Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 130: Bát Phách Man (16) – Nữ tử áo đỏ

Trước Tiếp

Mọi người nhất tề nhìn về phía Thích Tầm.

Phó Quyết chau mày:

“Ngươi từng thấy rồi sao?”

Thích Tầm gật đầu, rồi xoay sang Tống Hoài Cẩn:

“Đại nhân còn nhớ không, sau khi phát hiện thi thể Liêu Vãn Thu, chúng ta biết được thân phận nàng ta, lại biết nàng thường đến thư cục. Khi ấy hạ quan từng theo đại nhân tới Vĩnh Khang phường tra hỏi? Hôm ấy, lúc chúng ta ghé Thành ký thư đ**m, từng có một tốp tiểu nhị vận chuyển sách lướt qua trước mặt.”

Tống Hoài Cẩn gật đầu:

“Có ấn tượng. Bọn họ là người đưa sách.”

Thích Tầm hít một hơi sâu, giọng căng thẳng:

“Hôm đó chạm mặt, có năm người. Phần lớn mặc áo vải sẫm, thắt đai ngang hông để tiện việc nặng. Dù hôm ấy trời có mưa, nhưng khí trời oi nóng, bốn người đều xắn tay áo, trên tay lấm tèm lem mực in, rõ ràng là thợ khắc in. Nhưng chỉ có một người, chẳng những không xắn tay áo, mà còn giấu chặt tay trong ống tay áo—”

Tống Hoài Cẩn cùng Chu Úy đưa mắt nhìn nhau, lại không nhớ được chút nào.

Thích Tầm nói tiếp:

“Thuộc hạ khi ấy chỉ thoáng liếc qua, chưa để tâm, ký ức cũng mơ hồ. Nhưng ta chắc chắn trong số họ có một người rất khả nghi. Người làm việc nặng nhọc, đâu có chuyện cố ý giấu tay trong tay áo. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn bị thương hay vì lý do nào khác.”

Tống Hoài Cẩn lộ vẻ trầm ngâm, còn Phó Quyết thì tin tưởng lời nàng:

“Thợ in sách thường phải lui tới các thư cục đưa hàng. Có nơi còn nhận in sách tư nhân. Lui tới nhiều lần, tất từng gặp Liêu Vãn Thu.”

Thích Tầm chau mày nhớ lại:

“Nếu ta không nhầm, xưởng in kia gọi là Dưỡng Tâm Trai. Nếu muốn xác nhận, cứ đến hỏi ở Thành ký thư đ**m là rõ.”

Tống Hoài Cẩn lập tức đặt tay lên chuôi đao, đứng bật dậy:

“Tốt, ta đi ngay! Nếu thật sự là người này có vấn đề, đêm nay quyết phải lôi hắn ra ánh sáng!”

Trong mắt Thích Tầm cũng ánh lên vẻ chờ mong:

“Thuộc hạ xin đi theo đại nhân!”

Dẫu đã nghĩ tới đối tượng, nhưng giờ chưa có chứng cứ xác thực, lỡ như suy đoán sai thì sao? Vả lại, nàng chỉ nhớ loáng thoáng có người như thế, chứ không thể miêu tả rõ ràng dung mạo. Trong lòng nàng nóng ruột muốn lập tức tra cho rõ.

Ngoài trời vẫn mưa, Tống Hoài Cẩn liếc nhìn Phó Quyết:

“Vương gia—”

Phó Quyết cất lời:

“Bản vương cũng đi. Nếu đêm nay phá được án, coi như cũng xong một tâm nguyện.”

Tống Hoài Cẩn lập tức dẫn người xuất môn, đồng thời sai người đi gọi Lý Liêm. Tham Văn Châu và Tôn Luật cũng động tâm, vụ án này khiến lòng người trong thành xao động, không phá được thì áp lực của Tham Văn Châu càng lớn. Còn Tôn Lăng vẫn không rõ tung tích, Tôn Luật canh cánh chẳng yên, nếu có thể bắt được hung thủ, ít nhiều cũng thấy an lòng.

