Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Năm người áo đen như thể bị ấn nút phanh, dừng lại đột ngột trước cửa, và lúc này, đồng hồ đếm ngược trên màn hình dừng lại ở con số 35.
Khổng Dao ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển: "Qua rồi!"
"A a a a!!" Miêu Sở Sở kích động chạy tới, tay múa chân múa: "Anh Dao! Anh đỉnh quá!"
Bình luận: 【Anh Dao còn có thể đẹp trai như vậy, hiếm thấy thật】
【Anh Dao: cái thân già này suýt chút nữa tan tành rồi】
【Tổ sản xuất này có phải ngược đãi người già không hahaha】
【Mấy người độc ác quá nha】
Trần Hạo thấy vậy cũng không nhịn được vỗ tay: "Anh Dao của tôi giỏi quá! Thế mà vẫn còn dư 35 giây!"
Khổng Dao đứng dậy, phủi phủi bụi trên người: "Tiếp theo là tới các cậu đó."
Miêu Sở Sở cười lên, giúp Khổng Dao nhặt lại kính: "Đúng vậy, nếu hai đội các cậu đều thất bại, đội chúng tôi có thể sẽ diễn một màn lội ngược dòng kinh thiên động địa, giành lấy vị trí đầu bảng đấy!"
Trần Hạo "hừ" một tiếng: "Tuyệt đối không thể, cái thân hình này của tôi tuy không chạy nhanh được, nhưng vẫn còn Tinh Tuấn mà!"
Nói rồi, anh ta vỗ vai Hà Tinh Tuấn: "Có đúng không?"
Hà Tinh Tuấn cười gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Giang Tùy: "Đúng vậy, bây giờ người đáng lo nhất phải là đội đỏ, phần búng bóng bàn này tốn thời gian như vậy, họ lại còn phải hai người hoàn thành, nghĩ đến là thấy khả năng thắng rất nhỏ rồi."
Đội xanh dương hiện tại có 4 điểm, Hà Tinh Tuấn rất tự tin vào việc thông quan, nếu thời gian còn lại của họ nhiều hơn đội xanh lá, họ có thể cộng thêm 3 điểm, với tổng 7 điểm sẽ lội ngược dòng lên vị trí thứ nhất.
Ngay cả khi thời gian còn lại không nhiều bằng đội xanh lá, giành được hạng nhì, họ cũng có thể tích lũy 2 điểm, như vậy cũng có 6 điểm, bằng với đội xanh lá.
Còn về đội đỏ... đừng nói là giành hạng ba, anh ta thấy ngay cả việc qua vòng thuận lợi cũng khó khăn.
"Được rồi, trò chơi sắp bắt đầu, đội xanh dương vào vị trí!"
Nghe thấy tiếng hô của đạo diễn, Hà Tinh Tuấn và Trần Hạo mỗi người đi về phía vạch xuất phát.
Cùng với tiếng "trò chơi bắt đầu", đồng hồ đếm ngược trên màn hình lại một lần nữa xuất hiện.
Trần Hạo nắm lấy quả bóng bàn, dồn hết sự chú ý vào cái cốc nước nhỏ, giơ tay ném.
Quả bóng nhỏ màu cam nảy về phía cốc, nhưng lại sượt qua mép cốc.
Trần Hạo nhíu mày, nắm lấy quả bóng bàn thứ hai, tiếp tục thử.
Cứ thế lặp đi lặp lại bảy tám lần, anh ta vẫn không thể búng bóng vào, Hà Tinh Tuấn lo lắng đến mức không nhịn được run chân tại chỗ.
Để trả thù việc Trần Hạo đã gây nhiễu trước đó, lúc này Miêu Sở Sở ngược lại bật cười, lớn tiếng nói: "Tôi nói anh Chuột, anh có được không đấy? Cứ lề mề mãi thì cửa đích đóng mất bây giờ!"
Trần Hạo cũng sốt ruột đến mức gãi tai gãi má, lau mồ hôi trên trán: "Lười thèm chấp cô!"
Anh ta nắm lấy một quả bóng bàn, rồi
bắt đầu một vòng thử nghiệm mới.
Thời gian từng giây trôi qua, nhìn Trần Hạo không ngừng cố gắng, nhưng sao cũng không thể ném vào, Hà Tinh Tuấn dần dần nhíu mày.
Cuối cùng, đúng vào khoảnh khắc đồng hồ đếm ngược còn 40 giây, quả bóng nhỏ màu cam run rẩy rơi vào cốc nước.
"Thành công!" Trần Hạo reo hò một tiếng, mạnh mẽ quay đầu nhìn Hà Tinh Tuấn.
Hà Tinh Tuấn đã không còn ở chỗ cũ, như tên lửa lao về phía hộp mật mã, không ngừng nghỉ bắt đầu mở khóa.
Ngay khi lẫy khóa bật mở, loa xung quanh lại phát ra tiếng "tít" rè rè.
Năm người áo đen đột ngột ngẩng đầu, lao nhanh về phía Hà Tinh Tuấn.
"Mau chạy đi Tinh Tuấn!" Trần Hạo vẫy tay la lớn.
Hà Tinh Tuấn nắm chặt thẻ thông quan trong hộp, quay đầu chạy như điên về phía cánh cửa đích.
Gió rít bên tai, anh dán chặt mắt vào cánh cửa đang dần hạ xuống, dốc toàn lực chạy.