
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Phó Quyết đã đứng dậy! Không chỉ đứng dậy, mà còn với bước pháp linh hoạt tiêu sái, trong chớp mắt đã quật ngã hai tên dân làng. Thích Tầm chết lặng kinh ngạc: đây có phải Phó Quyết – kẻ mỗi lần lên xuống xe ngựa cũng phải nhờ Lâm Vi và Sở Khiên khiêng đỡ – hay không?!
Vì sao hắn phải giả tàn? Thích Tầm chau đôi mày tú tú, chẳng lẽ chỉ vì lười đi bộ?
Bên Lệ Húc cũng không ngờ tật chân của Phó Quyết là giả.
Phó Quyết cướp đao của hai kẻ, lại bẻ gãy cánh tay cùng cổ tay chúng. Hai tên ấy lăn lộn trên đất kêu rống, mấy kẻ phía sau đang giơ đại đao xông lên cũng vì thế mà đưa mắt nhìn nhau, nhất thời do dự.
“Đại ca, việc này—”
Lệ Húc còn chưa hoàn hồn khỏi chấn kinh. Chẳng phải nói thế tử gãy cả hai chân, thành phế nhân ư? Sao… sao lại là hù người?!
Hắn ta nghiến răng: “Cung đã rời dây, há quay đầu được! Giết! Chỉ một mình hắn thôi!”
Vừa nói vừa chậm rãi lùi, bỗng ánh mắt hắn quét về phía Thích Tầm. Mà lúc này, Thích Tầm đang dán mắt nhìn Phó Quyết không chớp.
Từ khi gặp, hắn luôn ngồi xe lăn. Thuở đầu bệnh dung yếu ớt, về sau tuy đã hết vẻ bệnh, nhưng vẫn thường ngồi, khí độ tuy uy nghi không giận mà có uy, song lại khiến người ta nảy ảo giác hắn không cao lớn. Đến lúc này hắn không giả nữa, đứng thẳng lên, Thích Tầm mới sực nhận ra: người này thân tư anh vĩ, vai rộng tay dài, thậm chí còn cao hơn Tống Hoài Cẩn của Đại Lý Tự nửa cái trán.
Hắn ra chiêu cực mau, quyền chưởng biến hóa như điện. Đám dân làng có hung hãn liều mạng, song ngay gấu áo hắn cũng chưa chạm tới. Vài tiếng kêu thảm vang lên, lại có hai kẻ bị tước binh khí. Phó Quyết không hề xuống sát thủ, chỉ nghe tiếng xương gãy rắc rắc không dứt; giao thủ mấy lượt, không thấy một giọt huyết.
Lần đầu Thích Tầm biết quyền cước cũng có thể đẹp mắt đến vậy. Lửa đuốc rọi nửa sân, bạch bào Phó Quyết phần phật trong gió, thân pháp như du long, như kinh hồng. Diện mục hắn lúc tỏ lúc mờ trong quầng sáng, mày mắt ôn nhuận mà ẩn tàng phong mang; chỉ khi loạn đao lướt sát diện môn, mới thấp thoáng một tia lẫm liệt.
Liền bốn người bị hạ, ba kẻ còn lại bắt đầu sợ hãi. Lệ Húc quát bên cạnh: “Còn đợi gì! Ba người các ngươi còn đánh không lại một mình hắn?!”
Ba kẻ chẳng đặng đừng, cùng giương đại đao xông tới. Đúng lúc ba lưỡi đao đồng thời bổ về phía Phó Quyết, Lệ Húc như báo vọt thẳng đến dưới mái hiên – nơi Thích Tầm đang đứng.
Khi ý thức được nguy cơ thì Lệ Húc đã áp sát. Nàng vội lùi, hắn ta đã vung đuốc quét tới. Thích Tầm lẹ làng né sượt nhát đầu, nhưng cánh tay lại bị hắn ta chộp trúng. Sức hắn ta như trâu, thuận tay quật nàng một cái, vai nàng đau như rời xương. Lại thêm một cước đá vào bắp chân, đau nhói khiến nàng loạng choạng, suýt quỳ sụp—
“Dừng tay! Không dừng ta giết ả—”
Đuốc bị Lệ Húc đưa sát mặt nàng. Từ xa, Phó Quyết quay phắt lại, chỉ thấy đầu lửa như sắp nuốt trọn gương mặt nàng. Lòng hắn thoáng siết, đồng thời một tia hàn quang cũng bổ xả tới!
