Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 102: Thất Tình Khổ (3) – Lần thứ tư hạ độc

Trước Tiếp

Quản sự sắc mặt khẽ biến, hướng Phó Quyết giải thích:

“Là cô nương do thế tử mang về. Nàng mắc chứng hen suyễn, đã phát bệnh hai lần rồi, không ngờ lại tái phát.”

Phó Quyết chau mày:

“Vậy ngươi đi xem, ta tự đến thư phòng tìm Tôn Luật.”

Quản sự vội đáp một tiếng, lập tức phân phó nha hoàn:

“Mau ra ngoài gọi xe mời đại phu, căn bệnh này có thể đoạt mạng người.”

Nha hoàn kia sợ hãi không thôi, xách váy chạy vội ra ngoài. Thích Tầm khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thật sự có người mất mạng? Nàng hơi do dự, đưa mắt nhìn về phía Phó Quyết. Hắn thấy nét mặt nàng liền đoán được ý, bèn nói:

“Xin đại phu cũng phải mất thời gian. Dẫn chúng ta đi xem trước, ngỗ tác cô nương đây có hiểu chút y lý, có thể giúp được phần nào.”

Quản sự tự nhiên mừng rỡ:

“Được, được! Vương gia bên này thỉnh.”

Cả đoàn men theo hướng tây bắc mà đi, càng đi càng thấy hẻo lánh. Tuy viện các vẫn tinh xảo, song cảnh sắc không đẹp, giống nơi ở của hạ nhân. Chẳng bao lâu đến trước một viện nhỏ, vừa đến cửa đã nghe trong phòng truyền ra tiếng kêu gấp gáp của nữ tử.

“Nhanh, nàng thở không nổi rồi, chẳng bằng cõng ra ngoài?”

“Phải chờ thế tử định đoạt đã…”

Quản sự vội chạy nhanh vài bước vào cửa, hỏi:

“Cô nương Thục Nhi thế nào rồi?”

Hai tỳ nữ trong phòng trông thấy quản sự như thấy cứu tinh, vội kêu lên:

“Triệu quản sự, mau đến xem! Ta sợ nàng sắp chết rồi.”

Triệu quản sự bước lên, chỉ thấy cô nương tên Thục Nhi toàn thân co giật, nằm cứng ngắc trên giường, cổ họng phát ra tiếng rít, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sắc mặt cùng môi đều xanh tím.

Thích Tầm bước vào cũng thấy tình cảnh ấy, lập tức bảo:

“Đừng để nàng nằm, mau đỡ nàng ngồi dậy.”

Lời vừa dứt, Triệu quản sự liền hối thúc hai tỳ nữ:

“Sao còn chưa mau giúp?”

Ba người hợp lực đỡ Thục Nhi dậy. Thích Tầm lại lấy chiếc gối kê trước ngực nàng:

“Để nàng khom vai gập lưng, giúp nàng thông khí. Bình thường nàng có thuốc thường dùng bên mình chăng?”

“Hình như là có…”

Một tỳ nữ sực nhớ, vội lục tìm trong rương hòm, chẳng mấy chốc lấy ra một bình ngọc:

“Ta từng thấy nàng phát bệnh cũng uống thứ này. Nhưng nay bệnh thế này, thuốc ấy còn công hiệu chăng?”

Thích Tầm mở nắp ngửi thử, chỉ thấy một luồng hương lạnh mát, thấu tận phế phủ, bèn nói:

“Trước khi đại phu đến, chỉ có thể thử. Đây phần nhiều là thuốc thanh tâm thuận khí, dùng còn hơn không. Mau bóp miệng nàng.”

Một người giữ lấy Thục Nhi, Thích Tầm cùng tỳ nữ khác dốc sức, cuối cùng cũng ép được nàng nuốt viên dược. Chỉ chốc lát, tiếng rít trong cổ họng yếu đi, thay bằng vài tiếng ho khan. Sau đó cơn co giật dần dịu, nàng dựa vào vai tỳ nữ, hô hấp sâu dài, dường như đã đỡ hơn nhiều.

