Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 76

Trước Tiếp

Dưới cơn mưa tầm tã, đá núi đổ xuống.

Làng mạc dưới dòng chảy bùn cát cuồn cuộn trong phút chốc bị phá hủy, khắp nơi hoang tàn đầy cát sỏi.

Cơn đau nhói lại không thể đánh tỉnh được ý thức đang rối tung, dòng chảy bùn cát cuốn theo gió lớn đẩy người ta vào vực sâu.

Trần Trúc không nghe thấy âm thanh, không nói được, không mở mắt ra được, và không nhìn thấy ánh sáng.

Cậu giống như một cái kén bị bọc trong cát sỏi, cậu không phá được nhà tù đang giam cầm mình.

Trong lúc rối loạn, cậu chỉ nhớ được trước khi bị cát sỏi nhấn chìm, trưởng thôn đã đẩy cậu ra thật mạnh.

"Lũ quét! Chạy mau, chạy mau!"

Mà tảng đá lớn lăn về phía cậu rồi đập vào mái nhà.

Một phút trước còn là núi xanh nước biếc, một phút sau đã là trời long đất lở, bốn bề vang dội.

"Hưm..." Trong một mảng tối tăm, Trần Trúc nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn của chính mình.

Cứ như là linh hồn thoát xác, Trần Trúc nhìn thấy mình bị nhấn chìm trong đống đổ nát, chân phải của cậu bị xà nhà đổ xuống đè lên, mà mưa lớn vẫn chưa dừng lại, vũng nước đọng sắp nhấn chìm miệng mũi của cậu rồi.

Không tỉnh lại được, cũng chẳng động đậy được.

Trần Trúc giãy giụa trong bóng tối đáng sợ này, ý thức cũng dần lung lay sụp đổ.

Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng khóc yếu ớt.

Hình như là tiếng trẻ con nức nở.

"Ông nội, ông nội ơi..." Đứa bé khóc, khẽ lên tiếng gọi.

Ai vậy? Trần Trúc lắng tai nghe, tiếng nói đó lại thoảng qua như có như không.

"Con nhớ ba mẹ lắm, khi nào ba mẹ mới về?" Đứa bé khóc hỏi.

"Sao ba mẹ không về?"

"Con nhớ ba mẹ."

"Ông nội ơi..."

Đứa nhỏ nắm lấy vạt áo người cao lớn kia, cậu bé khóc đến đỏ cả mũi.

"Trần Trúc, Trần Trúc..."

Trần Trúc nghe thấy có người đang gọi cậu, là, là...là giọng nói của Trần Văn Quốc.

Ông nội... Trần Trúc muốn mở miệng, nhưng cậu dù cố gắng hết sức vẫn không thốt ra được gì.

"Ông nội ơi, con không muốn học thuộc thơ nữa, con không muốn học thuộc Luận Ngữ, con nhớ ba mẹ."

"Trần Trúc con nghe đây, từ hôm nay trở đi, ba mẹ sẽ về nhà." Trần Văn Quốc ôm đứa trẻ, chỉ vào con đường xi măng dài, "Bọn nó ở chỗ đó, con nhớ ba mẹ thì đến đó đứng nhé, ba mẹ đang nhìn Trúc Nhi đấy."

"Không cần, con không muốn mà!" Đứa trẻ vốn ngoan ngoãn bật khóc, "Con nhớ bố mẹ!"

"Trúc Nhi, Trúc Nhi ngoan, nghe lời."

Trúc Nhi ngoan... Giọng nói của Trần Văn Quốc dần dần nhạt đi, một giọng nói dịu dàng vang lên.

Đó là ký ức ấm áp mơ hồ của Trần Trúc.

"Trúc Nhi ngoan." Trên con đường xi măng dài đó, dường như thật sự có hai bóng người, người đàn ông dáng người cao ráo và người phụ nữ từ từ đi về phía Trần Trúc.

Người phụ nữ cúi xuống, đưa tay về phía Trần Trúc, "Trúc Nhi ngoan, lại đây nào."

