
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Phải công nhận rằng tay nghề của Từ Lan Đình giống như là đã được học bài bản với đầu bếp chuyên nghiệp. Thiếu gia trước đây tay không dính nước vậy mà lại làm được một bát bún gạo xào thịt băm có hương vị chính tông, lại còn giống với hương vị quê nhà Trần Trúc
Bún gạo được nấu mềm hơn một chút, thịt băm là thịt vịt đã được luộc rồi thái nhỏ, nước chan là nước gà hầm thơm nức, ăn kèm với củ cải muối chua ngọt và đậu que muối chua, bắt vị vô cùng.
Từ Lan Đình chỉ làm nửa bát nhỏ thôi nên Trần Trúc đã ăn sạch sành sanh.
Trần Trúc ôm bát nhìn Từ Lan Đình, do dự một lát, nhẹ nhàng nói: "Tôi còn đói."
"Được." Người đàn ông ngoài miệng đáp, nhưng lại bưng đến một bát canh giải rượu, dỗ Trần Trúc uống, "Ăn thêm một bát nữa."
Trần Trúc ngửi thấy mùi vị khác, nếm vào hương vị cũng không giống vừa nãy, cậu nhíu mày cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không nỡ lãng phí đồ ăn.
Cậu vừa buồn bực vừa vùi đầu uống cạn bát canh giải rượu.
Người đàn ông giơ ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua môi Trần Trúc, "A Trúc," hắn khẽ nói, "Còn đói không?"
Canh giải rượu xuống bụng, dạ dày Trần Trúc ấm hơn một chút rồi nhìn hắn lắc đầu.
"Đi ngủ thôi, hửm?" Giọng của người đàn ông khàn khàn, Trần Trúc chưa kịp lên tiếng đã bế người lên.
Khung xương của thiếu niên đã hoàn toàn phát triển, rũ bỏ vẻ đơn bạc gầy yếu của trước đây, da thịt đầy đặn và xương cốt cân đối hẳn.
Trần Trúc không thoải mái mà vùng vẫy, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.
"Cút ư..." Trước mắt Trần Trúc đột nhiên xuất hiện một cây kẹo m*t lấp lánh.
Môi bỗng chốc bị bao bọc bởi vị ngọt ngào, Trần Trúc nheo mắt lại, trong nháy mắt liền bị cây kẹo ngọt ngào mê hoặc.
Người đàn ông thành thạo dùng cách mềm mỏng làm tan chảy lớp phòng bị của Trần Trúc, ôm người đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không bật đèn, một mảnh tối đen, mà hắn cũng chẳng có ý định bật đèn lên.
Đến bên mép giường, tiếng thở của người đàn ông trở nên cực kỳ nặng nề, giống như tiếng thở của dã thú đã bị bỏ đói quá lâu.
Theo bước chân Từ Lan Đình dừng lại, cây kẹo m*t trong tay Trần Trúc đột nhiên bị lấy đi, cậu còn chưa kịp phản ứng liền rơi vào trong chăn mềm mại như xốp.
Thật thoải mái... Trần Trúc nhắm mắt lại, giơ tay s* s**ng muốn tìm chăn đắp lên.
Nhưng người kia lại đè lên trên, giam cầm cậu trong vòng tay hắn.
Trần Trúc không tìm được chăn, mơ mơ màng màng đưa tay lên, chạm vào nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người kia.
Hình như... cũng khá ấm...
Cậu thoải mái duỗi lưng một cái liền bị cơn buồn ngủ bao vây, cậu muốn ngủ thiếp đi.
Nhưng người đàn ông dường như cố tình không cho cậu ngủ ngon, trong lúc Trần Trúc mê mang, cậu chỉ cảm thấy môi mình hơi đau nhẹ.
Trần Trúc không kiên nhẫn nghiêng đầu đi, đối phương lại càng thêm quyết liệt, lực cắn trên môi càng thêm dữ tợn.
"Hít..." Trần Trúc bị cắn đau một chút, cậu khẽ mở mắt ra, trong đêm tối lờ mờ, cậu đối diện với đôi mắt đỏ như dã thú của người đàn ông.
Cũng chỉ trong một khoảnh khắc, bàn tay ấm áp đã che phủ tầm mắt của Trần Trúc làm cậu lại rơi vào một mảnh hỗn độn đen tối.