Mồ hôi lạnh ướt sũng, cả thân như vừa vớt từ nước ra, ý thức chưa tỉnh táo, chân mày vẫn nhíu chặt vì đau đớn. Thích Tầm dặn:

“Để nàng ngồi, đừng đặt nằm. Mở cửa sổ thông khí. Ta chỉ biết đôi chút y thuật, nhiều hơn cũng bất lực, chờ đại phu đến kê đơn.”

Hai tỳ nữ thấy Thục Nhi đỡ nhiều, mừng rỡ khôn xiết. Triệu quản sự cũng thở phào:

“Đa tạ cô nương, quanh ta chưa từng gặp bệnh nhân thế này, thật chẳng biết phải xử trí ra sao.”

Thích Tầm đáp:

“Ta cũng chỉ biết chút da lông y lý, chỉ là tiện tay mà thôi.”

Phó Quyết đứng ở cửa, lặng lẽ dõi theo nàng cứu người, ánh mắt sâu thẳm. Lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng gọi của tiểu đồng trong phủ Quốc công:

“Thế tử đến rồi!”

Phó Quyết quay đầu, quả thấy Tôn Luật vội vã đi đến, rõ ràng nghe tin cô nương Thục phát bệnh nên chạy qua.

“Thế nào lại đến đây?” – Tôn Luật bước đến cửa.

Phó Quyết vốn định nói “ái thiếp”, nhưng thấy bọn hạ nhân trong phủ đều gọi “cô nương”, liền biết hắn chưa ban danh phận, bèn sửa:

“Cô nương này phát chứng hen, nghe nói nguy hiểm lắm. Ta nghĩ Thích Tầm hiểu chút y thuật, nên đến xem có giúp được gì chăng.”

Tôn Luật tiến đến cửa, ngó vào, hỏi Triệu quản sự:

“Thế nào rồi?”

Triệu quản sự liền chỉ Thích Tầm:

“May nhờ vị cô nương này, dùng vài biện pháp cứu người tạm ổn lại.”

Tôn Luật nhìn Thục Nhi, lại nhìn Thích Tầm. Nàng vội hành lễ, hắn nói:

“Không cần đa lễ. Không ngờ ngươi còn thông thạo y lý, hôm nay thật đa tạ.”

Thích Tầm đáp:

“Không dám nhận.”

Tôn Luật liền quay sang Phó Quyết:

“Đợi đại phu đến rồi hãy định liệu, chúng ta đi thư phòng bàn chuyện.”

Mọi người nối nhau ra ngoài. Đúng lúc ấy, trên giường Thục Nhi đột nhiên khẽ giãy dụa. Tỳ nữ vội an ủi:

“Cô nương đừng sợ, lát nữa đại phu sẽ tới, chớ nói gì cả!”

Thích Tầm nghe thấy, liền dừng bước quay đầu. Ngay lúc ấy, nàng bắt gặp ánh mắt mơ hồ mà đầy yếu ớt của Thục Nhi hướng về phía mình.

Ngoài cửa, Phó Quyết gọi:

“Thích Tầm, đi thôi.”

Nàng khẽ đáp một tiếng, rồi theo hắn rời khỏi viện nhỏ.

Tôn Luật đi phía trước, nói:

“Sao giờ này lại đến? Ta vừa gặp Phan Tiêu Hán, song kẻ này xương cứng chẳng chịu khuất phục. Dù biết có người vì hắn mà phạm tội, vẫn chẳng chịu hé răng nửa lời.”

Phó Quyết mày mắt chìm trầm:

“Hắn chỉ là một văn thần, sao lại cứng miệng đến thế? Thủ đoạn của Củng Vệ ty các ngươi ta chẳng lạ gì, một khi vào ngục, gần như chẳng ai giữ nổi bí mật.”

Tôn Luật trầm giọng:

“Vụ án này không phải tham ô quan trường tầm thường. Tính mạng hắn còn phải lưu lại, không thể hạ thủ quá nặng. Trong ngục, hắn đã mấy phen muốn tự vẫn, hắn vốn chẳng sợ chết.”

Phó Quyết nghiền ngẫm chốc lát:

“Xem ra vụ án này quả nhiên có ẩn tình không nhỏ.”

