôn nhân này.

Cứ thế, chớp mắt đã tới tháng Chín.

Sáng sớm và tối muộn mát mẻ hơn rất nhiều rồi, nhưng dù không còn bức bối như cái lồng hấp thì ánh nắng mặt trời lúc ban trưa hắt lên người c*̃ng vẫn bỏng rát, khó chịu.

c*̃ng may tiếng ve đã vãn bớt. Khi hoàng hôn ngả bóng về Tây, dưới những tán ngô đồng sẽ có các ông bà lớn tuổi, người thì đánh cờ, kẻ thì trò chuyện bâng quơ. Còn cả những ông bà đi đón các cháu nhỏ tan học, trẻ nhỏ chạy phía trước, người già xách cặp lững thững đuổi theo sau.

Đời sống giản dị tạo nên ngày tháng, ngày ngày trôi qua làm thành cuộc sống.

Trung thu năm nay khá gần Quốc khánh, nhóm những người làm công sở dự tính sẽ gộp hai ngày nghỉ lễ lại để ra ngoài thoải mái. Skyline đang gấp rút chuẩn bị những việc cuối c*̀ng cho buổi họp báo dự án. Còn khách sạn Skyline c*̃ng đang chuẩn bị cho hai ngày lễ lớn.

Hai ngày lễ gộp vào thành một kỳ nghỉ lớn, Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Hồng Kông trở thành địa điểm du lịch "hot". Nghe nói phòng tổng thống trong Skyline tại Trung Quốc và Hồng Kông đều đã được đặt trước hết cả. Cuối c*̀ng, giám đốc bộ phận khách hàng phải đệ đơn lên, xin được lấy tạm phòng 3601 ra cho khách sử dụng.

Một ngày trước lễ Trung thu, Skyline và Hoa Lực tổ chức buổi họp báo kèm bữa tiệc tối công bố dự án tại đại sảnh khách sạn Skyline. Một đại sảnh vốn c*̃ng không quá chật chội mà chỉ riêng chỗ đứng cho ký giả đã chiếm quá nửa.

Có mặt tại buổi họp báo là người phụ trách chính c*̉a Hoa Lực và Skyline. Ngoài ra còn có người phụ trách dự án này c*̉a Chính phủ. Cả ba bên đồng thời hoàn thành tiến trình họp báo.

Người được chú ý nhất dĩ nhiên là Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn.

Chưa nói tới việc họ c*̀ng xuất hiện tại một sự kiện, một trong hai người xuất hiện riêng lẻ c*̃ng đã đủ hút hồn. Dẫu sao thì địa vị c*̉a họ bày ra đó, một người là quý công tử c*̉a Lục môn, một người là Thái tử gia kinh thành.

Việc họ c*̀ng xuất hiện tại đây thể hiện sự tôn trọng dành cho nhau. Cả hai đều mặc áo vest quần Âu đứng đắn.

Lục Đông Thâm thích màu tối, thế nên hôm nay chọn chiếc áo vest màu xanh đậm đi c*̀ng với áo sơ mi đen, vững vàng ổn trọng, cao ráo điển trai, khí thế bức người; Nhiêu Tôn quen dùng những màu dễ phối, hôm nay mặc một chiếc vest xám bạc, áo sơ mi màu hồng sen rất nổi bật, tôn lên đôi mắt dài như hoa đào nở c*̉a anh ấy, cuồng dã và bất kham.

Điểm duy nhất không đẹp là vết sẹo c*̉a Nhiêu Tôn. Nói theo lời c*̉a anh ấy thì dưỡng thương được rồi những chưa lấy lại được gương mặt đẹp nhất. Nhưng nếu không có thuốc cao Hạ Trú pha chế, chắc sẹo còn nhiều hơn nữa. Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, Nhiêu Tôn dù quên ăn quên uống c*̃ng nhớ phải bôi thuốc thường xuyên, ngày ngày ép Nguyễn Kỳ phục vụ cho mình.

Tới gần buổi họp báo, Nhiêu Tôn còn cất công gọi điện thoại cho Hạ Trú, hỏi cô bằng giọng nghiêm nghị: Em nói thật cho anh biết đi, vết sẹo trên trán anh có thể xóa mờ được không?

Có thể, Hạ Trú khẳng định rất chắc chắn: Nhưng đó không phải là chuyện một tháng, hai tháng, chí ít phải nửa tháng hoặc một năm.

Nhiêu Tôn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mặt dày gọi điện cho Lục Đông Thâm xin đổi thời gian. Thái độ c*̉a Lục Đông Thâm rất kiên quyết: Buổi họp báo phải tổ chức đúng thời gian, Tôn thiếu tự xem xét đi. Nếu cậu không xuất hiện, có phóng viên hỏi tôi sẽ thành thật nói là cậu bị hủy dung.

Nhiêu Tôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói một câu: Lục Đông Thâm, coi như anh lợi hại.