Ngay lúc ấy, Thích Tầm quát: “Thế tử đừng lo cho thuộc hạ —”
Dứt lời, nàng túm chặt cổ tay đang cầm đuốc của Lệ Húc, há miệng cắn thẳng xuống. Nàng dốc hết sức, vị tanh của máu lập tức tràn nơi môi răng. Lệ Húc đau rú, đuốc “phạch” một tiếng rơi xuống đất!
“Hàng tiện nhân!” Lệ Húc gầm: “Ngươi—”
Chữ “ngươi” còn chưa dứt, hắn đã thoáng thấy một tia hàn quang như tên bắn tới. Trong khoảnh khắc không kịp chớp mắt, lưỡi đao sượt qua vai, chỉ nghe một tiếng “rắc” tàn bạo. Lệ Húc thét rền, thảm thiết kinh người!
Trong miệng đầy vị máu, lợi răng ê buốt, Thích Tầm còn chưa kịp hoàn hồn thì mặt chợt vương mấy giọt nóng rực. Lệ Húc buông nàng ra, như mất lực mà quỵ xuống. Nàng hốt hoảng nhìn lại: lưỡi đao vừa bay đã xẻ mất nửa bả vai hắn ta; giờ hắn ta đang ôm vai, đau đến không chịu nổi!
th* d*c, nàng ngoái nhìn Phó Quyết. Chỉ thấy hắn tung một cước đá văng một tên, tên cuối cùng bị đoạt đao. Hắn xoay cổ tay, bẻ giật ra sau khống chế đối phương, rồi dùng sống đao quật mạnh lên bả vai. Tên kia lập tức đổ sập, kêu la thảm thiết.
Trong bụng Thích Tầm tán thưởng một tiếng “hay”, không nhịn được đá thêm vào Lệ Húc một phát, mắng trả: “Đồ vừa độc vừa thối là ngươi!”
Phó Quyết giải quyết xong kẻ cuối, quay người lại đúng lúc trông thấy cảnh ấy. Hắn sải bước đến, chẳng buồn liếc Lệ Húc, chỉ nhìn Thích Tầm:
“Ngươi thế nào? Bị thương ở đâu?”
Thích Tầm sững một thoáng, rồi đưa tay sờ má:
“Thuộc hạ… đau răng.”
Nàng không biết lúc này mặt mũi nhuốm đầy huyết, khóe môi còn rịn máu, trông như thụ nội thương. Phó Quyết nghe nàng kêu đau răng, tưởng Lệ Húc đánh vào mặt, liền cúi tới xem:
“Hắn đánh ngươi chỗ nào?”
Thích Tầm vội lắc đầu:
“Không… hắn chưa đánh thuộc hạ. Là thuộc hạ cắn hắn một cái, cắn đến đau răng!”
Nói đoạn thấy cũng buồn cười, nàng nhe răng cười khẽ. Một nhe, Phó Quyết chỉ thấy hàm răng toàn vệt máu – đủ biết cú cắn kia sâu đến mức nào. Mặt nàng lấm tấm huyết điểm, lại còn toe toét cười, vừa linh hoạt vừa khiến lòng hắn dâng một tia xót xa khó nói.
“Thật không bị thương chỗ khác?”
Hắn trầm giọng hỏi. Thích Tầm lắc đầu:
“Không, không… May nhờ thế tử một đao bay kia—”
Nói đến đây, mắt nàng rơi xuống đôi chân Phó Quyết, mày khẽ nhíu:
“Thương thế của thế tử đã khỏi hẳn rồi ư? Vậy sao còn…”
“Chuyện dài lắm.” Phó Quyết chưa vội giải thích. “Trước hết trói người đã.”
Đám dân làng ai nấy đều ít nhiều gãy xương, khó còn cử động. Thích Tầm nghĩ ngợi, vội chạy vào vườn Thập Nhất thẩm, chẳng bao lâu ôm ra một cái liềm cùng một bó dây đay.
Nàng thoăn thoắt cắt dây, Phó Quyết đi trói người. Chẳng mấy chốc đã tới trước Lệ Húc. Hắn ta vai máu tuôn xối, suýt ngất. Thấy họ tới gần, miệng còn định chửi. Phó Quyết liền rút từ tay áo ra một viên dược hoàn, cưỡng ép nhét vào miệng hắn ta:
“Giữ mạng hắn đã. Đợi Thẩm Lâm đến sẽ xem thương thế.”