Tôn Luật liền né tránh, đến thư phòng thì thẳng thắn hỏi:

“Nói đi, ngươi muốn làm gì?”

Phó Quyết ngồi xuống, đáp:

“Ta muốn gặp Phan Tiêu Hán, hoặc gặp người nhà họ Phan.”

“Không thể được.” – Tôn Luật dứt khoát cự tuyệt.

Phó Quyết nhướn mày, gọi Tạ Nam Kha đến. Tạ Nam Kha lập tức lấy ra bức họa vừa vẽ:

“Củng Vệ ty các ngươi khi truy bắt Phan Nhược Ngu có cho họa sư vẽ hình dung không? Có giống người này chăng?”

Tôn Luật bước đến nhận lấy, chau mày lắc đầu:

“Không giống. Dung mạo Phan Nhược Ngu cùng Phan Tiêu Hán có vài phần tương tự, vốn là nho sinh văn nhược. Người trong tranh tướng mạo thô cuồng, tuyệt chẳng phải hắn. Nếu ngươi muốn có họa dung Phan Nhược Ngu, chẳng cần gặp Phan gia, ngày mai ta sẽ cho đưa đến Hình bộ.”

Phó Quyết chỉ vào bức họa:

“Đã thế, cứ đem cho Phan gia nhận diện, xem từng thấy qua chưa. Nếu quả thật vì cứu phụ thân mà hắn dám mạo hiểm, người này ắt là đồng đảng, hoặc thân tín, hoặc bằng hữu. Nhận xong, mai sớm gửi tin đến cho ta.”

Việc này không khó, Tôn Luật liền đáp ứng. Phó Quyết chẳng vội đi, chỉ nói đầy thâm ý:

“Tham ô diêm vụ xưa nay vẫn là điều thánh thượng căm ghét. Án này giao cho Củng Vệ ty giám sát, vậy mà đã hơn ba tháng, chủ phạm vẫn chỉ là Phan Tiêu Hán sao?”

Tôn Luật khẽ than:

“Vụ này khó nói tường tận với ngươi. Coi như giúp ta, khiến Đại Lý Tự cùng Kinh Kỳ Nha để tâm hơn, miễn cho ầm ĩ lớn, ta chẳng thể hướng thánh thượng giao phó.”

Phó Quyết đáp:

“Giờ địch trong tối ta ngoài sáng, ta cũng lực bất tòng tâm.”

Ngoài trời dần tối, màn đêm buông xuống. Phó Quyết chẳng lưu lại lâu, không bao lâu liền cáo từ. Tôn Luật tiễn ra đến tiền viện, nhìn hắn mang theo Thích Tầm cùng Tạ Nam Kha rời đi. Nhớ lại Thích Tầm vừa rồi cứu người, hắn lại đưa mắt nhìn bóng lưng nàng thêm lần nữa.

Lúc này, Triệu quản sự từ viện nhỏ tất tả chạy đến:

“Thế tử, đại phu đã xem qua cho Thục Nhi cô nương, nay nàng hoàn toàn tỉnh táo rồi, nói muốn gặp ngài, có việc muốn bẩm báo.”

Mày Tôn Luật khẽ nhướng, xoay người bước về viện nhỏ.

Lên xe ngựa, Phó Quyết trước bảo Tạ Nam Kha về nhà nghỉ ngơi. Thấy trời đã muộn, hắn định đưa Thích Tầm về An Ninh Phường. Nàng không khỏi lên tiếng:

“Thiếu khanh đại nhân cùng Lý bộ đầu bọn họ đều đi điều tra chỗ khác, ngài không về nha môn nghe bẩm báo sao?”

Phó Quyết nghiêm mặt:

“Sao vậy?”

Là muốn nghe người khác bẩm báo, hay là muốn gặp ai kia?

Thích Tầm thấy hắn nghiêm nghị, hơi ngơ ngác:

“Thuộc hạ chỉ sợ làm lỡ việc của ngài. Chỗ này gần nha môn hơn, ngài cứ đi lo việc, thuộc hạ tự về cũng được.”