Cậu bé chạy về phía vòng tay của mẹ, chìm vào hơi ấm dịu dàng đã lâu không gặp.

"Tại sao không cần con, tại sao bỏ rơi con?"

"Tại sao, tại sao!"

Người phụ nữ ôm cậu, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ dịu dàng trẻ trung trên bức ảnh cũ, cô mỉm cười xoa đầu cậu bé.

"A Trúc, A Trúc ngoan." Trong mắt người phụ nữ dường như chứa đầy nước mắt, cô không thể trả lời câu hỏi của đứa trẻ, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói với cậu rằng con phải ngoan, phải nghe lời.

Con phải giống như tất cả những đứa trẻ hạnh phúc trên thế giới này, thật vui vẻ lớn lên.

Người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ, ấn vào vai đứa trẻ, "Trần Trúc, mau lớn lên nào. Lớn lên rồi con sẽ hiểu."

Cậu bé suy sụp muốn nắm lấy tay người phụ nữ và người đàn ông, "Không cần, con không cần!"

Rồi một ngày con sẽ hiểu.

"Trúc Nhi, rồi một ngày con sẽ hiểu."

Đợi con vai khoác phong ba, gánh vác kỳ vọng, trải qua sự tàn khốc trong cơn bão.

Đợi con vượt qua thời thơ ấu vô tri, lao vào dòng chảy cuồn cuộn của thời đại.

Con sẽ hiểu.

"Con hiểu, con hiểu rồi..." Trần Trúc mở miệng, cậu nếm được vị tanh của bùn đất.

Nhưng con vẫn rất nhớ hai người.

Cậu vực dậy một chút ý thức từ trong mơ hồ, nhìn bóng người ngày càng mờ nhạt đi.

Ánh sáng và bóng tối đan xen, bóng dáng của ba mẹ hóa thành dãy núi trùng điệp và dòng sông cuồn cuộn, còn có con đường nhỏ chở đầy kỳ vọng của vô số người.

Xương máu của thế hệ cha anh đã chôn vùi trong núi xanh nước biếc.

Từ đó, trời đất sông ngòi chính là cha mẹ của cậu bé. Mặt đất dưới chân là vai của cha, gió thoảng qua là nụ hôn của mẹ.

Nhưng Trần Trúc vẫn rất cô đơn, cậu đã trải qua tuổi thơ cô đơn dài dằng dặc.

Mà vào một đêm hè cô tịch ấy, một con hồ ly xảo quyệt vẫy đuôi rồi xông vào thế giới u ám của cậu trai trẻ.

"Trần Trúc," Cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông, như mộng như ảo, lại như thật như giả, "Trần Trúc..."

"Trần Trúc!"

Tiếng gầm của người đàn ông như tiếng sấm nổ vang bên tai Trần Trúc, kéo cậu ra khỏi vực sâu hỗn độn.

"Trần Trúc!"

Giọng nói của người đàn ông vang vọng trong thung lũng theo gió núi.

Từng tiếng, từng tiếng gọi đưa cậu trở về thế giới này.

"Từ Lan Đình, độ cao không đủ!" Trực thăng gầm rú bay lượn trên đống đổ nát, giọng nói của Dương Nghị truyền qua tai nghe.

Dương Nghị túm lấy cổ áo Từ Lan Đình, "Muốn chết à!"

Từ Lan Đình hất mạnh tay Dương Nghị ra, "Buông ra!"

Dương Nghị cũng cuống cả lên, nghe nói Trần Trúc bị mắc kẹt nên Từ Lan Đình liền tìm đến anh ta.

Gia đình Dương Nghị có chút quan hệ với quân đội, đội cứu hộ khu vực thiên tai cũng có anh ta.

Nhưng Dương Nghị không ngờ rằng Từ Lan Đình có thể điên cuồng đến mức không cần mạng sống như vậy.