Trong lúc hỗn loạn, bên tai cậu là âm thanh cọ xát của vải vóc. Giây tiếp theo, tay của người đàn ông buông ra, Trần Trúc xuyên qua ánh sáng le lói thấy được chiếc cà vạt đen tuyền trước mắt.
Trần Trúc lại một lần nữa bị vải che khuất tầm mắt, trước mắt lại là một mảnh tối đen, vì thế các giác quan trở nên đặc biệt nhạy cảm. Trần Trúc thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
Môi hắn lành lạnh lướt đến như rắn độc.
Trần Trúc nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn, đưa tay muốn đẩy người kia ra - nhưng tay cậu rất nhanh đã bị ấn sang hai bên sườn.
Nụ hôn của người đàn ông vừa kiềm chế lại vừa nóng bỏng, Trần Trúc nghiêng đầu tránh né nhưng hắn lại không hề buông tha cậu, Trần Trúc chỉ cảm thấy giữa cổ một trận nóng nhẹ, sau đó nụ hôn cuồng nhiệt từ từ di chuyển xuống thăm dò, xâm chiếm...
Trong dư âm của hơi cồn, Trần Trúc mơ mơ màng màng nghĩ, đây là đâu... hắn là ai...
Người đàn ông giam cầm cậu, không cho phép cậu từ chối khiến Trần Trúc khó thở.
Cảm giác nghẹt thở quen thuộc này làm Trần Trúc có chút hoảng hốt.
Cảm giác nghẹt thở nhưng quen thuộc...
Trần Trúc khẽ mở miệng, nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Khó thở quá... Đã từng có rất nhiều đêm, Trần Trúc đã rơi vào trong mật ngọt nghẹt thở như vậy.
Giọng nói ngọt ngào của cậu nhóc như còn văng vẳng bên tai, "Anh ơi, em có nặng lắm không ạ!" "Anh ơi, anh ôm em đi!"
Nhưng trong lúc hoảng hốt, Trần Trúc lại dường như thấy được đôi mắt đỏ hoe của cậu nhóc ấy, cậu nhóc khóc lóc, cầu xin.
"Anh ơi, em biết sai rồi, em không dám nữa." "Anh ơi anh đừng bỏ rơi em."
Trần Trúc vùng vẫy mà nhỏ giọng gọi, "Diệp Hi..."
"Ừm?" Người đàn ông đột ngột dừng lại, giọng còn mang theo hơi thở nặng nhọc.
Như thể không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Trần Trúc bất đắc dĩ lại mơ hồ thấp giọng lẩm bẩm, "Diệp Hi... em nặng quá."
Người đàn ông cứng đờ người, một đôi tay hung hăng đè lên cổ tay Trần Trúc bỗng khẽ run lên mà không ai hay biết.
Ký ức của Trần Trúc bị xáo trộn, cậu theo thói quen dịu giọng lại, "Không có... không bỏ rơi em mà..." Cậu chỉ không muốn nhìn thấy gương mặt buồn bã của chàng thiếu niên vốn dĩ rất hoạt bát kia.
Biểu cảm đó của hắn, quá mức tuyệt vọng, quá giống nhau.
"Ngoan, không khóc... Diệp Hi... anh..."
Trên tay bỗng nhiên thả lỏng, Trần Trúc cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm người đàn ông.
Miếng vải che mặt từ từ trượt xuống, cậu xuyên qua khe hở nhỏ mà mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ ảo của người kia trong bóng đêm.
Bờ vai tương tự, ngũ quan mờ mịt, cảm giác nghẹt thở xa lạ nhưng lại quen thuộc, Trần Trúc không biết đêm nay là đêm nào, chỉ nhỏ giọng nói: "Diệp Hi... em có thể xuống trước được không."
Trần Trúc bị đè đến mức bụng khó chịu, cậu nghiêng đầu th* d*c, khó khăn nói: "Anh hơi khó chịu."
Cậu uyển chuyển nhắc nhở đối phương, không ngờ rằng, người kia đột nhiên hạ hung ác bóp lấy mặt Trần Trúc, ép cậu quay mặt lại.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đến đáng sợ, giọng điệu lại âm u lạnh lùng, "A Trúc, em gọi anh là gì, hửm?"
Trần Trúc còn chưa kịp lên tiếng thì môi liền bị đau nhói. Trong nháy mắt cậu đã nếm được mùi máu tanh.