Thấy nàng có ý ấy, sắc mặt Phó Quyết mới dịu đi, điềm nhiên đáp:

“Không sao. Người đến Bạch Lộc thư viện đa phần chưa về. Lý Liêm cùng Giang Mặc ra ngoài tra xét cũng cần tốn thời gian.”

Thích Tầm nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, bèn ngoan ngoãn không nói nữa.

Phó Quyết đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy phố thị đèn hoa vừa sáng, trong lớp lớp hoàng hôn ánh đèn rực rỡ chập chờn. Hắn nhìn phố cảnh một chút, lại quay nhìn Thích Tầm một chút. Nhìn nàng rồi lại nhìn cảnh, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, khiến Thích Tầm chịu không nổi:

“Vương gia có gì phân phó sao?”

Phó Quyết trầm giọng:

“Hôm nay, vị cô nương kia, ngươi có biết thân phận thế nào chăng?”

“Chẳng phải thiếp thất của Tôn chỉ huy sứ ư?”

Phó Quyết đáp:

“E rằng không giống. Nếu là thiếp thất, quản sự sẽ chẳng gọi là ‘cô nương’.”

Thích Tầm bấy giờ mới giật mình:

“Đúng rồi… Vậy họ là…”

Phó Quyết chắc nịch:

“Tôn Luật vốn không ham nữ sắc. Chỉ sợ lần này chưa từng ban danh phận.”

Thích Tầm sững sờ:

“Vậy tức là, Tôn chỉ huy sứ rước người vào phủ chỉ vì một thời hứng khởi? Sau này, họ rất có thể lại phải quay về chốn cũ? Tôn chỉ huy sứ quyền cao chức trọng, nếu thật vậy, mấy nàng ấy quả là chẳng có chút đường sống.”

“Đúng.” – Thanh âm Phó Quyết chậm nặng – “Bởi thế, nữ tử nếu chẳng thể dựa dẫm, càng cần phải biết tự bảo vệ, tuyệt không thể tùy tiện phó thác cho người khác.”

Thích Tầm gật đầu:

“Vương gia nói phải.”

Thấy nàng thuận miệng đáp nhanh, Phó Quyết tiếp lời:

“Cái gọi là ‘nhật cửu kiến nhân tâm’ – lâu ngày mới biết lòng người. Muốn nhìn thấu một kẻ, cách vụng về mà vững chắc nhất chính là không thể nóng vội.”

“Vương gia nói phải.”

Phó Quyết nghẹn một khắc:

“Ngươi có hiểu không?”

Thích Tầm tròn mắt:

“Hiểu mà. Lâu ngày mới biết lòng người, thuộc hạ thấy Vương gia nói rất đúng.”

Phó Quyết nhìn đôi mắt ngơ ngác, hồn nhiên không hiểu gì của nàng, chỉ thấy con đường phía trước nặng nề xa vời. Hắn bèn chỉnh sắc mặt, nghiêm giọng:

“Vậy sau này ngươi chọn lương duyên, nên thế nào?”

Thích Tầm bàng hoàng, hoàn toàn không ngờ hắn nói đến chuyện này. Nàng vừa kinh ngạc, vừa len lén dâng lên chút cảm giác ngượng ngập, ánh mắt trở nên càng kỳ lạ:

“Vương gia… sao lại quản đến việc này?”

Phó Quyết ngồi thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc:

“Ta chung quy lớn tuổi hơn ngươi, cũng từng trải hơn, những lời hôm nay đều vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi không thân không thích, nếu ta mặc kệ, chẳng lẽ Tống đại nhân sẽ quản ngươi sao?”

Thích Tầm nghe vậy chợt cảm thấy quen tai, hồi tưởng kỹ, đúng là có mấy phần giống lời Giang Mặc từng nói tối qua. Nàng ngây ra nhìn Phó Quyết, trong lòng thầm nghĩ: Phó Quyết thực coi nàng như muội muội chăng?

Trong lòng bỗng dâng lên một tia ấm áp, nàng nhẹ giọng nói:

“Đa tạ vương gia, thuộc hạ hiểu ý ngài rồi. Xin ngài yên tâm, thuộc hạ tuyệt sẽ không dễ dàng tin người.”