Trong bụng Thích Tầm thầm than: đãi ngộ này kể cũng không tệ. Nàng kéo dây, trói Lệ Húc vào cột hành lang.
Trói xong người, dây thần kinh căng chặt trong lòng Thích Tầm cuối cùng cũng thả lỏng. Nàng vỗ tay đứng dậy, nhưng vì quá gấp, bắp chân lập tức đau nhói, khiến nàng bật kêu một tiếng.
Phó Quyết khi ấy đang trói mấy kẻ khác chung lại, nghe vậy liền vội đến:
“Sao thế?”
Thích Tầm chau mày:
“Chân đau quá.”
Nàng vịn lan can mới miễn cưỡng đứng vững. Phó Quyết lập tức dặn:
“Đừng động. Chân nào?”
“Phải…”
“Đau chỗ nào?”
“Bắp chân.”
Phó Quyết quỳ xuống, vén váy nàng lên, lại cuốn ống quần. Vừa chạm, Thích Tầm đã rít một tiếng, hắn ngẩng mắt liếc nàng. Nàng vội nói:
“Không phải thuộc hạ yếu ớt… thật sự đau lắm.”
Phó Quyết không trách, chỉ hạ mắt, động tác chậm rãi hơn. Khi ống quần cuốn đến gối, vết tím bầm đã hiện ra – cả mảng lớn sưng đỏ, sắp tím bầm đến khó nhìn.
Thích Tầm cúi xuống, mới nhớ ra:
“Là Lệ Húc, vừa rồi hắn đá một cước. Ta lại quên mất.”
Phó Quyết nghe vậy bất đắc dĩ:
“Vừa nãy còn chạy nhảy trói người, không thấy đau sao?”
Thích Tầm rít vào từng hơi:
“Lúc ấy chỉ nghĩ mau xử lý xong, kẻo sinh biến, đâu còn để ý. Nhưng thế tử yên tâm, chỉ là thương ngoài da, chắc chưa chấn thương xương đâu.”
Một bên, Lệ Húc đã hôn mê; những kẻ khác bị dây đay buộc cả đám giữa sân, r*n r* không thôi. Thấy vết thương nàng chẳng nhẹ, Phó Quyết đứng dậy, đẩy xe lăn đến:
“Ngồi lên.”
Nàng vội xua tay:
“Thuộc hạ nào dám—”
“Ngồi.”
Lời hắn không để chối. Thích Tầm đành ngồi, hắn đẩy nàng vào đông sương, tìm thuốc ở cạnh giường, rồi trở lại, kéo ống quần nàng, chuẩn bị bôi thuốc.
Nàng giật mình:
“Sao dám phiền thế tử, thuộc hạ tự làm được.”
Phó Quyết đổ thuốc ra tay, chà nóng, hờ hững liếc nàng:
“Ngươi biết khám nghiệm tử thi, chẳng lẽ cũng biết trị thương? Nhẫn đi.”
Thích Tầm còn chưa hiểu “nhẫn” nghĩa gì, lửa rát đã dội tới. Nàng kêu khẽ, hai tay bấu chặt tay vịn xe, suýt bật người nhảy khỏi ghế. Phó Quyết giữ mắt cá nàng, một tay mạnh mẽ x** n*n, chậm rãi mà nặng nề. Thích Tầm cảm giác như da thịt mình sắp bị nghiền nát.
Nàng cắn chặt răng, mồ hôi lạnh tràn xuống thái dương. Thấy hắn ung dung không đổi, nàng run giọng:
“Thế tử, dừng một chút đi… thuộc hạ… đau quá…”
Nỗi đau này là thật, đến mức khóe mắt nàng rớm lệ. Phó Quyết ngẩng mắt, thấy hàng mi ươn ướt, lúc ấy mới giảm lực:
“Đây là cách quân doanh dùng. Với ngươi có hơi nặng.”
Hắn đổi động tác nhẹ hơn, nàng mới đỡ. Nhưng nghĩ đến đường đường Lâm Giang hầu thế tử phải tự tay bôi thuốc cho mình, nàng vẫn áy náy:
“Để thuộc hạ tự làm thì hơn. Ngài thân phận tôn quý—”
“Ta thân phận tôn quý, chỉ để đi lấy lệ thôi ư?”