Trời mưa tầm tã nên trực thăng không đạt được điều kiện bay, đội cứu hộ chỉ có thể từng bước tiến vào khu vực thiên tai.

Vô số người xả thân không màng nguy hiểm, trong thời gian sớm nhất đã cứu được vô số người bị cát sỏi nhấn chìm.

Nhưng khu vực thiên tai nghiêm trọng lại ở trong khe núi hẻo lánh, tốc độ của đội cứu hộ lại không nhanh như vậy.

Dương Nghị còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nghe thấy tiếng gầm rú của trực thăng. Nếu không phải anh ta nhanh tay thì Từ Lan Đình đã thật sự một mình lái trực thăng đến khu vực thiên tai.

Đúng là không muốn sống nữa rồi!

"Từ Lan Đình!" Dương Nghị nắm lấy túi nhảy dù của Từ Lan Đình không cho hắn đi tìm chết, "Bình tĩnh lại đi!"

"Dương Nghị." Giọng nói của Từ Lan Đình bình tĩnh đến đáng sợ, "Buông tay."

Sau khi nhìn thấy đống đổ nát dưới chân, Từ Lan Đình lại bình tĩnh lạ thường.

Hắn không thể mất lý trí vào lúc này được, hắn không được phát điên vào lúc này.

Người đàn ông giống như một cỗ máy đã khôi phục hoạt động, tính toán mọi thứ một cách chính xác.

"Gió quá lớn, tôi không thể xác định được vị trí hạ cánh."

Ngay khi Dương Nghị định thở phào, lại nghe thấy Từ Lan Đình nói, "Hạ thấp độ cao, thả thang dây xuống."

"Từ Lan Đình, anh có ý gì?"

"Bảo anh hạ thấp độ cao, thả thang dây xuống." Ánh mắt của Từ Lan Đình vẫn luôn nhìn về phía núi sông đầy bùn đất dưới chân, hắn lại ảo tưởng trong mênh mông bốn bề có thể tìm thấy bóng dáng ấy.

"Khoan nói đến việc này nguy hiểm đến mức nào, cho dù anh có xuống được thì anh cũng không tìm được cậu ta. Từ Lan Đình, anh tự nhìn đi, bên dưới rộng cỡ nào! Loạn cỡ nào!"

Từ Lan Đình: "Vậy thì sao?"

Trời đất có rộng lớn đến đâu, hắn cũng có thể tìm thấy ánh sáng của mình.

Nhìn vẻ mặt cố chấp khác thường của Từ Lan Đình, Dương Nghị ngăn cũng không ngăn được, chỉ đành gầm lên một tiếng, "Từ Lan Đình anh đúng là muốn chết rồi!"

Tiếng gầm rú của trực thăng càng lúc càng lớn, hóa thành tiếng ù ù bên tai Trần Trúc, ồn ào và mạnh mẽ đánh thức cậu khỏi cơn mê mang.

"Dương Nghị," Từ Lan Đình quay đầu lại, nhìn Dương Nghị thật sâu, "Nếu...giúp tôi chăm sóc mẹ tôi."

"Cút!" Dương Nghị đỏ hoe mắt, "Sống sót rồi lết trở về cho ông đây."

Từ Lan Đình im lặng, mỉm cười với anh ta.

Sau đó, trong tiếng gầm rú, người đàn ông không chút do dự nắm lấy thang dây.

Bóng dáng của Từ Lan Đình lay động dữ dội trong gió mưa.

Trong núi sông hùng vĩ, hắn giống như một con thiêu thân nhỏ bé, trong dòng lũ siết đang gắng sức giãy giụa rồi lao về phía ngọn lửa của mình.

-

Cơn đau dữ dội muộn màng bò lên dây thần kinh của Trần Trúc, cậu cố mở mắt ra, trước mắt cậu là nước đục ngầu vàng vọt.

Nước vẫn đang tích tụ, từng chút từng chút ngập qua cằm Trần Trúc, rồi đến khóe miệng.