Phó Quyết trầm giọng:

“Ngươi tốt nhất thật sự đừng.”

Ngựa xe đến An Ninh Phường, Phó Quyết không lưu lại, đi khỏi không lâu. Thích Tầm nhìn theo cỗ xe ngựa xa dần, lòng có chút ngẩn ngơ. Nàng biết, Phó Quyết thực sự là quan tâm nàng. Hắn thấy Tôn Luật trong phủ có nữ nhân mà chẳng ban danh phận, liền lo nàng sau này cũng chịu thiệt thòi. Dù chỉ là huynh trưởng, cũng chỉ có thể quan tâm đến vậy thôi.

Nàng xoay người về viện, chợt nghĩ: Nếu Tôn Luật vốn vô tâm nữ sắc, vậy sao bên cạnh hắn lại có mấy vị cô nương không danh phận?

Sáng hôm sau, Thích Tầm tới Hình bộ nha môn ứng trực. Vừa vào cửa đã gặp Tống Hoài Cẩn và Chu Úy, ba người bèn đứng lại cùng nhau trò chuyện.

Tống Hoài Cẩn nói:

“Ở Bạch Lộc thư viện tra được hai vị phu tử và một đồng song của Phan Nhược Ngu. Họ đều bảo đã một năm không nhận được thư từ hắn. Khi bọn họ mới đến Vũ Châu, ban đầu Phan Nhược Ngu còn có thư liên lạc, về sau thưa dần. Vụ án Vũ Châu lần này, họ cũng chỉ nghe từ bằng hữu truyền lại. Còn ở kinh thành, người quen biết cả Phan Tiêu Hán lẫn Phan Nhược Ngu, đều chẳng ai rõ rốt cuộc thế nào.”

Thích Tầm thầm nghĩ vụ án này e rằng còn nhiều ẩn tình, chỉ là Tôn Luật không chịu nói ra:

“Vậy chẳng phải vẫn không có manh mối sao?”

Chu Úy thở dài:

“Há chẳng phải thế. Ngươi nói xem, Phan Nhược Ngu cũng là kẻ đọc sách, sao lại chọn cách hạ độc để uy h**p nha môn? Ở đây là dưới chân thiên tử, hắn chẳng sợ sao?”

Tống Hoài Cẩn lại khẽ than, đưa mắt nhìn quanh rồi hạ giọng:

“Ta thấy Phan gia có lẽ bị oan. Nếu đổi lại là phụ mẫu, huynh tỷ của ngươi đều bị hàm oan vào ngục, ngươi sẽ thế nào?”

“Đương nhiên là lên kinh gõ trống kêu oan, tố cáo Củng Vệ ty—”

Lời vừa ra miệng, chính Chu Úy cũng thấy không ổn, khí thế xẹp xuống:

“Thôi thôi, cách ấy không được. Củng Vệ ty do thánh thượng trực quản, có nha môn nào dám nhận đơn kiện họ chứ?”

Tống Hoài Cẩn xòe tay:

“Thế nên đấy thôi. Chính vì Phan Nhược Ngu đọc sách hiểu chuyện triều đình, nên từ đầu đã biết cách thường không cứu nổi người nhà, bèn liều mạng.”

Chu Úy than dài:

“Nhưng một khi hắn hạ độc, hắn cũng thành tội nhân rồi.”

Tống Hoài Cẩn lắc đầu cảm khái:

“Đúng vậy, nếu quả thật là hắn, thì nay đã thành hung thủ giết người. Kỳ thực hắn vốn có thể bỏ trốn, tìm một nơi xa lạ sống đời dân thường, một đời như vậy cũng qua được.”

“Thiếu khanh đại nhân nói thế, thì kẻ này coi như còn có cốt khí.”

Ngoài cửa nha môn chợt vang lên một giọng nói. Ba người quay lại, thì thấy Giang Mặc đến. Rõ ràng hắn đã nghe câu vừa rồi, liền sải bước lại gần.

Tống Hoài Cẩn tiếp lời:

“Có cốt khí thì có, nhưng cách này lại hại đến dân lành, không phải thượng sách.”