Có Phó Quyết đi cùng, Thích Tầm liền có xe ngựa để ngồi. Đoàn người lập tức thẳng tới Thành ký thư đ**m. Khi tới nơi, trời đã tối, mưa lất phất chưa dứt, trong tiệm, mấy tiểu nhị đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa. Bất ngờ thấy một toán quan sai áp tới, ai nấy mặt mày biến sắc.

“Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây!”

Tống Hoài Cẩn vừa bước vào đã quát. Một tiểu nhị sợ hãi vội chạy vào hậu đường.

Thích Tầm xuống xe, đứng dưới màn mưa ngước nhìn biển hiệu quen thuộc, nhớ lại cảnh hôm đó chạm mặt mấy người kia. Nàng men theo vết cũ, thử đi ra ngoài như hôm ấy, càng làm động tác, trong lòng càng chắc chắn: đúng là có một người hành vi bất thường.

Lúc này, chưởng quỹ hối hả từ hậu đường chạy ra, ôm quyền:

“Đại nhân, chư vị sai gia, không biết có chuyện gì?”

Tống Hoài Cẩn hỏi thẳng:

“Các ngươi thường in sách ở một nơi gọi là Dưỡng Tâm Trai, có phải không?”

Chưởng quỹ gật đầu:

“Đúng vậy, sách đều in ở đó.”

Tống Hoài Cẩn tiếp lời:

“Trong đám tiểu nhị của Dưỡng Tâm Trai, có ai bẩm sinh tay phải sáu ngón, hoặc tay phải cụt ngón không?”

Chưởng quỹ sững sờ:

“Sáu ngón… hình như chưa từng thấy.”

Y lại quay sang mấy tiểu nhị:

“Các ngươi có thấy không?”

Hai tiểu nhị đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu ngơ ngác. Đúng lúc ấy, Thích Tầm bước vào nói:

“Bảy ngày trước, chúng ta từng tới đây tra hỏi, hôm đó vừa gặp tốp tiểu nhị của Dưỡng Tâm Trai đưa sách tới. Trong số đó có một người luôn giấu tay trong ống tay áo, các ngươi có ấn tượng chăng?”

Chưởng quỹ vẫn lộ vẻ khó hiểu. Nhưng một tiểu nhị bỗng sáng mắt:

“À, ta biết các vị hỏi ai rồi! Chính là một tiểu nhị của Dưỡng Tâm Trai, thường đến đây giao sách. Mỗi lần đều để ống tay áo rất dài, ta từng thấy vài lần, còn nghĩ hắn chắc tay chân vụng về, đúng, chính là người đó!”

Tống Hoài Cẩn vội hỏi:

“Ngươi biết tên hắn không?”

Tiểu nhị lắc đầu:

“Cái này thì không. Trong đám đưa sách, chỉ có kẻ cầm đầu thường nói chuyện với chúng ta, những người khác thì hiếm khi mở miệng. Hơn nữa, kẻ các vị hỏi mỗi lần đến đều cúi đầu làm việc, chẳng mấy khi nói lời nào, tướng mạo thì quá đỗi bình thường, đứng trong đám người liền không gây chú ý.”

Nếu vậy, muốn điều tra chỉ có thể đến Dưỡng Tâm Trai.

Tống Hoài Cẩn lập tức nói:

“Các ngươi chắc hẳn biết Dưỡng Tâm Trai ở đâu. Có thể dẫn đường cho chúng ta chăng?”

Chưởng quỹ chỉ vào một gã tiểu nhị:

“Ngươi thường theo ta đi giao hàng, hãy đưa các vị quan gia một chuyến.”

Gã tiểu nhị vội vàng đáp ứng. Thích Tầm liền hỏi:

“Người chúng ta muốn tìm kia, thường hay tới đây không?”