Thế nên hôm nay khi xuất hiện ở hoạt động này, Nhiêu Tôn đã đặc biệt để mái lòa xòa xuống trán. Chỉ cần quan sát không kỹ, ít nhiều vẫn che giấu được sự thật có sẹo trên trán. Bình thường anh ấy vẫn chải tóc gọn gàng hất lên trên, bây giờ làm vậy đã bớt đi nhiều khí thế, trông ôn hòa hơn rất nhiều.

Có điều, sau khi hai bên ký kết hợp đồng xong xuôi, có ký giả không biết điều, hỏi thẳng Nhiêu Tôn: "Tôn thiếu, nghe nói hơn một tháng trước anh gặp tai nạn, lúc đó đã may mắn có Lục tổng cứu giúp phải không ạ?"

Lúc đó Nhiêu Tôn ngoài miệng thì mỉm cười, nhưng trong ánh mắt đã thể hiện thái độ không vui. Lục Đông Thâm ở bên cạnh không nói gì, chỉ giơ tay day day thái dương cố nhịn cười.

Đây không phải là những vấn đề nguyên tắc không được hỏi, thế nên nếu Nhiêu Tôn nói "Không thể trả lời" thì ra rõ ràng là không có thành ý. Lát sau, anh ấy kiềm chế cảm xúc, hắng giọng: "Chuyện ngoài ý muốn mà thôi, lúc đó đúng là may mắn có Lục tổng ở đó."

"Vậy thì coi như là tình bạn sống chết có nhau rồi." Một phóng viên khác lại nhiều lời.

Nhiêu Tôn cười gượng gạo: "Đương nhiên."

Đây là chuyện khiến tất cả mọi người xôn xao. Ai c*̃ng biết kể từ khi Lục Đông Thâm tiếp quản Skyline đến nay, Skyline và Hoa Lực vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh. Từ Thương Lăng tới Bắc Kinh, từ việc khai thác đất đến việc xây trung tâm thương mại rồi đến nguồn năng lượng quốc tế. Bây giờ quan hệ giữa hai bên lại bỗng nhiên có sự thay đổi, việc này quả thực khiến người ta kỳ vọng.

Thế nên đã có phóng viên sốt sắng hỏi Lục Đông Thâm: "Tình hình lúc đó rất nguy hiểm phải không? Lẽ nào khi ấy anh Lục không suy nghĩ gì ư?"

"Suy nghĩ gì chứ?" Lục Đông Thâm hờ hững đáp một câu: "Tiện tay làm thôi."

Mọi người nghe xong đưa mắt nhìn nhau.

Nhiêu Tôn ngồi ngay bên cạnh Lục Đông Thâm, giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu tới cuối, rồi bật ra một câu bằng âm lượng chỉ hai người họ nghe thấy: "Lục Đông Thâm, anh nói một câu dễ nghe thì chết phải không?"

Lục Đông Thâm cuộn tay lại thành nắm đấm, đặt bên môi ho khẽ mấy tiếng rồi hướng về phía mọi người: "Các vị, ban nãy chỉ là lời nói đùa thôi. Hoa Lực là đối tác chiến lược quan trọng nhất c*̉a Skyline, thế nên Tôn thiếu có việc tôi ắt phải giúp đỡ, và ngược lại c*̃ng vậy. Tôn thiếu, tôi nói không sai chứ?"

Nhiêu Tôn nhìn thẳng vào ánh mắt nửa đùa nửa thật c*̉a Lục Đông Thâm, trả lời lịch sự và đoàn kết: "Đương nhiên."

Dự án phủ Thân vương do hai công ty c*̀ng nhau khai thác, dựa trên nguồn vốn cơ bản có sẵn cộng thêm một lượng đầu tư lớn mới gia nhập. Điều này khiến mọi người đều chờ đợi. Chỉ có điều, chuyện c*̉a Thương Xuyên không ai nhắc đến chữ nào. Có những phạm vi nằm bên ngoài phạm vi c*̉a những mối quan hệ, ví dụ như vấn đề c*̉a Thương Xuyên.

Các phóng viên c*̃ng chủ yếu đặt câu hỏi xoay quanh tương lai và triển vọng c*̉a dự án.

Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều trả lời đúng trọng tâm, thể hiện sự tự tin lớn đối với kế hoạch tương lai, thể hiện rõ một chân lý trong giới kinh doanh: Đứng trước lợi ích không có bạn bè vĩnh viễn, c*̃ng không có kẻ địch vĩnh viễn.

Các cổ đông được Lục Môn cử tới vẫn ngồi bên dưới, lặng thầm không nổi bật, càng không để người c*̉a bộ phận Quan hệ sắp xếp bất kỳ hình thức phỏng vấn nào. Trước đó Hạ Trú từng gặp người cổ đông ấy, thế nên ít nhiều có chút ấn tượng.

Tới bữa tiệc tối thì náo nhiệt hơn nhiều.

Những doanh nhân nổi tiếng, những cậu ấm cô chiêu lần lượt có mặt. Hoa Lực và Skyline là người tổ chức, Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm vẫn là nhân vật chính. Các phóng viên tới từ chiều c*̃ng tiện thể ở lại, nhưng cần phải bỏ các dụng c*̣ quay phim chụp ảnh vì đây là buổi tiệc kín.