Đó rõ ràng là lời nàng vừa rồi lấy cớ dỗ Lệ Húc. Thích Tầm đỏ mặt:
“Thuộc hạ cũng chỉ tạm quyền ứng biến…”
Phó Quyết liếc nàng:
“Ngươi dám nói gì cũng được. Tiếc là đám kia không sợ chết, chẳng lọt chiêu của ngươi.”
Trong bụng Thích Tầm thầm nghĩ: tính khí này, e hắn chẳng ưa thuộc hạ lắm lời. Nàng vội nhận lỗi:
“Thuộc hạ lỡ lời. Khi ấy chỉ sợ họ làm liều, nên đành nói thế. Ai ngờ… ai ngờ thế tử lại diễn quá đạt! Nếu ngài sớm bảo mình giả tàn, thuộc hạ nhất định mắng thẳng, chẳng cần mềm giọng.”
“Ngươi chẳng phải đã mắng lại rồi sao?”
Thích Tầm cứng miệng, thấy mình nói nhiều quá, vội ho khan:
“Tránh thiệt thì tránh thôi. Huống hồ tên ấy thật quá đáng, không đánh nổi thế tử, lại xuống tay với thuộc hạ – nữ tử yếu sức – đúng là chẳng có đạo nghĩa.”
“Ngươi yếu ư?” Phó Quyết liếc cái miệng còn vết máu: “Ta thấy ngươi cắn hăng hẳn, thêm chút nữa e rằng gặm luôn cánh tay hắn.”
Thích Tầm ho nhẹ:
“Thuộc hạ… chỉ sợ bị lợi dụng làm con tin, liên lụy ngài.”
“Ta biết.” Phó Quyết đáp nhàn nhạt.
Hắn xoa thêm mấy lượt, thấy thuốc thấm hết vào da, mới buông tay, ngồi đối diện. Thích Tầm đang định cảm tạ, lại thấy hắn hỏi:
“Sao không chạy? Nếu ta thật sự tàn phế, hôm nay cả hai chúng ta đã vùi xác tại đây rồi.”
Nàng vừa hạ ống quần vừa đáp:
“Thuộc hạ chạy cũng chẳng thoát. Huống hồ tưởng ngài không đi lại được, thuộc hạ nào nỡ bỏ ngài một mình.”
Phó Quyết ngắm nàng một lát, rồi đứng dậy rửa tay, rót trà đưa qua:
“Súc miệng đi. Máu đầy miệng, người ngoài nhìn vào lại tưởng ngươi thụ nội thương.”
Thả ống quần xuống, Thích Tầm thấy cơn đau quả nhiên giảm hẳn. Nàng nhận chén trà súc miệng, lại dùng khăn lau mặt, quả nhiên cả một mảng máu loang. Nghĩ đến việc Phó Quyết vừa rồi đối đãi chu toàn dù nàng trông thảm hại, trong lòng không khỏi dâng cảm kích:
“Đa tạ thế tử. Hôm nay ngài cứu thuộc hạ một mạng.”
Phó Quyết thấy nàng thành khẩn, thầm không nỡ:
“Không hẳn cứu mạng. Để ngươi bị thương là ngoài ý muốn.”
Thích Tầm khựng lại. Hắn tiếp lời:
“Lâm Vi chưa về, thôn lại cháy, ta đã đoán có mưu. Chỉ muốn xem bọn chúng có liều mạng hay không, nên mới phái người đi. Quả thực là ta tính toán sơ sót, chưa che chở được ngươi.”
Về sau Thích Tầm cũng nghĩ đến điểm này, chỉ không ngờ Phó Quyết đã sớm dự liệu. Hắn tự tin có thể bảo vệ cả hai, nên thuận thế gài bẫy, chẳng ngờ lại phát sinh bất trắc.
Trong mắt nàng, hắn quả thật quá mưu trí, mình kém xa, nhất thời có chút chán nản. Thấy nàng lặng thinh, Phó Quyết lại tưởng nàng giận, ngập ngừng:
“Lần này là ta sơ suất.”
Nàng vội xua tay:
“Không, không… Thế tử có kế của thế tử. Thuộc hạ chỉ bị chút thương nhỏ, không đáng kể.”