Chưởng quỹ nói:

“Còn tùy vào số sách chúng ta đặt. Có khi một tháng một lần, có khi hai lần. Nếu hắn đi chuyến nào cũng có mặt, thì tần suất cũng chừng ấy.”

Gã tiểu nhị khi nãy bổ sung:

“Hắn không phải lần nào cũng tới, nhưng đại khái mỗi tháng một lần.”

Thích Tầm khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tống Hoài Cẩn lập tức sai gã tiểu nhị kia dẫn đường, cả đoàn rời khỏi thư đ**m, thẳng tiến về phía Dưỡng Tâm Trai.

Khi Thích Tầm leo lên xe ngựa, bỗng nhớ ra điều gì, liền vén màn nhìn ra phố. Phó Quyết thấy vẻ mặt nàng khác lạ, bèn hỏi:

“Sao vậy?”

Thích Tầm thấp giọng:

“Vương gia, phía trước không xa chính là Vạn Hòa Sầu Đoạn Trang.”

Dưỡng Tâm Trai nằm ở phía tây Vĩnh Khang phường, vốn không mở cửa chính ra phố mà thuê một căn nhà dân hẻo lánh, tu sửa thành xưởng in. Muốn tới đó, đúng là phải đi ngang qua tiệm tơ lụa kia. Thích Tầm khẽ vén màn chỉ cho Phó Quyết:

“Vương gia nhìn xem—”

Phó Quyết nghiêng mình, quả nhiên thấy được cửa hiệu. Thích Tầm buông rèm xuống, khe khẽ nói:

“Trước đây ta từng theo Thích Thục đến nơi này.”

Nghĩ đến việc Thích Thục giờ vẫn bặt vô âm tín, trong lòng nàng dấy lên lo lắng:

“Nếu Thích Thục nhất quyết muốn chỉ tội ta, e rằng còn gây ra biến cố khác. Nếu Tôn Luật sinh nghi, mà tìm được đường huynh họ Thích ở Cám Châu, thì rất dễ bại lộ.”

Phó Quyết trấn an:

“Đừng lo, hành động của hắn ta sao nhanh bằng ta được.”

Thích Tầm nhìn hắn, trong lòng dâng lên niềm may mắn, vì lúc này nàng có hắn ở bên giúp sức.

Đêm mưa rả rích, xe ngựa nối theo sau Tống Hoài Cẩn cùng gã tiểu nhị dẫn đường, lững thững rẽ qua dãy nhà thấp lè tè phía tây nam, vòng vèo qua mấy con hẻm, cuối cùng dừng lại trước một cổng viện.

Tiểu nhị của Thành ký thư đ**m chỉ vào cửa:

“Chính là nơi này. Giờ này không biết họ còn ở lại không, nhưng ít ra cũng có người canh gác.”

Trong viện còn ánh đèn leo lét, ánh sáng hắt ra từ cửa sổ. Tống Hoài Cẩn tiến lên gọi cửa. Chẳng bao lâu, một thiếu niên mười mấy tuổi mở cổng, thấy ngoài cổng có đông người, sợ hãi thốt lên:

“Các người…”

Tống Hoài Cẩn trầm giọng:

“Chưởng quỹ của ngươi có ở đây không?”

Thiếu niên biến sắc:

“Không… không có…”

Tống Hoài Cẩn đứng nơi cửa nhìn vào, thấy căn nhà trong viện vẫn sáng đèn, trên cửa sổ còn có bóng người thấp thoáng, không ít. Hắn lại hỏi:

“Vậy có quản sự nào ở đây chăng?”

Thiếu niên do dự một thoáng:

“Có, xin chư vị chờ chút.”

Nói rồi quay vào trong gọi. Lát sau, một nam nhân trung niên vận áo xám đi ra, ôm quyền:

“Đại nhân, tiểu nhân là quản sự xưởng sách. Không biết có việc gì?”