Cơn giận dữ đột ngột của người đàn ông khiến Trần Trúc khó hiểu, mà sự nổi loạn trong cốt tủy của cậu cũng bị k*ch th*ch làm cậu liều mạng giãy giụa.
"Diệp Hi!" Trần Trúc ngẩng đầu lên, hít một hơi, "Em đừng như vậy..."
"Anh không thích." Trần Trúc nghẹn đến đỏ cả mặt, "Khó chịu lắm..."
Lời còn chưa dứt, Trần Trúc liền khựng lại - răng nanh sắc nhọn của người đàn ông hung hăng đè lên yết hầu của cậu.
Như bị mãnh thú cắn trúng yết hầu, chỉ cần người đàn ông một ý nghĩ sai lệch thì trong nháy mắt Trần Trúc sẽ bị cắn nát.
Hơi thở nguy hiểm khiến Trần Trúc tỉnh táo hơn một chút... không phải, đây không phải là Diệp Hi.
Diệp Hi là đoá hướng dương tươi sáng, mà vẻ âm u, điên cuồng nồng đậm trên người người đàn ông... lại giống như là Từ Lan Đình!
Nhưng Từ Lan Đình đã sớm biến mất khỏi thế giới của Trần Trúc rồi, sự mạnh mẽ, áp bức của người đàn ông trước mắt hoàn toàn không hề giống vẻ thản nhiên tự chủ như thường ngày của Từ Lan Đình.
Trần Trúc bắt đầu đau đầu âm ỉ, cậu nhíu mày, cố gắng lấy lại chút ý thức tỉnh táo.
Nếu như thật sự là Từ Lan Đình, đêm nay có lẽ cậu lành ít dữ nhiều.
Ngay khi Trần Trúc nghiến răng mang ý niệm thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, thì trọng lượng trên người cậu đột nhiên biến mất - người đàn ông đứng dậy, hắn nhanh chóng kéo chăn lại để bọc chặt lấy Trần Trúc.
Đây là A Trúc, đây là Trần Trúc... Từ Lan Đình nhắm mắt lại, từ từ thở một hơi, không thể, hắn không thể...
Hắn như muốn cắn rách môi mình, mới có thể áp xuống được cơn điên cuồng trong xương cốt.
Trần Trúc trong chăn mở mắt ra, mượn bóng đêm nhìn về phía Từ Lan Đình, cậu vẫn còn có chút choáng váng, nhưng cậu vẫn theo bản năng bài xích người đàn ông này.
Trần Trúc lại rụt mình vào trong chăn, một đôi mắt cảnh giác nhìn về phía tấm lưng như mãnh thú của người kia.
Nhưng Từ Lan Đình chỉ đứng im tại chỗ một lúc, sau đó hắn chậm rãi đi về phía cửa.
Hắn thậm chí không hề quay đầu lại như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, hắn không dám quay đầu nhìn người trên giường thêm một lần nữa.
Đến khi thấy cửa từ từ đóng lại, những gai nhọn trên người Trần Trúc mới dần dần thu lại.
Cậu đột nhiên có hơi không chắc chắn, có phải thật sự là Từ Lan Đình không?
Nếu như thật sự là Từ Lan Đình, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy chứ?
Dưới tác dụng của cồn, cơn buồn ngủ mãnh liệt lại một lần nữa bao trùm lấy cậu, Trần Trúc nhíu mày nhắm mắt lại nhưng cả đêm không thể ngủ ngon giấc.
Trong cơn mê man, cậu dường như lại rơi vào trong một vòng tay. Chỉ là lần này, hơi thở trên người người đàn ông rất lạnh lẽo.
Lạnh như là vừa ngâm trong nước lạnh vậy, khiến Trần Trúc co rụt cả người lại.
Chiếc xe vững vàng lao vào màn đêm, tiếng chuông nửa đêm như nốt nhạc trong câu chuyện cổ tích.
12 giờ, thời gian hoàng tử có được cô bé Lọ Lem cũng biến mất theo tiếng chuông.
Hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát chảy hết, màn đêm tan đi. Mà những cố chấp, d*c v*ng, điên cuồng... ẩn trong bóng tối cũng sẽ biến thành hư vô dưới ánh mặt trời.
