Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“Yes!” Lục Diệp Ngưng khẽ reo lên một tiếng, lọn tóc hồng theo đó mà nhảy nhót, “Mình biết ngay mà! Người đáng tin cậy vẫn là cậu! Cho mình chép với nha?”
Thẩm Dư Hoan bất đắc dĩ thở dài, ngón tay khẽ lướt trên thành ly nước lạnh: “Cậu không phải đã quả quyết sẽ thi vào Học viện Leonard sao? Có thể nào dành một chút, một chút tâm huyết vào việc học hành không?”
“Ôi dào, dù sao chúng ta cũng không thi đại học, phỏng vấn trực tiếp và portfolio của Leonard mới là mấu chốt, còn có ghi chép thực hành xã hội nữa. Còn mấy cái bài tập nhàm chán trong nước này, cậu cứ để mình làm qua loa là được rồi, tiết kiệm thời gian luyện hát, tích lũy điểm hoạt động, có phải đáng hơn không!”
Thẩm Dư Hoan đành chịu thua cô bé, chỉ đành lắc đầu: “Vậy cậu nên nói sớm, hôm nay mình không mang bài tập.”
“Không sao không sao, lần sau đưa mình là được.” Lục Diệp Ngưng xua tay, rồi đổi giọng: “Hôm nay mình tìm cậu cũng không phải vì chuyện này.”
“Ừm? Còn chuyện gì nữa?” Thẩm Dư Hoan nhướng mày, ra hiệu cô bé nói tiếp.
Lục Diệp Ngưng nâng ly cà phê lên uống một ngụm: “Vài ngày nữa là đến sinh nhật anh mình rồi.”
“Cậu muốn mình đi cùng cậu chọn quà à?”
“Không phải chuyện quà cáp.” Lục Diệp Ngưng lắc đầu, chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra con phố bên ngoài đang ngả màu bạc dưới ánh nắng.
Cô bé khẽ thở dài, giọng nói pha chút buồn bã: “Mình chỉ muốn anh mình có thể đón sinh nhật một lần thật vui.”
Thẩm Dư Hoan không hiểu: “Ý cậu là sao? Anh ấy không thích đón sinh nhật à?”
“Không chỉ là không thích đâu…” Lục Diệp Ngưng thu lại ánh mắt, đáy mắt mang theo vẻ u buồn, “Kể từ khi bố mẹ mình ly hôn, anh ấy chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nữa. Mỗi năm đến ngày đó, anh ấy hoặc là nói bận việc, hoặc là biến mất tăm.”
Cô bé ngừng lại, ngón tay vô thức khuấy chiếc thìa bạc: “Quan trọng là anh ấy luôn cố ý tránh mặt mẹ mình. Mấy năm trước mẹ mình muốn gặp anh ấy, anh ấy
toàn nói rất bận không đến được, gửi một tin nhắn chúc mừng, anh ấy cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu cảm ơn.”
“Mẹ mình trong lòng đặc biệt khó chịu, luôn cảm thấy anh mình đang oán hận bà, dùng cách này để trừng phạt bà.”
Thẩm Dư Hoan lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời.
“Năm nay mẹ đã bắt đầu nhắc đi nhắc lại từ rất lâu rồi.” Giọng Lục Diệp Ngưng trầm xuống, “Bà muốn nhân dịp sinh nhật để xin lỗi anh ấy, hóa giải những khúc mắc bao nhiêu năm nay. Bà đã đặt bánh kem, chọn nhà hàng, bảo mình hỏi anh ấy hôm đó có rảnh không, kết quả cậu đoán xem anh mình nói thế nào?”
Lục Diệp Ngưng bắt chước giọng điệu của Lục Dạ An, nói một cách vô cảm: “Không cần phiền phức, gần đây rất bận không có thời gian, mấy người đừng bận rộn vô ích nữa.”
Cô bé nói xong bằng giọng của Lục Dạ An, bản thân đã mất hết tinh thần, vai rũ xuống, gục mặt trên bàn, cằm tì lên cánh tay:
“Haizz, mình thật sự không hiểu, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng chứ? Ly hôn chẳng lẽ là lỗi của mẹ mình sao? Anh ấy làm vậy để làm gì…”
Cô bé không nói ra ba chữ “hành hạ người khác”, nhưng ý trong lời nói đã quá rõ ràng rồi.
Khí lạnh men theo thành ly bốc lên, đầu ngón tay Thẩm Dư Hoan bị lạnh đến đỏ ửng.
Cô cụp mắt nhìn những viên đá đang kêu lạch cạch do Lục Diệp Ngưng khuấy, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng chuyện này mình có thể giúp gì được chứ? Mình với anh cậu có quen biết gì đâu.”
Tuy đã gặp Lục Dạ An hai lần, còn ăn chung một bữa cơm, nhưng những lời họ nói với nhau cộng lại e rằng không quá mười câu.
Người đàn ông đó luôn tỏa ra một khí chất xa cách, khiến người ta theo bản năng phải giữ khoảng cách.
Lục Diệp Ngưng quăng thìa vào ly, nghiêng người tới trước: “Cậu thì không quen, nhưng anh cậu thì quen mà!”
Thẩm Dư Hoan khẽ nhướng đuôi mày: “Vậy sao?”