Tống Hoài Cẩn đánh giá hắn, thẳng thắn hỏi:

“Trong xưởng các ngươi có ai bẩm sinh tay phải sáu ngón, hoặc ngón tay phải bị cụt không?”

Người kia nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi:

“Bẩm sinh… sáu ngón sao?”

Tống Hoài Cẩn vừa nhìn đã biết hắn có ẩn giấu, gằn giọng:

“Có hay không?”

Người kia lưỡng lự:

“Tiểu nhân không hiểu, chẳng hay đại nhân tra hỏi việc này để làm gì?”

Tống Hoài Cẩn cười lạnh:

“Bản quan hỏi ngươi, ngươi còn dám vặn lại bản quan? Người đâu—”

Một tiếng quát, Chu Úy cùng quan sai lập tức tiến lên, có ý định xông vào. Quản sự tái mặt, vội vàng ngăn:

“Đại nhân bớt giận! Trong xưởng đúng là không có người như vậy, nhưng…”

Hắn nuốt nước bọt, nói nhỏ:

“Nhưng đông gia của chúng ta có một người thân xa, quả thực là kẻ bẩm sinh tay phải sáu ngón. Hắn tính là giúp việc ở đây, cũng lĩnh bạc. Vì là người thân của đông gia, nên vừa rồi tiểu nhân không tiện nói.”

Tống Hoài Cẩn trầm giọng:

“Người ấy hiện ở đâu?”

Quản sự đáp:

“Hôm nay không thấy ở đây. Trước kia hắn vốn chăm chỉ, nhưng không hiểu sao dạo này xin nghỉ nhiều. Vừa rồi cũng nghỉ cả ngày.”

Bên cạnh, thiếu niên lẩm bẩm:

“Hắn tháng này đã xin nghỉ mấy lần rồi.”

Tống Hoài Cẩn nheo mắt:

“Những ngày nào?”

Quản sự nhớ lại:

“Hắn nghỉ hôm hai mươi tháng Sáu một lần, hai mươi bảy một lần, hôm nay lại nghỉ nữa.”

Ngày hai mươi Sáu chính là hôm Liêu Vãn Thu gặp nạn, hai mươi bảy là hôm Phùng Tranh bị hại. Giờ trùng hợp hắn đều xin nghỉ—hẳn không phải ngẫu nhiên!

Tống Hoài Cẩn siết chặt chuôi đao:

“Hắn tên gì? Ở đâu? Thân thế ra sao?”

Quản sự đáp:

“Hắn gọi là Dương Vịnh, là biểu chất của đông gia. Quê vốn không ở kinh thành, nghe nói cha nương mất sớm, đến đây nương nhờ. Chưởng quỹ thấy tội nghiệp nên thu nhận làm việc.”

Thiếu niên xen lời:

“Hắn quả thực bẩm sinh sáu ngón. Phu nhân nhà ta, cũng là thẩm của hắn, không ưa hắn nên bảo ra ngoài ở. Giờ hắn ở một mình trong tiểu viện tại hẻm Ngư Nhi, nơi đó vốn là một căn nhà cũ của lão gia, thường dùng để chứa giấy mực của xưởng.”

Quản sự quay sang thiếu niên:

“Ngươi biết chỗ đó phải không?”

Thiếu niên gật đầu. Quản sự liền nói với Tống Hoài Cẩn:

“Đây là con của quản gia, thường theo cha chạy việc, biết đường. Xin để nó dẫn các vị đi.”

Tống Hoài Cẩn không vội rời đi, mà sai hai sai dịch Đại Lý Tự ở lại, điều tra thêm tình hình Dương Vịnh tại xưởng in, sau đó mới cho thiếu niên kia dẫn đường.

Hẻm Ngư Nhi cách đó không xa, nhưng lối đi chật hẹp, xe ngựa không thông, cả đoàn đành cuốc bộ. Đi được nửa đường, Tống Hoài Cẩn lại hỏi thêm về Dương Vịnh.

