Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 758

Trước Tiếp

Nghe giọng cô đầy oán niệm, khóe môi Ôn Thì Niệm nhếch cao hơn, cúi người ôm chú mèo mập ra ngoài.

Khi trở về căn hộ bên cạnh, chú mèo mập đã ngủ khò khò trong vòng tay cô.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa, đặt cục mèo mập ú nặng trịch xuống sàn nhà.

Mạch Mạch bất mãn “meo” một tiếng, vẫy đuôi cọ vào mắt cá chân cô.

“Tự đi chơi đi.” Ôn Thì Niệm xoa đầu mèo, đi thẳng về phía bàn học.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lồi chiếu xuống mặt bàn, cô kéo ngăn kéo dưới cùng ra, lấy một cuốn sổ bìa trắng tinh, ngón tay miết nhẹ trên mặt giấy hơi sần, lật sang một trang mới.

Cửa sổ lồi lạnh lẽo, cảnh đêm thành phố trải rộng bên ngoài tấm kính như một tấm lưới lấp lánh.

Ôn Thì Niệm khoanh chân ngồi xuống, vặn nắp bút, viết xuống mấy cái tên rõ ràng trên giấy.

Lục Dạ An, Thẩm Dư Hoan, Lâm Thính.

Ba cái tên xếp cạnh nhau, Ôn Thì Niệm nhìn chúng, im lặng rất lâu, cuối cùng, đầu bút khẽ di chuyển, viết thêm tên Giang Tùy xuống phía dưới.

Mực chưa khô hẳn, nhưng cô lại dùng đầu bút vẽ một vòng tròn đậm lên hai chữ “Giang Tùy”.

Tại sao?

Tại sao tất cả những người có liên quan đến Ngôn Mặc, cuối cùng đều như bị số phận dẫn lối, tụ tập bên cạnh Giang Tùy?

Thẩm Dư Hoan là em gái mà Giang Tùy nương tựa vào nhau để sống, Lâm Thính là bạn bè thân thiết của Giang Tùy, thậm chí Lục Dạ An tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau lại cũng quen biết Giang Tùy.

Suy nghĩ của Ôn Thì Niệm trôi về lúc trước, khi đi ngang qua chiếc xe jeep, cô nghe rõ ràng Lục Dạ An đã nói với Giang Tùy câu đó – “Nhiệm vụ lần này cô vất vả rồi.”

Một sinh viên đại học mười chín tuổi, cần phải đi làm nhiệm vụ gì với Lục Dạ An?

Hàng loạt câu hỏi xoay tròn trong đầu Ôn Thì Niệm, quấn thành một mớ bòng bong khó gỡ,

khiến cô nhíu chặt mày, nét mặt càng trở nên nghiêm trọng.

“Meo meo...”

Chú mèo mập bất mãn vì bị chủ nhân bỏ rơi quá lâu, nhẹ nhàng nhảy lên bậu cửa sổ, dùng đầu cọ thân mật vào bắp chân Ôn Thì Niệm, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Ôn Thì Niệm lơ đãng đưa tay đẩy nó ra, đứng dậy lấy từ trong tủ ra một tấm bưu thiếp đã sờn rách ở các góc.

Đó là món đồ cuối cùng Ngôn Mặc để lại cho cô, trên đó là nét chữ cô đã quá quen thuộc.

Ôn Thì Niệm khẽ v**t v* những dòng chữ đó bằng đầu ngón tay, đột nhiên nhớ đến ngày ở quán ăn Nhật, câu nói Lâm Thính chỉ nói được một nửa – “Dù sao thì cô ấy cũng coi như nợ...”

Nợ gì?

Trước tối nay, Ôn Thì Niệm vẫn không thể hiểu được câu nói cụt ngủn đó.

Nhưng sau khi biết cha của Thẩm Dư Hoan là ai, Ôn Thì Niệm đột nhiên hiểu ra.

Chẳng lẽ Lâm Thính đã sớm biết mối duyên giữa cô và Thẩm Dư Hoan, nên mới nói cô mắc nợ Thẩm Dư Hoan?

Nghĩ đến đây, các ngón tay Ôn Thì Niệm đang nắm chặt tấm bưu thiếp bỗng nhiên siết lại, các khớp ngón tay trắng bệch.

Cửa sổ chạm sàn ngăn cách hơi nóng oi ả của đêm hè, phòng khách không bật đèn, chỉ có luồng sáng từ máy chiếu xuyên qua không khí tạo thành một đường sáng rõ ràng, chiếu hình ảnh bộ phim “Nghệ Sĩ Piano Trên Biển” lên màn hình.

Thẩm Dư Hoan ngồi ở một góc sofa, ôm bát dưa hấu, bóng dáng nghiêng của cô được ánh sáng màn hình phác họa vẻ tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại đưa một miếng dưa hấu đến miệng Giang Tùy đang lười biếng ngồi cạnh.

Nước dưa hấu ngọt mát tan trong khoang miệng, Giang Tùy chống một tay lên đầu, đột nhiên lên tiếng: “Dư Hoan, sư phụ em hôm nay đã nói chuyện với chị về kế hoạch học tập của em.”

Thẩm Dư Hoan khẽ nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi màn hình, chuyển sang gương mặt Giang Tùy đang được ánh sáng và bóng tối chiếu rọi: “Sư phụ nói gì ạ?”

Trước Tiếp