Từ Lan Đình thuộc về màn đêm, mà Trần Trúc lại đang chạy về phía ánh sáng.
Ánh sáng và bóng tối có thể giao nhau, nhưng lại không thể hòa vào nhau.
Mười hai giờ năm phút, đuôi xe thể thao kéo theo ánh bình minh, chở Lọ Lem đang ngủ say, chạy về phía tòa lâu đài của cậu.
-
Một trận ù tai chói tai khiến Trần Trúc mở mắt, cậu ôm lấy cái đầu đau âm ỉ, trong dạ dày tuy có chút chua xót nhưng may mà không có cảm giác nóng rát.
Cảm giác say rượu hơi khó chịu, Trần Trúc gắng gượng ngồi dậy, cậu muốn đi tắm cho tỉnh táo.
Cậu mở cửa phòng tắm, nhưng vì mất thăng bằng mà suýt chút nữa đã đập vào bồn rửa mặt.
Trần Trúc chống hai tay lên bồn rửa mặt, từ từ ngẩng đầu lên...
Đột nhiên, cậu thấy được những vết đỏ như có như không trên cổ mình.
Vết tích đó rất nhạt, không phải là vết hôn mà là giống như là bị cọ xát mạnh mà đỏ.
Trần Trúc nhíu mày, ngẩng cổ lên cẩn thận nhìn kỹ.
Tối hôm qua cậu say rượu, bây giờ cũng không tỉnh táo lắm, thật sự cậu không nhớ nổi những chuyện gì sau khi rời khỏi quán lẩu tối hôm qua.
Cậu chỉ nhớ, dường như là được tài xế đón đi - ký ức ở đây hoàn toàn đứt đoạn, có gió lạnh và tuyết rơi, và cả...
Còn có bờ vai rộng của người đàn ông kia.
Trần Trúc mặt lạnh tanh, vặn vòi nước rồi dùng nước lạnh vỗ mạnh lên mặt.
Những giọt nước lạnh lẽo làm cậu tỉnh táo lại ngay lập tức.
"Tôi là anh trai của em ấy."
"A Trúc, ngọc bất trác, bất thành khí-"
"Được rồi, em thích hứng gió lạnh, chúng ta cứ hứng gió vậy."
Là Từ Lan Đình...
Sắc mặt Trần Trúc trắng bệch, hung hăng khoá vòi nước lại.
Cậu đột ngột đến gần gương, lạnh lùng nhìn vết đỏ nhạt trên cổ mình.
Thế nhưng, cậu lại có khoảnh khắc do dự.
Trần Trúc hiểu rõ Từ Lan Đình là người như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một con thú đội lốt người, nếu như cậu thật sự rơi vào tay hắn...
Vậy thì, theo tính cách của Từ Lan Đình, Trần Trúc dù không chết cũng phải bị lột da.
Nhưng Trần Trúc lại tỉnh dậy lành lặn trong phòng của mình, quần áo chỉnh tề, trên người sạch sẽ không hề có một dấu vết nào - ngoại trừ vết đỏ nghi là bị cọ xát trên cổ.
Trần Trúc giơ tay lên rồi từ từ lướt qua vùng da ửng đỏ, nếu Từ Lan Đình thật sự đã làm đến bước đó, theo thói coi trời bằng vung của hắn thì sao hắn có thể dừng lại được?
Từ Lan Đình là một con sói dữ - Trần Trúc chưa bao giờ nghi ngờ điều này.
Một con sói hung ác, sẽ dễ dàng bỏ qua miếng thịt béo đến miệng sao?
Hoặc là, Từ Lan Đình đột nhiên mất đi... năng lực nào đó rồi;
Trần Trúc nghiến răng suy nghĩ, hoặc là, Từ Lan Đình thật sự đã không còn ý nghĩ đó với cậu nữa, đêm qua chỉ là tiện đường đưa cậu về mà thôi.
Hai kết luận này, cái nào cũng quá hoang đường.
Trần Trúc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn tin vào nguyên nhân đầu tiên.
Dù sao thì, người kia là Từ Lan Đình mà, đặt miếng mồi đến miệng mà không ăn thì chỉ có một khả năng...
Chính là hắn "không thể".
-
Tác giả:
#Từ Lan Đình, không được rồi#
Có viết cái gì đâu, chỉ hôn một cái cũng không cho nữa hả???