Nói rồi nàng đứng lên, chẳng dám ngồi lâu trên xe lăn của hắn. Nhìn xe, lại nhìn Phó Quyết, nàng vẫn thấy khó thích ứng khi hắn có thể đứng dậy. Chợt nhớ ra một chuyện, nàng hỏi:
“Thế tử… bí mật này…” Ánh mắt nàng rơi trên chiếc xe lăn, “biết được hẳn không nhiều người?”
Phó Quyết gật đầu. Lòng nàng chợt lạnh:
“Vậy… nay người trong thôn biết, thuộc hạ cũng biết, ngài có phải…”
Hắn nhìn thẳng nàng:
“Sợ ta giết người diệt khẩu sao?”
Thích Tầm vội cười lấy lòng:
“Sao thế được. Nếu muốn, khi nãy ngài đã chẳng cần cứu thuộc hạ.”
Phó Quyết khẽ cong môi:
“Biết thì biết thôi. Ta cũng đã chán ngồi cái này rồi. Lần này về kinh, khỏi cần giả nữa, nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Trong lòng Thích Tầm khẽ thả lỏng. Nàng chẳng mong biết bí mật của Phó Quyết; lỡ một ngày hắn muốn chôn kín bí mật ấy, e cái đầu trên cổ nàng cũng khó giữ.
Định thần lại, nàng chợt nhớ tới Bạch Tuyên. Nàng tập tễnh quay về tây sương, vừa mở cửa đã thấy Bạch Tuyên co rúm một góc run lẩy bẩy. Nàng vội trấn an:
“Đừng sợ, qua rồi. Trong đám người vừa rồi… có phụ thân muội không?”
Bạch Tuyên lắc đầu:
“Không có, tỷ tỷ, không có phụ thân.”
Thích Tầm thở ra, dỗ dành thêm mấy câu rồi quay lại đông sương. Phó Quyết đang đứng trước song cửa, nàng tiến đến sau lưng hắn:
“Thế tử, bọn chúng dám ngang ngược đến thế… Sở Khiên với Lý bổ đầu liệu có bị tập kích không?”
Phó Quyết đáp nhàn nhạt:
“Đợi một lát sẽ rõ.”
Lời vừa dứt, ngoài sân đã vang tiếng bước chân.
Lâm Vi vào hậu viện trước, thấy đao rựa vương vãi khắp sân cùng đám người bị trói thì giật mình:
“Chủ tử—”
Hắn cất tiếng gọi, thoáng thấy bóng người sau cửa sổ mới yên tâm, ngoảnh lại nói:
“Chủ tử bình an.”
Theo sau hắn chính là Thẩm Lâm!
Hai người một trước một sau vào phòng. Thoáng nhìn thấy Phó Quyết đứng cạnh Thích Tầm, sắc mặt cả hai khẽ biến—hẳn không ngờ trước mặt Thích Tầm, Phó Quyết đã không còn giả nữa.
Phó Quyết ngồi vào chỗ:
“Bên ngoài thế nào?”
Lâm Vi bẩm:
“Sở Khiên bọn họ bị tập kích. Bảo là đi cứu hỏa, nhưng thực ra định khóa trái sân rồi phóng hỏa thiêu sống. May vài người võ nghệ khá đã vượt tường thoát, vừa khéo gặp đội của Thẩm Lâm tiến thôn. Nay Sở Khiên và Lý bổ đầu đang dẫn người bắt bọn gây chuyện trong làng, lát nữa sẽ giải hết về từ đường. Thuộc hạ đưa Thẩm Lâm đến bái kiến chủ tử trước.”
Thẩm Lâm tiến lên:
“Chủ tử không thương chứ?”
“Ta không. Thích Tầm bị đá một cước, ta đã bôi thuốc, chắc không sao.”
Thẩm Lâm vội nói:
“Thuốc ấy phải xoa thật sâu mới hiệu.”
Phó Quyết gật:
“Biết.”
Trong phòng phảng phất mùi dược dầu, trên người Phó Quyết lại nồng hơn—rõ ràng chính tay hắn xoa thuốc cho Thích Tầm. Dù xử lý ngoại thương là thường thức của quân nhân, nhưng nhìn qua, tay Thích Tầm đâu có tổn thương…
Thẩm Lâm và Lâm Vi liếc nhau, đều không dám nhiều lời.
Thích Tầm cũng chẳng hiểu họ im lặng vì cớ gì, chỉ hỏi Lâm Vi:
“Vì sao ngươi về một mình? Có gặp Trương Thu Liên chứ?”