Giang Mặc gật đầu:

“Quả thực làm liên lụy vô tội.”

Chu Úy nghe vậy gãi cằm:

“Hắn làm vậy chẳng khác nào kiến rung đại thụ, chắc thật sự hết cách nên mới xuống tay với dân thường. Hắn hạ độc vào giếng, người uống nước ít thì trúng độc nhẹ, còn kịp cứu. Nhưng số người trúng độc lại nhiều, nhờ vậy hắn mới tạo được sự hoảng loạn trong thành.”

Dụng ý của hung thủ, mọi người đều hiểu rõ. Điều cấp bách nhất lúc này là tìm được tung tích. Thích Tầm bèn hỏi Giang Mặc:

“Giang giáo úy, hôm qua ngươi cùng Lý bộ đầu có thu hoạch gì không?”

Giang Mặc đáp:

“Chúng ta tra ba cái giếng, hỏi thăm gần trăm dân cư, đã xác định được thời điểm hạ độc. Sau giếng sau xưởng nhuộm gấm, là giờ Dậu quá nửa. Hai giếng khác, một là sau Ngọ, một là sau Thân, đều là giữa ban ngày. Chúng ta còn vớt trong giếng ra một gói vải, hung thủ bọc dược vật vào, đi ngang giếng liền ném xuống, không ai hay biết.”

Nghe vậy, trong lòng Thích Tầm nặng nề, dấy lên dự cảm chẳng lành:

“Hắn trong thư chỉ cho có hai ngày, nếu cứ mò kim đáy biển thế này, e là nguy rồi.”

Đúng lúc ấy, ngoài nha môn vang lên tiếng xe ngựa. Chẳng bao lâu, Phó Quyết đi vào. Mọi người vội hành lễ, rồi theo hắn vào hậu viện. Sắc mặt hắn nặng nề, vào tới hậu đường liền sai Lâm Vi lấy ra hai bức họa.

Một bức là nam tử trẻ tuổi, dung mạo đoan chính. Phó Quyết chỉ vào đó:

“Đây chính là Phan Nhược Ngu. Họa dung này do Củng Vệ ty vẽ khi truy bắt ở Vũ Châu, chắc chắn rất giống thật.”

Rồi hắn lấy ra bức thứ hai:

“Đây là họa dung vẽ hôm qua, theo lời đứa bé ăn mày đưa thư mà thành. Người này diện mạo thô cuồng, da mặt đen sạm, tuyệt chẳng phải Phan Nhược Ngu. Củng Vệ ty đem cho Phan gia nhận diện, bọn họ đã nhận ra người này.”

Lời hắn khiến mọi người tinh thần chấn động. Phó Quyết lại nói:

“Người này rất giống một phu diêm từng được Phan Tiêu Hán cứu. Hắn tên Hồ Thành, người Vũ Châu, phụ mẫu đều mất, một mình làm việc ở diêm trường. Trước kia vì đòi tiền công bị chủ xưởng đánh trọng thương, may gặp Phan Tiêu Hán tuần tra, liền cứu hắn.”

“Sau khi khỏi bệnh, hắn từng muốn bán thân nhập Phan gia, làm thị tòng cho Phan Tiêu Hán. Nhưng Phan Tiêu Hán không đồng ý, chỉ sắp xếp cho hắn đi xưởng khác. Từ đó ít khi tới Phan gia nữa.”

Tống Hoài Cẩn nhịn không được hỏi:

“Là ai nhận ra hắn? Có chắc chắn chứ?”

Phó Quyết nói:

“Củng Vệ ty để đại công tử Phan gia nhận diện, tất nhiên chuẩn xác.”

Tống Hoài Cẩn kinh ngạc:

“Vậy tức là người này vì báo ơn cứu mạng của Phan Tiêu Hán nên mới vào kinh hành hung?”