Trần Trúc ngẩng đầu lên, cậu phát hiện mình bị mắc kẹt ở một khu vực tam giác hẹp, tay chân của cậu đều bị bùn đất trói chặt, nhưng may mắn thay, ngoài chân phải bị xà nhà đè lên thì không có vết thương lớn nào khác.

Nhưng mưa lớn vẫn rơi, Trần Trúc không biết mình đã bị mắc kẹt bao lâu, cũng không biết mình còn có thể trụ được bao lâu nữa.

Cậu nhìn mực nước ngày càng dâng cao, cố gắng ngẩng đầu lên.

Không được ngủ, không được ngủ...

Trần Trúc cắn chặt đầu lưỡi, cố duy trì chút tỉnh táo cuối cùng của mình.

Xà nhà trên đầu dường như có sắp sụp đổ dưới sự tàn phá của gió bão.

Trần Trúc có thể cảm nhận được sức nặng trên lưng ngày càng lớn, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Không được... Trần Trúc bướng bỉnh ngẩng đầu lên, cậu không cam tâm cứ như vậy bị chôn vùi trong đống đổ nát này.

Cậu không cam tâm cứ như vậy mà chấp nhận số phận.

Cây giống trong phòng thí nghiệm vẫn còn chưa nảy mầm, khảo sát ở khu vực miền núi còn chưa hoàn thành xong, nông sản xuất khỏi núi lớn còn chưa được mở rộng thị trường nữa.

Trên mảnh đất này, vẫn còn nơi bị bóng tối nghèo khó bao phủ; còn có rất nhiều đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài núi; còn có quá nhiều người ăn gió nằm sương.

Không cam tâm, tôi không cam tâm!

Trần Trúc nghiến răng, cố giữ tỉnh táo trong vị máu tanh tưởi.

Trong gió mưa, người bị mắc kẹt đang đơn độc dũng cảm, ngoan cường chống lại thiên tai.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Trúc sặc ra ngụm nước đầu tiên.

Nước đã ngập đến chóp mũi cậu, không khí vốn đã loãng nay càng trở nên ít ỏi.

Vì thiếu oxy nên tầm nhìn của Trần Trúc bắt đầu trở nên mông lung, bên tai là tiếng mưa liên miên, từng giọt từng giọt, rơi xuống ý thức lung lay suy sụp của cậu.

Cậu biết mình không thể cúi đầu, nhưng ý thức mỏng manh như cánh ve vậy, chỉ cần vài giọt mưa nhẹ cũng có thể đẩy cậu xuống vực sâu.

Không được...

Trước khi hôn mê, Trần Trúc như thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc và đau lòng của ông nội, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng trong đôi mắt của giáo sư, và nhìn thấy đôi mắt thất vọng của rất nhiều người.

Còn có đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia, đang khẽ nheo lại nhìn về phía cậu.

Giọng nói của người đàn ông như từ trên trời truyền xuống, mơ hồ mà phiêu diêu.

"Trần Trúc, Trần Trúc!"

Trần Trúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu nhìn thấy một đôi tay đầy máu đang gắng sức chống đỡ xà nhà trên đầu cậu.

Cậu đã không phân biệt được đây là mộng hay thật nữa rồi, đôi mắt cậu bị nước mưa làm ướt nhòe cố cưỡng ép mở ra, trong đôi mắt chua xót ấy phản chiếu khuôn mặt chật vật của người đàn ông, còn có đôi tay đầy máu của hắn.

Khuôn mặt Trần Trúc được người đàn ông nâng lên, trong gió mưa bão bùng, môi cậu bị người đó cạy mở.

Từ Lan Đình áp sát môi cậu, rồi từ từ đưa không khí vào trong lồng ngực cậu.

Trần Trúc ho mạnh theo ngụm không khí đầu tiên tràn vào phổi, nước đọng trong phổi cũng từng ngụm bị tống ra ngoài.

