Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 604

Trước Tiếp

Giang Tùy đang dùng gậy đẩy nhẹ vào bãi cỏ, nghe vậy thì nhướng mày, khóe môi cậu khẽ cong lên một độ cong nhỏ đến mức khó nhận ra, hệt như một chú cáo ranh mãnh bất ngờ bị gọi tên.

"Cậu ta?!" Giang Triệt như nghe được chuyện cười nực cười nhất trên đời, cúi đầu cười một lúc lâu: "Chị Phan, chị đang đùa tôi à? Giang Tùy một ngôi sao hạng B/C thì có điểm nào có thể so với tôi?"

"Trong mắt anh, nổi tiếng có nghĩa là điều kiện tốt sao?" Giọng Phan Kha vẫn bình thản.

"Chứ còn gì nữa?"

Phan Kha tháo kính râm xuống: "Tôi đánh giá một nghệ sĩ có chất lượng hay không chỉ dựa vào ba điểm."

"Thứ nhất, ngoại hình có thu hút, có khiến người ta ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên hay không."

"Thứ hai, năng lực chuyên môn, có tài năng thật sự hay không, có chịu được sự kiểm nghiệm của ống kính hay không."

"Thứ ba, tính cách, là trầm ổn đáng tin cậy, hay phù phiếm dễ vỡ."

Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tinh xảo của Giang Tùy, cuối cùng lại dừng trên khuôn mặt Giang Triệt đang biến dạng vì tức giận, "Trong tất cả những người tôi từng tiếp xúc, Giang Tùy hội tụ cả ba điểm này một cách hoàn hảo nhất."

Giang Triệt lắc đầu cười khẩy: "Chị Phan, trong giới giải trí không ít người đáp ứng được điều kiện 'nghệ sĩ chất lượng' mà chị nói, nhưng trong số đó có mấy người nổi tiếng thực sự?"

Anh ta tiến thêm một bước, ánh mắt đầy gay gắt, "Chị Phan, tôi nghĩ chị làm quản lý không phải để làm từ thiện mà là để kiếm tiền đúng không? Tôi có độ hot, có lượng fan, chị chọn tôi, sẽ thấy ngay lợi nhuận, còn nếu chọn cậu ta..."

Anh ta quay đầu, khinh thường liếc nhìn Giang Tùy: "Vẫn chưa biết phải đổ bao nhiêu tài nguyên vào giai đoạn đầu, càng không biết sau khi đổ hết tài nguyên đó, có thể đưa cậu ta lên được hay không. Chị Phan, chẳng lẽ chị ngay cả logic đơn giản như vậy cũng không hiểu sao?"

Phan Kha cười nói: "Giang Triệt, không phải tôi không hiểu logic, mà là anh không nhìn rõ chính mình."

Cô vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi rối, giọng điệu tràn đầy một sự phân tích lạnh lùng đến tàn nhẫn: "Giờ anh có lượng fan là đúng, nhưng cũng chỉ còn mỗi lượng fan thôi, ngoài ra, năng lực chuyên môn của anh tệ hại không ra gì, lại còn không chịu trau dồi diễn xuất cho tốt."

Phan Kha khẽ nhếch môi, độ cong đó đầy vẻ mỉa mai, "Cứ đà này, tương lai anh chỉ có thể quanh quẩn trong những bộ phim thần tượng một màu, một người như anh, vòng đời sự nghiệp có thể kéo dài bao lâu?"

Sắc mặt Giang Triệt lập tức trắng bệch, môi mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng.

Phan Kha không dừng lại, tiếp tục nói: "Thực tế, thời kỳ đỉnh điểm của anh đã đến rồi. Liên tiếp mấy bộ phim đều có rating lẫn danh tiếng thảm hại, lượng fan của anh sớm đã không còn ở cấp độ ban đầu, đang giảm dần với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được."

"Trừ phi anh may mắn đến mức nghịch thiên, gặp được một đoàn làm phim có tạo hình xuất sắc, kịch bản tuyệt vời, sản xuất đỉnh cao, có lẽ còn có thể bùng nổ một lần nữa, nhưng..."

Cô dừng lại, ánh mắt lướt qua Giang Triệt: "Xác suất này có thể lớn đến đâu? Hơn nữa, những đoàn làm phim hàng đầu như vậy, dựa vào cái gì mà chọn anh? Giờ đây, anh có thể giữ vững lượng fan hiện tại đã là may mắn lắm rồi."

Giọng Phan Kha trở nên chắc chắn và tàn nhẫn: "Là một nghệ sĩ, con đường tương lai của anh rõ ràng là một dốc xuống. Nếu tôi lên con thuyền có vẻ hào nhoáng của anh..."

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Triệt đột nhiên co rút lại, từng chữ từng chữ nói: "Kết quả chỉ có một – đó là bị anh kéo xuống, cùng chìm."

Những lời phân tích thẳng thừng, trúng tim đen này, như vô số mũi kim thép lạnh lẽo, xuyên thấu Giang Triệt ngay lập tức.

Trước Tiếp