Nhắc đến, Lâm Vi không nén được chửi khẽ một tiếng, rồi kể:
“Chủ tử, Thích cô nương, hai người chưa biết Trương Thu Liên đã làm gì! Hôm nay thuộc hạ sơ ý. Tới tìm thì thấy mặt mũi bầm giập, biết là bị đánh, càng thêm thương xót. Sau bà ta bảo muốn gặp chủ tử, còn nói có một rương chứng vật của con gái. Thuộc hạ bèn vào nhà lấy. Ai ngờ bà ấy nhốt thuộc hạ vào gian tối, rồi gọi chồng dậy.”
“Bà ta nói đã mất con gái, chẳng thể lại mất phu quân… Chồng bà ta dậy, lại tra thêm một cái khóa ngoài, rồi đưa Trương Thu Liên đi mất.” Lâm Vi nhìn ra cửa sổ: “E rằng bọn chúng bàn với tộc trưởng sau đó mới động thủ. Thuộc hạ khổ sở lắm mới thoát, vừa ra đã thấy lửa bốc, không bao lâu lại đụng đội Thẩm Lâm vào thôn.”
Thích Tầm không ngờ kết cục thành ra vậy, bùi ngùi:
“Bà ấy không đủ kiên định. Nhưng cũng khó trách hoàn toàn—gả vào nơi này, phu quân với con gái vốn là chỗ nương tựa lớn nhất.”
Phó Quyết thì không lạ:
“Nay nhân thủ đã đủ. Ai cần bắt thì bắt, thẩm tra trong đêm.”
Lâm Vi và Thẩm Lâm đồng thanh nhận lệnh. Chừng nửa tuần trà, Sở Khiên dẫn tốp đầu trở lại. Hắn vào hậu viện, thấy bãi chiến trường liền giật mình:
“Chủ tử an khang chứ?”
Phó Quyết gật. Sở Khiên bẩm tiếp:
“Chúng ta trúng phục kích, nhưng chỉ mấy nha sai bị thương nhẹ. Tốp đầu đã giải về đây: là Lệ tộc trưởng, Lệ Cận, cùng mẫu thân của Lệ Cận. Ngoài ra, ở nhà họ Lệ còn phát hiện một người trung niên tóc trắng giấu kín. Giờ hết thảy đang ở tiền đường.”
Phó Quyết lập tức phân phó:
“Thẩm Lâm, coi chừng thương thế kẻ bị trói ngoài cửa, đừng để hắn chết.”
“Rõ.” Thẩm Lâm đi ngay.
Phó Quyết lại dặn:
“Sở Khiên, truyền: những kẻ khác cứ trói giam, chưa cần giải về từ đường. Đợi lúc thẩm vấn sẽ đưa đến. Ta đi gặp nhà Lệ Ngu Sơn trước.”
Nói rồi hắn bước ra. Đi được hai bước chợt nhớ tới xe lăn, chau mày, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên.
Lâm Vi tiến tới đẩy:
“Chủ tử tạm nhẫn.”
Hắn đẩy xe ra ngoài. Thích Tầm thì tập tễnh theo sau—nàng cũng muốn nhìn cái người “bạch phát” kia rốt cuộc ra sao.
Tới tiền đường, Lâm Chí Thành đang canh. Thấy Phó Quyết tới, y vội hành lễ. Phó Quyết khoát tay, đảo mắt nhìn đám bị trói nằm ngổn ngang dưới đất. Ban ngày còn cung kính lễ độ, giờ tất cả đều thành tù dưới thềm.
Khoảnh khắc Phó Quyết xuất hiện, ánh mắt Lệ Ngu Sơn thoáng tối sầm—hiển nhiên thất vọng. Đợi hắn ngồi lên thượng thủ, Lệ Ngu Sơn càng nhìn hắn bằng vẻ cổ quái, hệt như hắn không nên “nguyên vẹn” mà ngồi ở đây vậy.
“Xem ra Lệ tộc trưởng… rất thất vọng.”
Nghe thế, Lệ Ngu Sơn dời mắt khỏi hắn, nhìn sang Thích Tầm đang tập tễnh. Khóe môi lão nhếch lên, như vừa được “an ủi”, rồi mím môi không nói.