Phó Quyết đáp:

“Hẳn không chỉ hắn, còn có Phan Nhược Ngu. Tên diêm công kia vốn không quen kinh thành, nếu đơn độc tới đây thì khó mà hành sự chu toàn như vậy.” Hắn dặn tiếp:

“Hôm nay Tuần Phòng Doanh vẫn tiếp tục tra xét quanh các giếng nước. Lý Liêm mang người đi truy nguồn gốc độc dược, xem gần đây có kẻ nào khẩu âm ngoại địa mà mua nhiều dược ấy không. Ngoài ra, bản vương đã tra ra mấy sản nghiệp Phan Tiêu Hán từng mua khi ở kinh thành, Đại Lý Tự phụ trách điều tra.”

Hắn lấy danh sách đưa Tống Hoài Cẩn. Đối phương nhìn qua, gật đầu nhận lệnh.

Trời vừa hửng sáng, Phó Quyết nói:

“Hôm nay vất vả chư vị. Nhất định phải mau chóng, nếu chậm, hung thủ e sẽ có lần thứ tư hạ độc.”

Mọi người đồng thanh đáp ứng, nhanh chóng xuất môn Hình bộ. Thích Tầm với thân phận ngỗ tác tạm được giữ lại. Hôm nay nàng tháo lớp bông trắng quấn cổ, chỉ để lộ vết thương đã kết vảy, thoạt nhìn càng đáng sợ.

Phó Quyết lắc đầu, dặn:

“Chốc nữa ta phải nhập cung. Ngươi hoặc lưu lại đây chờ bọn họ về, hoặc về Đại Lý Tự cũng được. Không cần trực, chú tâm dưỡng thương, chớ khinh suất.”

Thích Tầm ngoan ngoãn đáp ứng. Chẳng bao lâu Phó Quyết cũng rời nha môn.

Nàng ở lại Hình bộ không việc gì, bèn quay về Đại Lý Tự. Nơi đây cũng đang tham dự điều tra vụ đầu độc, nên trong nha môn khá thanh nhàn. Nàng lần theo lối hậu, tìm đến chỗ Ngụy chủ bạ.

Trước mặt là một gian khố phòng mở cửa, Ngụy Văn Tu mang theo hai tiểu lại đang chỉnh lý hồ sơ. Thấy nàng trở về, ông thoáng bất ngờ. Thích Tầm nói:

“Không có chính vụ giao cho ta, ta cũng chẳng mong có, bởi nếu có, tức là có người chết. Hôm nay ta nhàn rỗi, chủ bạ bên này có việc gì cần giúp không?”

Ngụy Văn Tu cười hiền hòa:

“Mấy ngày này khá yên, nhưng sắp đến giữa năm, chẳng bao lâu sẽ bận. Ngự sử đài vẫn gác một đống hồ sơ vụ án từ đầu năm, đợi kỳ trung niên đem ra cùng xét.”

Thích Tầm đảo mắt:

“Không sao, đến lúc đó chủ bạ gọi ta. Chỉ cần không phải xuất ngoại tra án, ta sẽ tới giúp.”

Ngụy Văn Tu càng nhìn càng thấy nàng đáng mến, liền vui vẻ nhận lời. Thích Tầm ở nha môn đến giữa trưa, nghĩ Phó Quyết có lẽ đã xuất cung, lại quay về Hình bộ. Không ngờ hắn chưa trở lại, nàng đành ở đó chờ. Một đợi là suốt nửa ngày. Đến hoàng hôn, Lý Liêm và Giang Mặc mới cùng trở về.

Cả hai mặt mày nặng nề, vừa nhìn đã biết không thu hoạch gì. Giang Mặc nói:

“Dân quanh đó đều quen biết lẫn nhau, nhưng mấy giếng đều ở trong hẻm, kẻ qua lại đông, họ căn bản chẳng nhớ mặt lạ.”

Lý Liêm bổ sung:

“Theo cách phân khu của vương gia, chúng ta hôm nay đã tra mấy chục tiệm thuốc. Chỉ tìm thấy hai nơi mua số lượng lớn độc dược, một là cho nông trang diệt trùng, một là Lưu Ly Xưởng dùng khử màu khi chế tác lưu ly. Hai chỗ ấy đều có tên tuổi rõ ràng, chúng ta cũng tra qua, hoàn toàn không dị thường.”

