Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 683

Trước Tiếp

Anh lập tức ấn bộ đàm, giọng nói hạ thấp đến cực điểm: “La Hoành hắn ta không thật lòng muốn giao dịch, rất có thể đang định ra tay cướp trắng ngay khoảnh khắc cô đưa bản vẽ ra. Hắn đã bố trí một tay bắn tỉa ở tầng tám tòa nhà bỏ hoang.”

“Nếu không giải quyết tay bắn tỉa này, một khi xung đột bùng phát, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề. Nhưng tên bắn tỉa này ẩn nấp cực kỳ khó lường, khoảng cách cũng nằm ngoài tầm bắn hiệu quả của vũ khí chúng ta.”

Có lẽ Giang Tùy thân thủ nhanh nhẹn có thể tránh được đạn bắn tỉa, nhưng còn mấy người lính đi cùng cô thì sao?

Ở quê nhà vẫn còn gia đình và bạn bè đang chờ họ trở về. Với tư cách là chỉ huy, Lục Dạ An không muốn thấy bất cứ ai bị thương hay hy sinh.

Lục Dạ An quan sát tình hình xung quanh, giọng lạnh như băng: “Tôi sẽ tìm cách tiếp cận để xử lý tay bắn tỉa. Cô bây giờ phải kéo chân La Hoành lại, nhớ kỹ, không được đưa bản vẽ ra, nhưng cũng đừng chọc giận hắn thêm, tránh việc hắn ra tay trước.”

Giang Tùy đeo kính râm không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, cô khẽ nhấp ngón trỏ hai cái lên đồng hồ, xem như đã nhận được phản hồi.

Sau khi làm xong những việc này,

Giang Tùy mới thong thả quay sang La Hoành: “Tướng quân quả nhiên là người sảng khoái, xem ra tôi đã đánh giá thấp ngài rồi. Nhưng gấp đôi giá thì không phải là số tiền nhỏ đâu, hôm nay ngài chắc chưa mang đủ tiền nhỉ? Vậy thanh toán thế nào đây?”

La Hoành trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Chú em quả nhiên cẩn thận. Đúng vậy, cậu tăng giá đột ngột quá, tôi quả thật không mang đủ tiền.”

Hắn giơ một ngón tay lắc lắc: “Hay là thế này, tôi đưa hết số tiền mang theo hôm nay cho cậu, cậu giao một nửa bản vẽ cho tôi trước. Chờ tôi về gom đủ số tiền còn lại, chúng ta sẽ tiến hành giao dịch lần thứ hai, cậu đưa nốt nửa bản vẽ còn lại cho tôi, cậu thấy sao?”

Giang Tùy dùng đầu ngón tay khẽ xoa cằm, lông mày sau cặp kính râm hơi cau lại, bày ra vẻ mặt suy nghĩ nghiêm túc, dường như đang cân nhắc lợi hại của vụ mua bán này.

Trong tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng tạp âm, tiếng thở của Lục Dạ An xen lẫn tiếng vải vóc sột soạt:

“Tôi đã vòng ra phía sau công trường, chuẩn bị vào tòa nhà bỏ hoang, nhưng lối vào công trường còn ẩn giấu hai lính gác. Nếu muốn lẻn vào trong, tôi chắc chắn sẽ lọt vào tầm nhìn của bọn chúng, phải tìm cách giải quyết hoặc phân tán sự chú ý của chúng.”

Thấy Giang Tùy mãi không nói gì, nụ cười trên mặt La Hoành dần nhạt đi, hắn hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói pha lẫn một tia đe dọa khó nhận ra:

“Sao? Tôi đã nhượng bộ đến mức này rồi, vẫn chưa đủ thành ý à? Rốt cuộc cậu đang do dự điều gì? Hay là cậu vốn dẳng chẳng hề có ý định giao dịch với tôi, chỉ đang cố tình làm khó tôi?”

Nghe cái giọng điệu ẩn chứa sát khí của La Hoành, Giang Tùy bỗng bật cười.

Cô tháo kính râm ra, sải bước đôi chân thon dài xuống xe, đế ủng dẫm trên nền đất sỏi đá nóng bỏng.

Mấy tên “thủ hạ” trên xe cũng định xuống theo, cô giơ tay ra hiệu ngăn lại.

Gió nóng mang theo bụi đất táp thẳng vào mặt. Giang Tùy bước đến trước mặt La Hoành, một tay đút túi đứng thẳng, khóe miệng vương vẻ bất cần: “Thật lòng mà nói, trước khi đến đây, lão đệ tôi quả thật đã đồng ý với vị khách hàng mới kia rồi. Nhưng nhìn thấy tướng quân đây sốt sắng thế này, chậc—”

Cô kéo dài giọng, cúi người nhặt một khối xi măng to bằng bàn tay từ đống sỏi đá: “Vậy nhé, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ. Tướng quân thắng, tôi sẽ ngậm đắng nuốt cay, dù người mua mới kia có ra giá cao đến mấy tôi cũng sẽ bảo họ tránh sang một bên, thế nào?”

Lông mày đen rậm của La Hoành nhướng cao: “Trò gì?”

Trước Tiếp