Cùng bị trói đưa đến còn có mẹ con Lệ Cận. Lệ Cận không hiểu chuyện gì, khó chịu vì bị trói, chau mày lầm bầm. Song vừa thấy Thích Tầm, mắt mày hắn bỗng sáng bừng. Bên cạnh, mẫu thân Lệ Cận mặt xám như tro, tuyệt vọng phủ kín, thỉnh thoảng lại liếc sang con, ánh mắt đầy không đành.
Cạnh hai người ấy là một trung niên “bạch phát bạch mi”. Trông chừng mới ngoài ba mươi. Diện mạo có hai phần giống Lệ Húc, mà ngắm kỹ lại cũng phảng phất Lệ Ngu Sơn. Hắn cúi gằm mặt, toàn thân khẽ run, chẳng được bình tĩnh như Lệ Ngu Sơn.
“Dẫn Lệ Cận ra.” Phó Quyết ra lệnh.
Lâm Chí Thành bước tới kéo Lệ Cận dậy. Sắc mặt mẫu thân Lệ Cận liền đại biến:
“Cận nhi… các người bắt Cận nhi làm gì? Nó chỉ là đứa ngốc, mọi chuyện không can hệ gì tới nó cả…”
Lời của bà, mọi người đều làm ngơ.
Mẫu thân Lệ Cận lại quay sang nhìn Lệ Ngu Sơn, khóc cầu:
“Phụ thân, phụ thân, người nói một câu đi! Cận nhi thật sự chẳng biết gì cả!”
Lệ Ngu Sơn nghe vậy, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, vẻ mặt hờ hững. Ông ta biết rõ đây chính là thủ đoạn của Phó Quyết.
Quả nhiên, Phó Quyết hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Mẫu thân Lệ Cận run run đáp:
“Bạch… Bạch Lan…”
Phó Quyết gật nhẹ:
“Vì sao ngươi một mực nói Lệ Cận không liên quan đến quái sự trong thôn? Cả thôn đồng lõa, đến quan viên triều đình cũng dám hại, còn ai có thể thoát can dự?”
Bạch Lan nước mắt lưng tròng:
“Những chuyện ấy… đều là bọn người lớn làm, chẳng liên quan gì đến trẻ con cả.”
“Lệ Cận đã hai mươi tuổi, đâu còn là trẻ con.”
Bạch Lan liền lắc đầu lia lịa, nước mắt lã chã:
“Không phải, thật sự chẳng liên quan gì đến nó. Là phụ thân… là phụ thân bọn họ…”
Nói tới đây, lời nghẹn lại, hiển nhiên vì Lệ Ngu Sơn vẫn còn ở đó mà không dám thốt thêm.
Phó Quyết lập tức ra lệnh:
“Đưa hai người này tách ra giam giữ.”
Trong từ đường còn vài gian kho, vừa vặn để nhốt người.
Đợi trong sảnh chỉ còn lại một mình Bạch Lan, Thẩm Lâm cũng quay lại.
Phó Quyết nói:
“Ngươi cũng thấy rồi. Toàn thôn này chẳng ai thoát được. Nếu ngươi khai thật, thì đối với Lệ Cận, chúng ta sẽ khoan dung đôi phần. Ngược lại, mưu hại quan viên triều đình là trọng tội, mà tội mưu nghịch thì chính là diệt cả cửu tộc.”
Nghe đến hai chữ “mưu nghịch”, Bạch Lan lập tức quỳ thẳng người:
“Đại nhân, là phụ thân, là phụ thân cùng đám trưởng lão đời trước! Tất cả đều do bọn họ sắp đặt. Nữ nhân trong thôn ít kẻ biết được, bọn trẻ con càng chỉ bị trưởng lão lừa gạt. Lần này hồng bạch tang sự, cũng vốn đã có từ trước. Đừng nói Cận nhi, ngay cả thân này cũng chẳng hiểu rõ.”
“Hồng bạch tang sự?” Thẩm Lâm không kìm được xen lời.
Phó Quyết đáp:
“Chính vì vậy ta mới gọi ngươi đến. Trong thôn này có một tục lệ quái dị.”
Rồi hắn đem chuyện đêm đầu tiên chứng kiến “hồng bạch tang sự” kể lại.
Thẩm Lâm nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi:
“Đó là hồng bạch trùng sát – chính là khi hai loại tà khí mạnh nhất va chạm, kết thành đạo tràng…!”