Thiếu niên đáp:

“Hắn tới kinh thành đã ba năm. Nguyên là người quê cũ của lão gia, cha hắn là đường huynh của lão gia, hồi trẻ từng có ơn với lão gia. Bởi thế, lão gia mới dung nạp hắn. Nhưng con người này vụng về, lại bẩm sinh sáu ngón, càng khiến người chán ghét.”

“Phu nhân không muốn nuôi không, lão gia bèn cho hắn làm việc vặt trong xưởng, cũng xem như kiếm ít bạc. Sau đó lại chẳng muốn hắn ở trong phủ, liền bảo hắn ra sống ở hẻm Ngư Nhi. Nơi đó vốn là kho, tiện thể để hắn trông giữ giấy mực. Hắn đã ở đó hơn một năm.”

Tống Hoài Cẩn hỏi tiếp:

“Người này ngày thường có hành vi bất chính gì không? Tính tình thế nào?”

Thiếu niên lắc đầu:

“Không có. Trông thì thật thà, lá gan nhỏ, ngày thường chỉ biết vùi đầu làm việc, ít khi nói chuyện. Vì thế phu nhân ghét hắn ngốc nghếch, nhưng lão gia lại thấy hắn chịu khó, giữ hắn ở xưởng. Tuy tay chân vụng về, nhưng ai cũng biết hắn là lục chỉ, lại là người thân của lão gia, cho nên chẳng ai dám làm khó.”

Tống Hoài Cẩn gật đầu:

“Mỗi lần đưa sách, hắn đều đi sao? Sau khi tan việc, hắn thường đi đâu?”

Thiếu niên đáp:

“Cái này không nhất định. Đưa hàng cũng nặng nhọc, phải khuân cả chồng sách. Nhưng hắn lại hay xung phong đi. Bình thường thì hoặc về hẻm Ngư Nhi nghỉ sớm, hoặc… ra phố đi loanh quanh. Hắn không có nhiều bạc, cũng chẳng thú vui gì, nên chỉ đi dạo cho qua.”

Thích Tầm và Phó Quyết đi giữa hàng ngũ, nghe vậy đều cau mày. Khi rẽ qua một góc hẻm, thiếu niên chỉ vào căn nhà đen ngòm phía trước:

“Chính là nơi đó, một tiểu viện một gian.”

Trong viện tối om. Tống Hoài Cẩn nhanh bước tới, tay đặt lên chuôi đao, cất tiếng gõ cửa.

Con hẻm tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi, nên tiếng gõ cửa vang vọng lạ thường. Nhưng gõ xong, bên trong vẫn im ắng. Hắn ngẩng nhìn lên hoành phi trên cổng, trầm giọng:

“Lẽ nào đã ngủ? Hay là vắng nhà?”

Một sai dịch châm đuốc. Trong ánh lửa, Phó Quyết nhìn xuống bậc thềm, rồi nói:

“Có người ở trong. Phá cửa đi.”

Thích Tầm theo ánh mắt hắn, thấy rõ mấy dấu chân bùn in hằn trên bậc, trong đó có hai dấu bước vào nhà vô cùng rõ rệt.

“Xông cửa!”

Lời Tống Hoài Cẩn vừa dứt, Chu Úy cùng mấy người lập tức lao tới. Phó Quyết bước lên nửa bước, chắn trước Thích Tầm. Tiếng “rầm rầm” vang lên, chốt cửa gãy vụn, cổng bật mở.

Tống Hoài Cẩn dẫn đầu xông vào. Phó Quyết cũng che trước Thích Tầm cùng vào. Vừa vào, đã nghe Tống Hoài Cẩn quát to, rồi Chu Úy cùng quan sai nhào tới, trong tiếng huyên náo, một thanh niên mặc áo xanh bị đè xuống đất.

“Các ngươi… các ngươi làm gì…”

Thanh niên bị ép sấp trên đất bùn, hai tay bị bẻ quặt ra sau. Chu Úy dùng đầu gối ghì chặt lưng hắn, quát:

“Ngươi là Dương Vịnh? Còn dám chạy? Ngươi không biết vì sao bị bắt sao!”