"A Trúc, anh trai đến rồi," Từ Lan Đình nâng khuôn mặt đầy bùn đất của Trần Trúc, trân trọng hôn lên trán cậu, "Đừng sợ."

"A Trúc, xin lỗi em." Trần Trúc nghe thấy giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh của hắn, "Cục cưng, anh đưa em về nhà."

Xà nhà phát ra một tiếng động lớn quái dị, bùn đất cũng theo đó di chuyển.

Trong tình thế nguy cấp, Trần Trúc mơ hồ nhìn thấy Từ Lan Đình dùng vai chống đỡ xà nhà đang từ từ sụp xuống, hai tay hắn gắng sức đẩy bùn đất đè trên người cậu ra.

Bùn đất trói buộc tay chân cậu cũng bị hắn đẩy ra từng chút một, Từ Lan Đình nghiến răng, hắn dùng tay không kéo Trần Trúc ra khỏi đống cát sỏi đó.

Mỗi khi Trần Trúc muốn nhắm mắt lại, Từ Lan Đình liền cúi xuống hôn lên mí mắt cậu, lặp đi lặp lại nói với cậu, "A Trúc, đừng ngủ." Người đàn ông kéo cậu, lôi cậu, không cho cậu chìm vào hôn mê.

Trong lúc bấp bênh, Từ Lan Đình dùng vai lưng của hắn để chống đỡ cho cậu cả một khoảng trời.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Trúc cảm thấy sức nặng trên người đã dần dần biến mất.

Từ Lan Đình cẩn thận ôm người vào lòng, hắn xé áo sơ mi rồi băng bó vết thương trên chân Trần Trúc.

Có lẽ là cơn đau đã phá vỡ phòng tuyến của Trần Trúc, cậu đau đến mức bật ra tiếng nghẹn ngào.

"Đau..."

Từ Lan Đình nghiến răng, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.

"Ngoan, sắp xong rồi." Giọng nói của Từ Lan Đình khẽ run rẩy, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Trần Trúc đau đớn giãy giụa, môi cậu đã bị cắn đến bật máu.

Từ Lan Đình bóp cằm cậu, không cho cậu tự cắn mình.

"Đau, đau quá..." Trong cơn mê man, Trần Trúc dường như biến trở lại thành đứa bé yếu đuối, tuyệt vọng và bất lực kêu đau.

"Đừng mà, em đau." Trần Trúc nắm chặt vạt áo Từ Lan Đình, sắc mặt cậu tái nhợt.

"A Trúc..." Từ Lan Đình bất lực ôm chặt em, hắn đau lòng đến mức không thở nổi, "Xin lỗi, anh xin lỗi."

Từ Lan Đình không cho Trần Trúc tự cắn môi mình nữa, trong lúc rối ren, Trần Trúc đã cắn vào bàn tay Từ Lan Đình đưa ra, cậu nhanh chóng nếm được vị máu tanh, bởi vì tay của Từ Lan Đình cũng đã đầy máu rồi.

Trong cơn đau đớn, Từ Lan Đình đã che chắn không để nước mưa rơi xuống mặt cậu, nhưng cậu vẫn cảm nhận được có giọt nước nào đó đang rơi trên mặt cậu.

Giọt nước mang theo hơi ấm, từng giọt từng giọt, trượt dọc theo gò má của Trần Trúc.

"Ngoan, anh đưa em về nhà." Người đàn ông run rẩy, bế Trần Trúc lên.

Mưa như trút nước cùng gió táp ào ào, Trần Trúc được bọc trong chiếc áo khoác rộng lớn ấm áp.

Gió mưa bị ngăn cách bên ngoài, còn Trần Trúc thì chìm vào hơi ấm đã lâu không gặp.

"Không đau, không đau..." Từ Lan Đình ôm chặt Trần Trúc cách lớp áo, "Anh trai đưa em về nhà."

"A Trúc, xin lỗi em."

Trong tiếng gió gào, Trần Trúc như đang nghe thấy tiếng đè nén nức nở của Từ Lan Đình.

Trước Tiếp