Vì lúc trước Lục Đông Thâm cầu hôn rầm rộ, thế nên khi Hạ Trú mặc một chiếc váy đuôi cá, khoác tay Lục Đông Thâm bước vào đã nhận được sự chú ý c*̉a rất nhiều người.

So với buổi họp báo, lúc này Lục Đông Thâm ăn mặc thoải mái hơn. Áo sơ mi màu xanh khói tôn lên nét dịu dàng trên khuôn mặt anh, vóc dáng cứng cáp thẳng tắp.

Nhiêu Tôn có vẻ rất thích chiếc sơ mi màu hồng c*̉a mình. Không còn chiếc áo vest gò bó, anh ấy c*̃ng cởi luôn ba c*́c cổ áo, trông rất không đứng đắn nhưng c*̃ng lại phong lưu và gợi cảm chết người. Anh ấy dẫn theo Nguyễn Kỳ tới đây, sau khi giải quyết được một hợp đồng làm ăn, trông anh ấy c*̃ng phơi phới hơn.

Nguyễn Kỳ c*̃ng giống như Hạ Trú, đều chọn váy trắng làm lễ phục. c*̀ng một màu sắc, mặc lên hai người lại mang hai khí chất khác nhau. Nguyễn Kỳ như một bông nhài trắng, đẹp và yêu kiều, mang hương thơm thầm kín và bí ẩn, Hạ Trú thì như một bông hoa hồng trắng, kiêu ngạo và độc lập, ma mị và thoát tục, sắc bén và tuấn tú.

Khi Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn bị người xung quanh vây kín, Hạ Trú và Nguyễn Kỳ đứng chung vào một chỗ, dĩ nhiên c*̃ng rất cuốn hút ánh nhìn.

"Với tình hình sức khỏe c*̉a bố cô, gắng gượng được đến giờ đã là một kỳ tích rồi." Hạ Trú nói.

Nguyễn Kỳ tay cầm chiếc ly đế cao, ánh mắt có phần lạnh lẽo.

"Ngày mai tôi sẽ mang tới một chiếc túi thơm hoàn toàn mới. Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã tìm ra mùi hương mà bố cô cần rồi." Hạ Trú khẽ nói.

Nguyễn Kỳ có phần kinh ngạc: "Tìm được rồi ư?"

Hạ Trú nhấp một ngụm rượu, gật đầu: "Chắc là không sai."

Trong khoảng thời gian gần một tháng, cô gần như ở lỳ trong phòng thực nghiệm, chiết tách mùi hương đậu tương tư hết lần này tới lần khác. Đầu tiên loại trừ các phương pháp chiết tách tiên tiến, cô áp dụng cách cổ xưa nhất.

Nếu đã ngửi được mùi hương thơm ngọt thì đậu tương tư và nhụy hoa tương tư là không thể thay thế. Túi thơm là tín vật định tình mà người xưa thậm chí là rất xưa đã nhận định. Túi thơm có ba loại. Một loại là bên trong đựng hương liệu. Loại đơn giản này, sau khi chiết tách được chỉ cần bỏ nguyên liệu vào túi là xong. Loại thứ hai là chất liệu gấm được nấu sôi bằng nước có hương thơm sau đó phơi khô, nước thơm chính là một dạng nước hoa như ngày nay, chọn lựa những loại hoa tươi nhất hoặc cây cỏ ép lấy dịch, kết hợp với nước suối trong hoặc nước chảy ra từ băng tuyết trên núi cao hoặc sương sớm... Kỹ càng hơn một chút thì đến nước c*̀ng cần tỉ mỉ: Ví dụ như sương bốn mùa, hoặc sương đọng lại trên nhụy hoa nào, cách thức chế tạo c*̃ng phức tạp hơn loại đầu tiên.

Loại phức tạp nhất là loại thứ ba, túi thơm được hun, xông.

Không những phải hun nguyên liệu thành nước, còn phải xông từng chút một, túi thơm được tạo thành từ chính nước đó bốc hơi. Khi xông phải để lửa to, loại c*̉i làm lửa c*̃ng có yêu cầu. Loại hương nào dùng c*̉i nào đều có nghiên cứu tỉ mỉ, vì những chất c*̉i khác nhau thì mùi hương sẽ bị ảnh hưởng bởi quá trình xông hơi, dẫn đến sự thay đổi về mùi.

Trong túi thơm mà Thai Quốc Cường giữ không có hương liệu. Theo ý c*̉a ông ta, túi hương này khi mua về c*̃ng không có gì bên trong, thế nên mùi c*̉a đến chính loại gấm làm túi. Hạ Trú đã sử dụng cách thứ hai để thử nghiệm vài lần nhưng vẫn không đúng, cho đến một ngày, một buổi chiều nọ xảy ra một sai sót ngẫu nhiên...

~Hết chương 282~
Trước Tiếp