Dương Vịnh bị dí xuống nền bùn, mặt mũi lem luốc, hốt hoảng kêu:

“Ta đúng là Dương Vịnh, nhưng sao các ngươi bắt ta? Các ngươi là nha môn nào?”

Chu Úy không nói thêm, lập tức vặn bàn tay phải hắn. Quả nhiên, trên đó mọc sáu ngón.

Tống Hoài Cẩn cùng Phó Quyết thấy rõ, Tống Hoài Cẩn lạnh giọng:

“Còn giả vờ sao? Khi nãy chúng ta gõ cửa, ngươi vì sao không mở? Lúc núp góc, có phải định bỏ trốn không?”

Sắc mặt Dương Vịnh tái nhợt, run rẩy đáp:

“Ta vốn định mở, nhưng nghe ngoài kia có nhiều tiếng người, trong lòng hoảng hốt, do dự chưa dám. Các ngươi lại đập cửa, ta… ta không biết có chuyện gì, sao dám mở? Vừa rồi các ngươi ào vào, ta sợ quá, mới toan chạy.”

Tống Hoài Cẩn đảo mắt nhìn quanh viện. Nơi này quả thực chật hẹp, rêu phủ, nước mưa lổn nhổn, hai dãy tả hữu đều khóa chặt, hiển nhiên là kho. Chỉ có chính phòng là cửa khép hờ, chắc là nơi hắn ở. Hắn liền hạ lệnh:

“Vào trong, lục soát!”

Bọn sai dịch ào vào.

Dương Vịnh sợ đến bật khóc:

“Các ngươi… các ngươi làm gì thế? Ta chỉ là dân thường, có phạm gì đâu, sao lại đối xử với ta thế này?”

Thiếu niên dẫn đường đứng ngoài cửa, thấy cảnh ấy thì sốt ruột thay cho hắn, vội kéo một sai dịch:

“Quan gia, có nhầm lẫn gì không? Dương Vịnh không phải hạng người làm chuyện xấu đâu.”

Dương Vịnh bị đè chặt, mặt mày dính bùn, khổ sở kêu:

“Ta làm gì sai? Ta oan uổng! Các đại nhân, các quan gia, dù có bắt ta cũng phải nói rõ lý do!”

Hắn vốn là kẻ nhút nhát, nhưng nhút nhát này chỉ là vẻ ngoài. Trong lòng hắn chắc hẳn có phần u uất, chẳng coi trọng nhân mạng, cũng khinh thường luật pháp Đại Chu. Tống Hoài Cẩn chăm chú nhìn, lại phát hiện trong mắt hắn lúc này chỉ có phẫn uất mờ mịt, dường như thật sự chẳng hiểu vì sao. Trong chốc lát, hắn thoáng nghi ngờ — chẳng lẽ bắt nhầm người?

Chu Úy thấy một nam tử sắp khóc đến nơi, cũng cảm thấy kỳ lạ, liền quát:

“Ngươi không biết chúng ta bắt ngươi vì sao sao? Vậy nhớ lại xem, ngươi đã làm gì với Liêu Vãn Thu và Phùng Tranh?”

“Liêu… Liêu gì? Phùng… Phùng gì cơ…”

Dương Vịnh quả thực hoảng loạn đến bật khóc. Hắn bị bẻ quặt hai tay, đè chặt trên nền bùn, đau đến nghiến răng nghiến lợi, giọng nghẹn ngào:

“Các ngài đang nói gì vậy? Ta thật sự không hiểu, đó đều là ai, ta chưa từng nghe qua! Đại nhân, quan gia, các ngài có phải bắt nhầm người rồi không?”

Tiếng khóc nghẹn của hắn nghe ra chân thật, khiến Thích Tầm thoáng động lòng, suýt bước tới xem xét. Nhưng Phó Quyết kịp thời giữ chặt nàng, không để nàng tiến lên. Nàng quay đầu nhìn, hắn chỉ buông tay, song chẳng nói một lời.