Thích Tầm chau mày:

“Nhiều dược như vậy, không thể nào mua lẻ khắp nơi, quá tốn công. Hay là… loại này vốn luyện từ hồng tín thạch, liệu Phan Nhược Ngu có thể tự luyện không?”

Lý Liêm cùng Giang Mặc nhìn nhau. Lý Liêm đáp:

“Chưa nghe qua, nhưng có thể dò xét. Nếu hắn tự luyện, tất phải có khí cụ.”

Lại chờ thêm hai tuần trà, Tống Hoài Cẩn dẫn người trở về, cũng không có gì nhiều.

Hắn nói:

“Phan gia tại kinh thành có bốn sản nghiệp: hai trạch viện, một trà lâu, một cửa hàng gấm vóc. Sau khi họ hồi Vũ Châu, hai hiệu buôn vẫn hoạt động, trạch viện có người trông nom. Sau khi gặp nạn, tiệm buôn khó giữ, chỉ vài hạ nhân trung thành còn trụ lại. Hai trạch viện vẫn còn, nhưng Củng Vệ ty đã từng lục soát, hạ nhân chưa từng thấy Phan Nhược Ngu.”

Giang Mặc trầm giọng:

“Nếu là ta, đã có mưu tính trở lại kinh, ắt tuyệt chẳng bén mảng chốn quen, phải che giấu tận cùng mới mong thành sự.”

Tống Hoài Cẩn gật đầu, ngẩng lên nhìn trời:

“Giờ không sớm, sao vương gia còn chưa hồi?”

Mọi người đều nghi hoặc. Thích Tầm cũng ngóng cửa khá lâu. Đang do dự có nên chờ tiếp hay không, Lâm Vi đánh xe đến, nhưng xe rỗng, hắn chỉ tới truyền lời:

“Vương gia hôm nay vì việc nghị hòa mà tạm chưa thể xuất cung. Chư vị có tin tức cứ nói cho tiểu nhân, tiểu nhân chuyển lời.”

Mấy người vội thuật lại tường tận. Lâm Vi gật đầu, bảo họ hạ ca. Đợi họ đi ra vài bước, hắn mới nói riêng với Thích Tầm:

“Cô nương, vương gia dặn ta đưa cô về. Chúng ta đi thôi.”

Thích Tầm không nhịn được hỏi:

“Vương gia có gặp khó khăn gì không?”

Nghe vậy, Lâm Vi lại mừng rỡ:

“Không, chỉ là sứ đoàn tới sớm, tối mai hoặc sáng kia đã nhập kinh. Trong cung chưa chuẩn bị kịp, vương gia đành ở lại.”

Thích Tầm nghe thế mới yên tâm. Xe đưa nàng về An Ninh Phường, Lâm Vi lại mau chóng rời đi, tới cửa cung chờ chủ tử. Hắn đứng đợi mãi đến canh hai, Phó Quyết mới ra.

Lên xe, Lâm Vi vừa đánh cương vừa quay lại nói:

“Chủ tử, hôm nay Thích cô nương có hỏi tới ngài.”

Phó Quyết đang mệt mỏi day trán, nghe vậy liền khựng tay. Hắn hờ hững hỏi:

“Hỏi gì?”

“Nói thấy ngài chưa xuất cung, đoán chừng có khó khăn gì chăng.”

Phó Quyết chỉ trầm giọng đáp một tiếng “Ồ”, nhưng vẻ mệt nhọc lập tức tan biến, thậm chí còn nảy ý muốn tới Hình bộ một chuyến.

Thích Tầm một đêm ngon giấc. Sáng hôm sau, đang chải đầu rửa mặt, chợt nghe ngoài viện ồn ào. Nàng cau mày bước ra, mở cổng, thấy hàng xóm đều kéo nhau về phía tây đầu phố.

Nàng vội giữ lại một phụ nhân trung niên:

“Thẩm thẩm, có chuyện gì thế?”

Người kia còn chưa hết sợ hãi, đáp:

“Cô nương, hỏng rồi! Giếng nước phía tây lại bị hạ độc, mấy hộ uống nước giếng ấy sáng nay đều nửa sống nửa chết cả rồi…”

Trước Tiếp