Tống Hoài Cẩn hừ lạnh:

“Ngươi cứ việc chối cãi! Chờ tìm được tang vật, xem ngươi còn nói được gì!”

Dương Vịnh sụt sùi:

“Tiểu nhân vẫn luôn tuân pháp, thực sự chưa từng làm chuyện xấu! Đại nhân nhất định là lầm rồi! Người thân, bằng hữu của tiểu nhân đều có thể làm chứng. Tiểu nhân ngày thường đến con gà cũng không dám giết, sao có thể hại người?”

Thiếu niên đứng ngoài cửa không kìm được, lên tiếng:

“Quan gia, thực sự không lầm chứ? Hắn… hắn quả thật rất nhát gan, sao có thể giết người…”

Lúc này, mấy sai dịch lục soát trong phòng đã quay ra. Tống Hoài Cẩn đưa mắt, thấy họ lắc đầu. Một người bẩm:

“Trong phòng trống trơn, chẳng có vật dụng khả nghi của nữ nhân. Hai cái tủ đều đã lục, không thấy gì. Cũng không có chỗ nào có thể giấu tang vật.”

Tống Hoài Cẩn chau mày:

“Không thể nào!”

Dù sao, chiếc ô cùng đèn lồng của hai người chết đến giờ vẫn chưa tìm được. Theo lời Thích Tầm, hung thủ tâm tính vặn vẹo, có khả năng mang những thứ đó về nhà. Hơn nữa, tuy hắn bất lực trong chuyện phòng the, nhưng vẫn cần phát tiết thú tính. Một căn phòng thế này, sao lại chẳng có dấu vết gì? Tống Hoài Cẩn không tin, đích thân vào lục soát.

Dương Vịnh vẫn bị ghì chặt dưới đất, bật khóc nức nở:

“Các ngài thật sự bắt nhầm người rồi! Ta chưa từng làm điều ác, sao lại hành hạ ta như vậy? Đây là ức h**p dân đen chúng ta sao?”

Chu Úy ban đầu cũng hạ thủ nặng tay, vì nhớ đến thủ đoạn tàn bạo của hung thủ. Nhưng giờ nhìn hắn như vậy, trong lòng lại nao nao, bàn tay ghì xuống cũng nới lỏng. Trong lòng hắn thoáng nghĩ — lỡ đâu bọn họ bắt nhầm? Dù là lục chỉ, nhưng thiên hạ há chẳng còn kẻ lục chỉ nào khác?

Đúng lúc ấy, Tống Hoài Cẩn bước ra, sắc mặt nghiêm trọng, lắc đầu với Phó Quyết:

“Đúng là chẳng phát hiện gì.”

Nước mưa hòa cùng nước mắt chảy trên mặt Dương Vịnh, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Cẩn, giọng run run:

“Đại nhân thật sự bắt nhầm người rồi… Ta giữ phận mình, chưa từng làm chuyện thất đức hại trời…”

Chu Úy không nhịn được:

“Đại nhân, vậy…”

Tống Hoài Cẩn ngẫm nghĩ giây lát, hạ giọng:

“Trước hết đưa về tra xét. Nếu quả thực vô can, chúng ta há có thể oan uổng hắn sao?”

Chu Úy đáp vâng, lôi hắn đứng lên. Dương Vịnh mềm nhũn cả chân, loạng choạng một hồi mới đứng vững, thân hình lấm lem bùn đất, mặt mũi dơ bẩn, lại khóc lóc nức nở, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.

Đang lúc bị áp giải ra ngoài, ánh mắt Phó Quyết lại dừng ở hai gian tả hữu:

“Trong hai gian này chứa những gì?”

Chu Úy thoáng khựng bước. Dương Vịnh nghẹn ngào:

“Đó là kho vật liệu của biểu thúc ta.”

Tống Hoài Cẩn đảo mắt nhìn quanh:

“Vương gia thấy sao?”

Thích Tầm nhìn Dương Vịnh, lòng còn phân vân, nên cố gắng lục lại từng đầu mối. Đúng lúc ấy, nàng chợt nhớ đến chi tiết bất thường, bèn xoay nhìn. Đông gian không có gì lạ, nhưng nơi ngưỡng cửa tây gian lại in dấu bùn loang lổ.

Những ngày này mưa triền miên, cả thành nam ngập bùn. Nàng bước tới sát cửa, chăm chú nhìn, càng thấy dấu bùn kia mới mẻ. Hơn nữa, trên ổ khóa cũng dính bùn.

Thích Tầm cau mày, ngoái hỏi thiếu niên:

“Lần cuối các ngươi tới đây lấy hàng là khi nào?”

Thiếu niên đáp ngay:

“Mười ngày trước.”

Mười ngày trước, mưa chưa bắt đầu. Những vết bùn này, hiển nhiên là sau mưa mới có. Nghĩa là, trong mười ngày qua, đã có người mở khóa ra vào. Như vậy, liệu có khả năng tang vật được giấu ở đây?

“Vương gia, đại nhân! Cửa này gần đây có mở qua!”

Lông mày Tống Hoài Cẩn nhướng cao. Chu Úy lập tức giao Dương Vịnh cho người khác, tiến tới xem xét:

“Để ta xem.”

Quả nhiên, dấu vết trên ổ khóa rất rõ. Chu Úy nói:

“Khóa này không khó mở. Ý các ngài thế nào? Có cần vào kiểm tra?”

Tống Hoài Cẩn gật đầu:

“Vào xem thử.”

Dương Vịnh thấy vậy òa khóc lớn hơn:

“Đây là kho của biểu thúc ta! Trong đó toàn giấy mới, các ngài lục lọi, làm bẩn cả, ta sẽ bị trách phạt…”

Chu Úy chẳng buồn để ý. Hắn rút từ búi tóc ra cây trâm bạc ngắn, c*m v** ổ khóa xoay vặn. Chỉ một thoáng, “cạch” một tiếng, khóa đã bật ra.

Chu Úy cầm đuốc, bước vào trước tiên. Trong kho chất đầy hòm thùng, trên giá gỗ chồng từng xấp giấy trắng tinh. Hắn men theo giá mà đi, soi khắp mọi ngóc ngách. Ai nấy đều nghĩ sẽ chẳng tìm được gì. Nào ngờ, một tiếng kêu hoảng hốt vang lên:

“Ở đây có người—!”

Giọng Chu Úy run rẩy, khiến mọi người lập tức căng thẳng.

Tống Hoài Cẩn xông vào:

“Phát hiện gì?”

Chu Úy đáp, giọng kinh hãi:

“Có người bị trói ở đây!”

Thích Tầm sửng sốt, liếc nhìn Phó Quyết, rồi cũng vội vã chạy vào. Vòng qua kệ gỗ, đến tận trong cùng, trước mắt nàng thoáng hiện sắc đỏ chói mắt.

Một nữ tử áo đỏ, tay chân bị trói, co rút ngồi dựa cửa.

Chu Úy ngồi xổm bên cạnh, che khuất gương mặt nàng. Hắn lẩm bẩm:

“Sao trông quen quá…”

Rồi bỗng như chợt nghĩ ra, hắn xoay người lại, mặt mày thất sắc nhìn Thích Tầm. Ánh mắt ấy khiến tim nàng thót lên, chưa kịp hiểu, bước chân nàng đã ngừng lại.

Khi thấy rõ gương mặt nữ tử áo đỏ ấy, mắt nàng giật mạnh, toàn thân lạnh buốt.

Chu Úy cất giọng khó nhọc:

“Thích Tầm… hình như tỷ tỷ ngươi… đã tắt thở rồi.”

Trước Tiếp